Editor: Mèo (meoancamam)
Cuối cùng, hai nhân viên định đuổi theo đều quay lại.
Mạnh Mỹ cũng cho rằng hai tên nhân viên quán bar này đuổi theo hẳn có thể kéo Anna về, ai nghĩ đến hai người này lại tay không trở về.
Lúc này, Mạnh Mỹ bị chọc tức.
Bất đắc dĩ chính là, hiện tại một bên chân của cô ta đã bị giẫm đến gãy, dù cho muốn chạy theo cũng không thể chạy được...
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Anna rời đi. Vốn một buổi tối sinh nhật vô cùng vui vẻ, hẳn sẽ phải trải qua trong bệnh viện rồi.
Mà Anna đi ra từ trong quán bar lại gọi một cuộc điện thoại: "Tiểu Công Chúa của chúng ta tại sao hôm nay lại có tâm tình gọi điện cho chú Lục tử của con rồi?"
Anna vừa bấm điện thoại liền nghe thấy giọng nói của Lục tử từ bên kia di động, trong giọng nói hiển nhiên còn mang theo vui sướng.
Cũng đúng, Lục tử thường xuyên đến nhà bọn họ, mỗi tuần hai người đều nhìn gặp nhau.
Hơn nữa, năm đó nếu không có Lăng Nhị Gia, Lục tử sẽ không phải là một tên côn đồ trong quán bar. Lục tử đúng là người làm ăn ngoài đường, xem trọng nhất là nghĩa khí. Lăng Nhị Gia có ân dìu dắt hắn, đến bây giờ Lục tử cũng không dám quên.
Mà tiểu Công Chúa thông minh lanh lợi, hắn cũng vô cùng thích.
"Chú Lục tử, khi nãy cháu có đánh một người trong quán bar, hình như còn bẻ gãy chân cô ta rồi thì phải! Cháu sợ lúc đó sẽ phiền toái, khi ấy chú giúp cháu xóa sạch băng theo dõi trong quán bar, có được không?"
Ra khỏi quá bar, vẻ lạnh lùng khi nãy của cô hoàn toàn biến mất. Đổi lại là nụ cười ngọt ngào chết người.
Nhất là giọng nói ngọt nị này, Lục tử nghe thấy cũng cực kỳ vui vẻ.
"A, cháu không bị thương chứ?" Thế nhưng lại nghe được cô nhóc này sẽ ra tay trong quán bar, Lục tử liền lo lắng.
Chỉ tiếc, nếu Mạnh Mỹ biết hắn quan tâm không phải kẻ bị thương mà lại là người ra tay, hẳn sẽ bị tức chết.
"Không có, mấy tên đàn ông đều không phải đối thủ của cháu, càng không cần nói chỉ là một con nhóc!"
"Cháu cô nhóc này, sao có thể đánh đồng thế! Cháu da mịn thịt mềm, nếu bị thương cha cháu khẳng định sẽ lo lắng! Nghe chú Lục tử này, về sau nếu muốn đánh người, trực tiếp gọi điện thoại cho chú, chú kéo một đám người đánh cho đến khi cháu hài lòng mới thôi!" Chỉ nghe vị tổ tông nhỏ này một mình đánh nhau, đến lúc đó dù cho cô có bị sứt mẻ chỗ nào hay không bị sứt mẻ thì Lăng Nhị Gia đều sẽ giận tím mặt.
"Chú Lục tử, cháu không có yếu đuối như người ta nói đâu. Được rồi, cháu chuẩn bị ra ngoài với anh Duật, chú nhớ giúp cháu xóa hết mấy cái camera theo dõi nhé, cháu chào chú!" Nói xong, Anna liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Bởi vì xe của Đàm Duật đã đến cạnh cô.
Cô cũng không muốn một mặt ghê gớm của mình bị anh Duật thấy, sẽ quá ảnh hưởng hình tượng. Về phần Lục tử bên kia, Anna biết chú ấy khẳng định sẽ nói với phụ hoàng cô. Khi đó chắc chắn phụ hoàng sẽ giúp cô xử lý tốt mọi chuyện. Nhưng mà tối nay trở về, phụ hoàng khẳng định sẽ lôi kéo cô "nói chuyện thâu đêm" một lúc!
Nhưng mà những chuyện này đều phải về nhà mới nói.
Hiện tại quan trọng nhất với cô chính là đi chơi thật vui với anh Duật!
Nghĩ vậy, Anna vừa mở cửa xe liền trực tiếp dựa vào vai Đàm Duật làm nũng. Còn về phần Mạnh Mỹ, cô mới không có thời gian để ý đâu!
- - đường phân cách - -
"Cha, đây là bữa sáng con chuẩn bị cho cục cưng."
Bệnh viện chỗ này, sáng sớm cha Tiếu vừa mở cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Kiều Trác Phàm đứng ở nơi đó.
Hẳn một đêm không ngủ khiến cho dưới mắt Kiều Trác Phàm liền xuất hiện quầng đen vô cùng đậm. Quần áo cũng nhiều thêm vài nếp nhăn, vừa thấy liền biết anh chưa từng rời đi.
Mà trên tay anh còn có một chiếc cặp lồng giữ nhiệt.