“Từ tiên sinh, chúc mừng ngài! Ngài đã mang thai hai tháng!” Cô y tá cười đến xán lạn.
Đây vốn là điều trong dự liệu của Từ Trác Dư, nhưng được chân thật nghe tin này vẫn khiến cậu không khống chế được vui vẻ.
Tay cậu không tự chủ mà sờ lên bụng của mình.
Ở nơi này, có con của cậu và Tiếu Viễn Trình.
Cậu không thể chờ được nữa, muốn nói điều này cho Tiếu Viễn Trình nghe, để anh cùng chia sẻ niềm vui này cùng cậu.
Từ Trác Dư giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ tối. Hôm nay Tiếu Viễn Trình đã gọi điện cho cậu rằng anh sẽ tăng ca, cậu không cần chờ anh ăn cơm cùng.
Tuy rằng đi quấy rối công việc của anh không tốt lắm, nhưng Từ Trác Dư vẫn không nhịn được tưởng muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiếu Viễn Trình. Thế là cậu chuẩn bị cơm đem đi, đưa đến Cẩm Trình và ăn cùng anh.
Lúc đến Cẩm Trình trời đã có chút tối, tất cả nhân viên đã tan tầm, chỉ có bảo vệ đang nhìn từng người ra vào.
Lúc này, Từ Trác Dư nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi từ thang máy xuống ra sảnh.
Kỷ Hòa đi rất nhanh, nhìn kỹ thì thấy trên mặt cậu có chút nuối tiếc. Bởi vì mắt cậu luôn nhìn về phía trước nên không có nhìn thấy Từ Trác Dư.
Chắc là cậu đã gặp Tiếu Viễn Trình, nhưng hai người bọn họ trong lúc đó đã có chuyện gì?
Từ Trác Dư đi vào thang máy.
Nhấn nút đến tầng 28, Từ Trác Dư hơi ngả người, dựa lưng vào thang máy.
Khi cậu hồi phục ở Indonesia sau đó về nước, cũng đã từng suy nghĩ có muốn cùng Tiếu Viễn Trình hay không.
Nam nhân đưa ra lời hứa hẹn rất mê người, nhưng Kỷ Hòa là cản trở mà cậu không thể vượt qua.
Nếu có một ngày Kỷ Hòa đổi ý, đối Tiếu Viễn Trình có cảm giác, vậy thì cậu nên làm sao?
Cứ xoắn xuýt như vậy thật lâu, Từ Trác Dư đưa ra quyết định.
Quyết định này dù có không lí trí, nhưng quên đi,
Cậu yêu Tiếu Viễn Trình, cậu hiểu anh.
Như vậy là đủ rồi.
Cho dù Tiếu Viễn Trình nói anh tăng ca, nhưng Kỷ Hòa xuất hiện ở công ty lúc này, cậu vẫn tin tưởng Tiếu Viễn Trình, tin tưởng tình cảm giữa hai người.
Trong một năm hạnh phúc kia càng khiến Từ Trác Dư trở nên tự tin.Huống chi, cậu còn có thứ phải bảo vệ.
Từ Trác Dư cúi đầu, tràn ngập ý nghĩ yêu thương đưa tay xoa bụng mình
Cửa phòng Tiếu Viễn Trình đang đóng.
Từ Trác Dư đang muốn tiến lên gõ cửa, vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
“..Thế là cậu cự tuyệt Kỷ Hòa, để cậu ấy đi như thế?” Đây là giọng nói của Khổng Trạch.
“Ân, tôi có chút việc còn chưa xong, sau khi ăn cơm sẽ tới khuya, Trác Dư còn đang chờ tôi.” Thanh âm của nam nhân hết sức ôn nhu.
Đang “nghe lén” Từ Trác Dư cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Tiểu tử thối kia chỉ biết đến gặp cậu, cũng không đến gặp tôi một chút.” Khổng Trạch oán trách nói, “Kỷ Hòa lần này đi, không biết bao giờ mới gặp lại.”
Tiếp đó, Khổng Trạch đột nhiên nghiêm chỉnh, “..Này, nói thật, nếu như Kỷ Hòa trước lúc về Nhật Bản muốn thổ lộ tình cảm với cậu, qua bao lâu, cậu ấy cuối cùng nhận ra vẫn thích cậu chiếu cố, muốn cùng ngươi bắt đầu mối quan hệ, cậu sẽ không cảm thấy tiếc sao?”
Từ Trác Dư không tự chủ mà dựa gần hơn vào cửa.
Xung quanh im lặng, dường như cậu chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Một năm trước nếu tôi nghe vậy có lẽ sẽ cao hứng đi?”
“…Thế nhưng bây giờ không giống, nếu nói như vậy tôi rất buồn phiền.” Thanh âm của nam nhân rất bình tĩnh.
Đôi mắt Từ Trác Dư hơi mở to.