Editor: Đỗ Song Nhi (yên yên)
"Không có... Không có gì!" Tiếu Bảo Bối sửng sốt một chút liền tiếp tục vuốt ve chiếc váy.
"Không phải muốn mặc sao? Có cần anh giúp em một tay không?" Kiều Trác Phàm nhìn bộ dạng cô vuốt ve váy cưới, đột nhiên mở miệng hỏi.
Vốn đang suy nghĩ lung tung, Tiếu Bảo Bối bị câu hỏi của Kiều Trác Phàm kéo về hiện thực: "Không... Không cần!" Thật ra cô không có ý định mặc.
Lúc trước bởi vì cô không biết Kiều Trác Phàm đặc biệt chuẩn bị chiếc váy này vì một người khác nên mới mặc. Nhưng bây giờ...
Cô đã biết trong lòng anh có một người khác, cô không thể mặc nó. Nhưng dù thế nào Tiếu Bảo Bối cũng không ngờ, Kiều Trác Phàm lôi kéo quần áo cô, trên khóe miệng còn hiện lên nụ cười tà ác: "Đừng khách khí với anh..."
Tiếu Bảo Bối muốn phản kháng cũng không kịp. Cuối cùng, cô chỉ có thể mặc Kiều Trác Phàm cưỡng chế cởi sạch sẽ quần áo đang mặc, sau đó thay bằng váy cưới.
Không chỉ vậy, sau khi giúp cô mặc xong, Kiều Trác Phàm còn đưa cô ngồi vào chiếc xe Hummer màu vàng kim của anh.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Trên xe, khuôn mặt Tiếu Bảo Bối đỏ ửng như một quả táo chính vì vừa rồi bị Kiều Trác Phàm ăn đậu hũ khi đổi váy cưới. Lúc này, nhìn cô ngon miệng như thế, hai mắt Kiều Trác Phàm đều lộ ra sáng loáng.
Chỉ là cân nhắc đến hành trình kế tiếp, đoán chừng sẽ khiến cô mệt muốn chết. Nếu bây giờ anh không kiềm chế, cô nhất định sẽ không chịu được. Vì để đạt được hiệu quả, anh mới miễn cưỡng nhịn xuống.
"Em đoán thử xem, chúng ta ăn mặc như vậy có thể đi nơi nào?" Kiều Trác Phàm ngồi ghế lái, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Tiếu Bảo Bối một cái.
"Hả?" Bị hỏi ngược lại, Tiếu Bảo Bối quan sát quần áo hai người bọn họ bây giờ.
Nàng là váy cưới đính vô số kim cương, mà Kiều Trác Phàm chẳng biết lúc nào đã đổi thành Tuxedo. Tiếu Bảo Bối nhớ dường như cô đã thấy trang phục này ở nơi nào rồi.
Đúng rồi! Lễ phục hiện tại chính là lễ phục bọn họ đã mặc trong hôn lễ của mình!
Hai người đổi lại trang phục lúc kết hôn, chẳng lẽ là muốn đi... Chụp hình cưới?
Chỉ là đáp án này, Tiếu Bảo Bối không dám xác định.
Dù sao, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn nhận định bộ lễ phục này là Kiều Trác Phàm chuẩn bị vì một người phụ nữ khác.
Kiều Trác Phàm thật sự chịu để cô mặc nó cùng anh chụp hình cưới sao? Anh xác định không xem Tiếu Bảo Bối cô là thế thân người khác ư?
Tiếu Bảo Bối đang suy nghĩ, người đàn ông bên cạnh nói: "Lúc chúng ta kết hôn quá gấp, ngay cả ảnh cưới cũng không có! Nếu không phải hôm qua em nhắc tới, anh cũng quên mất!"
Dường như tâm tình hôm nay của Kiều Trác Phàm không tệ. Từ lúc lên xe đến bây giờ, giọng nói luôn vui vẻ. Nhưng tâm trạng Tiếu Bảo Bối lại không tốt như vậy, nhất là khi tay cô đặt trên làn váy luôn níu chặt.
"Thật ra thì... Không cần gấp gáp như vậy!" Hiện tại chủ nhân của chiếc váy này không phải đã trở về rồi sao? Nếu như bị cô ấy thấy Tiếu Bảo Bối cô không những bắt cóc người đàn ông của cô ấy mà ngay cả váy cưới cũng bị cô chiếm dụng, đến lúc đó chẳng phải cô ấy sẽ liều mạng với cô ư?
"Cái gì mà không cần phải gấp? Em xem nếu bây giờ không tiến hành, đến lúc đó bụng em lớn hơn sẽ không mặc vừa váy cưới mất!" Kiều Trác Phàm một tay cầm tay lái, tay còn lại chính xác nắm lấy tay Tiếu Bảo Bối đang đặt ở làn váy lên hôn.
Nụ hôn anh đặt lên tay cô giống như một liều thuốc an thần vậy. Vốn là còn chút do dự, sau khi sững sờ, Tiếu Bảo Bối gật đầu một cái...
—— tuyến phân cách ——
Quy trình chụp bởi vì cân nhắc đến tình huống hiện tại của Tiếu Bảo Bối nên không chuẩn bị quá rườm rà.
Lúc Kiều Trác Phàm mang theo Tiếu Bảo Bối đến phim trường, Tiếu Bảo Bối mới biết đó là công viên SH có tiêu chuẩn quốc tế. Mặc dù chỉ là sử dụng khung cảnh phía trong nhưng thế trận của Kiều Trác Phàm rất lớn. Sau khi đội ngũ đi vào, Kiều Trác Phàm cho công viên tạm thời đóng cửa. Bởi vậy, trong công viên cũng chỉ có mấy người bọn họ.
Có lẽ nhiếp ảnh gia cũng là Kiều Trác Phàm tìm tới, thái độ rất tốt, dù Tiếu Bảo Bối cười có chút gượng gạo, anh ấy cũng sẽ tìm một vài mẫu chuyện vui làm hai người bọn họ cười.
Có thể nói, một ngày này vừa nhẹ nhõm, vừa vui vẻ.
Vào lúc kết thúc, rốt cuộc Tiếu Bảo Bối cũng cởi váy cưới ra, đổi thành một chiếc váy đơn giản.
Khi Kiều Trác Phàm tìm được Tiếu Bảo Bối, cô đã thay quần áo xong, đang nhìn váy cưới đến thẫn thờ.
"Thế nào? Có phải quá mệt mỏi hay không?" Kiều Trác Phàm vừa đến đã nắm tay nhỏ, ôm cô vào lòng. Nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, xác định sắc mặt cô không có bất kỳ khác thường anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng không phải rất mệt. Em thấy cũng rất vui..." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tầm mắt Tiếu Bảo Bối vẫn nhìn chằm chằm váy cưới như có điều suy nghĩ.
"Nếu em thích thì sau này không đặt trong tủ bảo hiểm nữa. Cứ để ở nhà, em muốn xem lúc nào cũng có thể xem. Dù sao..." Dù sao, đây đều là chuẩn bị cho em!
Những lời phía sau, Kiều Trác Phàm còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền nghe được Tiếu Bảo Bối nói: "Không cần! Vẫn là để ở chỗ cũ đi!" Đồ quá mức hoa lệ, sợ chỉ là nhất thời. Tiếu Bảo Bối cảm giác hiện tại hạnh phúc của cô và Kiều Trác Phàm giống như là trộm được, giống như chiếc váy cưới hoa lệ này vậy.
"Em nói sao thì cứ làm vậy đi. Dù sao lúc nào em muốn xem thì để A Vĩ lấy về cho em xem là được!" Kiều Trác Phàm nói đến đây, hôn nhẹ trán cô một cái.
Cảm nhận cái hôn dịu dàng của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối hy vọng lúc này thời gian hãy dừng lại...
—— tuyến phân cách ——
Tinh thần Tiếu Bảo Bối không tốt là vì chứng khoán của Tiếu thị có nhiều biến động. Ở một nơi khác trong thành phố, có một người phụ nữ cũng bởi vì chuyện này mà lo được lo mất.
Người này, chính là Tiếu Vi, mẹ của Tiếu Huyên.
Thị trường chứng khoán liên tục rớt giá, người khác đều nhanh chóng bán cổ phiếu đi, bà ta lại cố ý mua vào. Đến bây giờ, trong tay bà ta đã không còn tiền, nhà cửa cũng đã thế chấp ở ngân hàng không nói, còn thiếu một vài khoản nợ.
Chỉ là chứng khoán đã giảm liên tục rồi sao giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu tăng lên. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra đây? Để chiếm lấy Tiếu thị, bà ta đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền bạc, nhưng vì cái gì chút tiền này giống như là giọt nước trôi sông, có đi
//
window.__mirage2 = {petok:"99e4e101467d359658f4ab2cc22bba5f7ef0a6bd-1594137618-86400"};
//]]>