Editor: Đỗ Song Nhi (yên yên)
Tiếu Huyên bị phun nước miếng, tất nhiên sắc mặt không tốt, nhưng cô ta hiểu rõ, nói đạo lý với loại người này đến cuối cùng chịu khổ sẽ là mình. Vì vậy, giọng điệu Tiếu Huyên liền nhẹ nhàng: "Tôi nói là, bây giờ tôi có thể kiếm tiền trả lại cho các người!"
"Cô xem chúng tôi là trẻ con muốn đùa giỡn à? Tôi bỏ qua cho hai người, sau đó hai người chạy mất thì làm thế nào?" Người đàn ông mặt sẹo không khách khí với Tiếu Huyên nữa, hắn bước tới nắm lấy tóc cô ta.
"Anh nhìn cái này xem! Tôi có những thứ này mà còn lừa các người sao?" Mặc dù bị túm tóc, nhưng Tiếu Huyên vẫn cố gắng lấy Laptop đưa tới trước mặt người đàn ông.
Một ít chuỗi chữ số phía trên khiến đôi mắt hắn ta sáng lên.
"Đã có nhiều tiền như vậy, đem khoản trả vẫn còn dư dả đấy!"
"Nhưng nếu bây giờ chúng tôi bán đi sẽ lỗ vốn rất nhiều." Đây đều là thứ gần đây hai mẹ con bọn họ vất vả lắm mới lấy được. Vào lúc này bán đi thì chỉ có lỗ chứ đừng nói dư dả gì.
"Tôi không quan tâm! Tôi chỉ biết nếu hiện tại không lấy được tiền về, tôi sẽ rất khó giao phó với lão đại!" Người đàn ông mặt sẹo một bộ không thương lượng gì thêm.
"Nhưng..." Tiếu Huyên hiển nhiên có chút do dự.
"Nếu không, tôi có một đề nghị!" Vừa lúc đó, hắn ta giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, hướng về phía Tiếu Huyên nói.
"Đề nghị gì?" Tiếu Huyên cùng Tiếu Vi bên cạnh đồng thời hỏi.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của mẹ con hai người, hắn nói: "Các người có thể đem những cổ phiếu này bán cho tôi! Chờ các người có tiền liền chuộc về, vậy không phải là được rồi sao?" Người nọ giống như là không chút để ý đưa ra một đề nghị như vậy. Chỉ là khi người khác lơ đãng, trong con ngươi lại chợt lóe.
Cũng trong lúc đó, hai mẹ con đều đồng thanh: "Không được!"
"Không được? Không được thì chặt một tay hay một chân để về báo cáo vậy!" Nói đến đây, người đàn ông mặt sẹo lại phất tay, người cầm dao vừa lui xuống lại tiến lên trước mặt họ.
Tiếu Vi cùng Tiếu Huyên bị dọa run rẩy.
"Không cần..."
"Cứu mạng..."
Mẹ con hai người tiếp tục vừa ôm nhau vừa hét to.
"Nếu muốn sống, liền đem những thứ cổ phiếu này tạm thời cũng bán cho tôi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ cho các người một giá cả hợp lý. Đợi đến lúc có tiền lại đến mua lại cũng không muộn a!" Người đàn ông mặt sẹo nhìn bọn họ bị sợ đến mềm nhũn chân, cười cười.
"..." Cả quá trình, Tiếu Huyên vẫn cắn chặt hàm răng. Bởi vì cô ta biết, một khi bán đi có thể xảy ra biến số rất lớn.
Nhưng vào thời điểm này, Tiếu Vi cũng không biết là bị dọa sợ hay sao, chứng kiến con dao ngày càng đến gần, bà ta đột nhiên gào thét: "Tôi bán!"
"Mẹ, mẹ điên rồi sao?" Tiếu Huyên nghe Tiếu Vi nói bán cũng thét lên.
"Con gái, không phải là mẹ điên rồi, mà là mạng sống quan trọng hơn! Mất mạng, muốn số tiền này có ích lợi gì?" Dường như Tiếu Vi nói ra những lời được rút ra từ những kinh nghiệm xương máu.
"Chuyện này..." Tiếu Vi đã quyết định rồi, lúc này Tiếu Huyên cho dù có muốn thay đổi cũng không làm nên chuyện gì.
Cũng vào lúc này, người đàn ông mặt sẹo lại đột nhiên khoa tay một cái, sai thuộc hạ đi tới: "Đem vật kia lấy ra!"
Người nọ nhanh chóng lấy ra một phần giấy a4 đưa tới trước mặt Tiếu Huyên và Tiếu Vi.
"Thức thời thì nhanh chóng ký tên đi! Nếu không..." Hợp đồng bị đưa tới trước mặt Tiếu Vi, cây dao cũng ăn ý đặt trên cổ của Tiếu Huyên.
Tiếu Vi cũng không đoái hoài nhìn điều khoản hợp đồng này là cái gì, trực tiếp cầm bút lên ký.
Bà ta ký xong, phần hợp đồng kia liền nhanh chóng bị lấy về. Tiếu Huyên muốn đến xem cũng vô ích.
"Được, hợp tác vui vẻ! Hy vọng lần sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác!" Ký xong hợp đồng, người đàn ông mặt sẹo liền mang theo các huynh đệ hùng dũng rời đi.
Tận đến giờ phút này, Tiếu Vi cùng Tiếu Huyên còn có chút chưa tỉnh hồn. Sau lại, Tiếu Huyên ở tỉnh táo sau, đem Tiếu Vi đưa đến bệnh viện vá lại trên đầu vết thương. Chẳng qua là khi nhìn cả đầu cũng bị bao lấy vải thưa mẫu thân, Tiếu Huyên lại cảm giác có chỗ nào không đúng sức lực...
—— tuyến phân cách ——
Hôm nay là chủ nhật, khó có được một ngày Tiếu Bảo Bối không cần đi làm, đang ở nhà nhìn trần nhà.
Ai bảo bây giờ cô là một phụ nữ có thai, ngay cả chút nhân quyền cùng quyền lợi giải trí cũng không có!
Cả ngày trừ ăn ra chính là ăn, nếu không thì là ngủ. Nếu không phải cô kiên trì đến Tiếu thị đi làm, đoán chừng còn có thể không được trò chuyện với ai mất.
"Thành công không?" Lúc Tiếu Bảo Bối nằm trên ghế salon nhìn chằm chằm trần nhà, bên kia truyền đến tiếng của Kiều Trác Phàm.
"Tốt, tôi biết rồi!" Cuộc đối thoại đơn giản nhanh chóng kết thúc, Kiều Trác Phàm liền cúp điện thoại. Sau đó, Tiếu Bảo Bối thấy anh từ thang lầu đi xuống.
Gần đây, anh dùng thiết bị điện tử liền cách xa cô. Dù Chủ nhật hai người ở cùng một phòng, anh cũng sẽ chủ động đến lầu ba. Đợi đến dùng xong máy vi tính mới có thể xuống lầu.
Chỉ là nhìn anh vừa xuống, trên tay còn cầm một cái áo khoác tây trang dáng vẻ, Tiếu Bảo Bối biết anh muốn ra ngoài.
Một khắc kia, Tiếu Bảo Bối cũng vội vàng cầm áo khoác nhỏ đặt ở trên bàn lên, hấp ta hấp tấp chạy về phía anh: "Kiều Trác Phàm, anh đi đâu vậy? Cho em theo với!"
Đối với phản ứng này của Tiếu Bảo Bối c, Kiều Trác
//
window.__mirage2 = {petok:"790712952424659a2fb5ed7923c11871c0712b37-1594350617-86400"};
//]]>