“ Bạn bè nói những lời như vậy,không phải là muốn tạo khoảng cách chứ?” Giọng điệu Tiếu Viễn Trình trở nên nghiêm túc hẳn.
Từ Trác Dư chẳng biết bên trong xảy ra chuyện gì, thế nhưng qua một lúc lâu Khổng Trạch mới chịu lên tiếng, “ Tiếu Viễn Trình….Tôi chỉ thuận miệng nói đùa một chút thôi, cậu không cần nghiêm túc như vậy đâu…Ha ha…Thật sự khả ái nha…”
“… Cậu muốn chết sao?” Tiếu Viễn Trình khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, nhàn nhạt cất tiếng.
Quả nhiên một Khổng Trạch đứng đắn là giả vờ sao?
Hiện tại nghĩ đến vẻ mặt băng sơn của Tiếu Viễn Trình, Từ Trác Dư ở ngoài cửa không khỏi cười trộm.
A, thật là, câu trả lời vừa thẳng thắn lại vừa đáng yêu.
Cười đến nước mắt đều chảy.
Đợi cho tâm tình bình phục lại, Từ Trác Dư đưa tay gõ cửa.
Bên trong hai người đồng thời nhìn về phía cậu: “Trác Dư, sao em lại ở đây?”
Từ Trác Dư giơ cặp lồng trong tay lên, “Em đến đưa cơm cho anh.”
Khổng Trạch nói,” Như vậy, tôi về trước đây.” Nói xong đã chuồn mất không thấy bóng dáng.
Vốn là muốn nói tin tốt cho anh, hơn nữa lại nghe được những lời nói kia, Từ Trác Dư chỉ cảm thấy bây giờ lồng ngực như căng tràn cảm giác hạnh phúc và hưng phấn.
“Viễn Trình, em có chuyện muốn nói với anh, nhưng trước hết em muốn xin lỗi anh.” Từ Trác Dư đột nhiên mở miệng.
Cậu đã chuẩn bị trước, nếu như sau khi nghe Tiếu Viễn Trình có oán giận cậu không nghe lời thì cậu cũng chuẩn bị tốt để bịt miệng anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiếu Viễn Trình đặt đôi đũa xuống bàn.
“Em không nghe lời anh đã đi làm giải phẫu.” Từ Trác Dư bày ra biểu tình như phạm phải sai lầm của một đứa bé, “ Cho nên, hiện tại anh đã làm cha. Đã được hai tháng rồi.”
Nói xong, cậu để ý cẩn thận biểu tình của Tiếu Viễn Trình, nhìn xem rốt cuộc anh sẽ làm ra hành động gì.
Anh nghe xong cũng không có bất kì biểu lộ gì, dù là giật mình, mừng rỡ hay là tức giận khi cậu không nghe lời.
Nhưng sau khi ánh mắt mất tự nhiên của anh nhìn Từ Trác Dư một cái, có chút không nhịn được.
Khóe miệng anh giật một cái nhẹ nhàng.
Dần dần, hai mắt cũng đỏ lên.
“Viễn Trình….” Từ Trác Dư không yên lòng kêu lên.
Dường như không muốn để cậu nhìn thấy cảnh mình rơi nước mắt, mọi khi là một nam nhân ổn trọng giờ đột nhiên như một hài tử ôm lấy Từ Trác Du, đầu cũng chôn ở cổ cậu.
Từ Trác Dư cảm thụ được anh đang cúi mặt khóc nức nở, không khỏi lấy tay xoa đầu anh.
Thật ra, lúc ở cùng anh một năm kia, Từ Trác Dư sớm đã phát hiện ngoài vẻ lãnh khốc của anh, bên trong còn cất giấu một tấm lòng mềm mại.
Trước đó cũng vậy, ngoại trừ lần Kỷ Hòa phẫu thuật thất bại anh không khống chế được, còn lại lúc gần làm đám cưới, Tiếu Viễn Trình đã rất ôn nhu chiếu cố cậu.
Như vậy đã là điều hiếm thấy.
Dù sao không phải chỉ có mình Tiếu Viễn Trình được lợi ích, bên Từ gia cũng được lợi.
Nhưng tình yêu cũng không phải chỉ cần dùng ôn nhu là có thể giải quyết.
Bởi vì Tiếu Viễn Trình vẫn luôn phủ nhận tình cảm của bản thân đối với Từ Trác Dư, phủ nhận vị trí của cậu trong lòng, làm cho Từ Trác Dư chịu rất nhiều đau khổ.
May mắn là đến cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, Tiếu Viễn Trình minh bạch không tính là muộn, để cuối cùng bọn họ đều hạnh phúc.
Cậu đã rất thỏa mãn.
“Cám ơn em. Anh thật cao hứng.” Lúc này, nam nhân giọng buồn buồn từ cổ truyền đến, “Chúng ta về nhà.”
“A?”
“Không có dinh dưỡng, về nhà anh làm cho em.” Nam nhân nói, “… Tự nấu tốt hơn.”
Từ Trác Dư giang hai tay, ôm lấy anh, trên mặt hiện ra vẻ hạnh phúc, nở nụ cười tươi, “Ân, chúng ta về nhà.”