Editor: Mèo (meoancamam)
Tiếu Bảo Bối đang cân nhắc nên dùng cách gì để Kiều Trác Phàm buông bàn tay đang đặt trên bụng mình ra thì Kiều Trác Phàm đã buông ra rồi.
Nơi bị buông ra kia, nơi đó vẫn còn nhiệt độ của anh.
Hẳn là vào đêm, do có gió lạnh, bị thổi qua như vậy nên Tiếu Bảo Bối mới cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Thật ra, mọi việc này đều dựa theo suy nghĩ của cô mà xảy ra.
Cũng không biết vì sao mà một giây khi Kiều Trác Phàm buông lỏng eo cô ra ấy, thế nhưng cô không hề cảm giác được chút vui sướng nào mà ngược lại trong lòng hoàn toàn trống rỗng...
Nhưng ngại với hiện tại cô cũng không biết nên ở chung như thế nào với Kiều Trác Phàm nên chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, giống như nơi đó có cái gì chơi rất vui vậy.
Nhưng ngay lúc này, một vật ấm áp nào đó đã khoác lên bờ vai cô.
Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc, ngẩng đầu liền phát hiện Kiều Trác Phàm đã cởi áo khoác của mình ra choàng lên vai cô...
Chiếc áo này, ngoại trừ vẫn còn mang hơi ấm của anh thì còn có cả mùi hương trên người anh mà Tiếu Bảo Bối quá đỗi quen thuộc...
"Kiều Trác Phàm..." Được bao bọc bởi áo của anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, chóp mũi Tiếu Bảo Bối có chút ê ẩm.
Dù cho cô có quật cường như thế nào cũng không không thể phủ nhận được, khoảnh khắc mùi hương quen thuộc của anh xâm nhập vào tất cả dây thần kinh, các giác quan của cô, đã mang đến cho cô cảm giác thả lỏng nhẹ nhõm...
Nhìn cô vẫn cúi đầu nhỏ, Kiều Trác Phàm cũng khẩn trương thuận thế ôm cô vào trong lòng.
Thật ra, hiện tại tất cả ngôn ngữ đối với bọn họ mà nói đều có chút vô nghĩa. Chỉ có cái ôm giành cho nhau mới là chân thực nhất!
- - đường phân cách - -
"Bốp..."
Trong quán bar, một tiếng tát bốp vang dội vang lên.
Chẳng qua, tại quầy bar cách xa sàn nhảy, thứ âm nhạc đinh tai nhức óc đã hoàn toàn át đi toàn bộ.
Tiếng tát tai này, ngoại trừ mấy kẻ gần đó bị dọa đến hỏng ra, những người khác mỗi người đều bận việc của mình cả.
Nhưng rõ ràng, người bị đánh có chút không cam lòng, ôm lấy đôi má sưng đỏ của mình hỏi lại cô gái vẫn còn chưa kịp thu lại tay: "Mày cũng dám đánh tao?"
Có vẻ như, tên đàn ông này chưa từng bị đánh qua, càng không nghĩ đến cô gái xinh đẹp này vừa ra tay liền hung ác như vậy!
Cô không chỉ đánh tên này, lúc còn đang vung tay còn tận lực dùng bộ bóng mới làm xinh đẹp của mình hung hăng cào vào mặt hắn khiến cho tên đàn ông này nháy mắt liền xuất hiện vài vết cào trên mặt, nhìn trông vô cùng chật vật.
Mà cô gái đánh hắn, còn cào hắn thế nhưng không chút xin lỗi nào. Cô lúc này trái lại khoanh tay, lấy dáng vẻ xem diễn mà nhìn tên đàn ông này: "Anna tôi đánh người, cho tới bây giờ chưa từng chọn ngày!"
Khi nói xong lời này, cô gái thậm chí còn lấy ra từ trong chiếc túi mang bên người một chiếc khăn ướt, chà lau bàn tay vừa đánh tên đàn ông kia giống như vừa dính phải một thứ bẩn thỉu gì đó vậy.
Lau sạch tay mình xong rồi, cô gái còn trực tiếp vứt chiếc khăn mình vừa lau lên mặt Mạnh Mỹ.
Anna nhưng không hề quên, nếu không phải có người này xúi giục thì hiện tại cô hẳn đã rời đi quán bar, ngồi trên xe của anh Duật ra bờ hồ chơi đùa rồi.
Nhưng vì có người phụ nữ này xúi giục, một đám đàn ông liền chặn lại đường đi của cô.
Xem ra, bọn họ hẳn muốn bắt nạt đến trên đầu Lăng Công Chúa cô ha?
Nhưng bọn họ cũng không hề hỏi thăm tình hình một chút, Lăng Công Chúa cô từ nhỏ đến lớn chỉ có bắt nạt người khác chứ không hề có việc người khác bắt nạt cô đâu.
Hơn nữa, đây chính là địa bàn của phụ hoàng cô đấy!
Nếu ở trong này cô bị người khác bắt nạt, vậy về sau cô làm sao đi lãnh đạo một đám người Lăng thị kia được?
"Mày con đàn bà chết tiệt này, cũng dám lấy đồ ném tao!"
Mạnh Mỹ có lẽ cũng không nghĩ tới, đã bị nhiều người chặn lại như vậy thế nhưng Anna một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn đánh người ta một cái tắt, sau còn dùng khăn đã lau tay ném ả ta, nghiễm nhiên chính là không để đám người bọn họ vào mắt.
Hành động này khiến cho Mạnh Mỹ tức tối, tiến lên vài bước, khí thế hừng hực như muốn học động tác vung tay tát khi nãy của Anna, trả lại toàn bộ khuất nhục ngày hôm nay cho cô.
Nhưng cô ta có vẻ không biết, Anna nhà người ta thân là con gái duy nhất của Lăng thị, tương tai chính là người thừa kế duy nhất của một tập đoàn lớn. Lăng gia sao có thể để cho cô trở thành một cô nhóc yếu ớt, một chút khả năng tự bảo vệ mình cũng không có cơ chứ?
Mắt thấy người này lấy tốc độ cực nhanh tiến gần chính mình, mà người còn còn khỏe hơn so với mình một chút, cô không nhất định có thể giữ chặt cánh tay của người này, mà móng tay Mạnh Mỹ lại nhọn như thế...
Hẳn là người này muốn tát Lăng Công Chúa cô là giả, muốn hủy mặt cô là thật.
Cho nên ngay lúc cô ta lại gần Lăng Công Chúa, cô liền nhắm ngay đầu gối cô ta giẫm một phát.
Khoảnh khắc đó, cô gái vốn vô cùng hung hãn liền ngã xuống đất rên hừ hừ.
Mà đầu gối cô ta đã sớm bị bao trùm bởi màu đỏ tươi...
Thấy tình hình như vậy, tất cả mọi người đều ngây dại.
Bởi vì bọn họ khi nãy chỉ thấy Anna đá Mạnh Mỹ một chân, hoàn toàn không nhìn thấy cô mang theo vũ khí. Ai có thể nghĩ đến, một chân của cô gái này thế nhưng lại có thể khiến đầu gối của Mạnh Mỹ bị đá đến máu thịt mơ hồ.
Lúc này, mọi người đều bất giác rơi ánh mắt xuống giày của Anna.
Chỉ thấy trên mũi đôi giày màu đên tới gối của cô, thế nhưng lại lóe ánh sáng màu bạc sắc lẹm...
Mà trên đó vẫn còn nhiễm một chút màu đỏ tươi.
Điều này chứng minh, vết thương khi nãy của Mạnh Mỹ đúng là do vật này gây nên.
Mà Lăng Công Chúa cũng hoàn toàn không hề kiêng dè, trực tiếp chà chà chân trước mặt bọn họ, mũi nhọn màu bạc xuất hiện ở mũi giày cô nháy mắt liền biến mất.
Nhìn đến cảnh này, mấy tên đàn ông vốn nóng lòng muốn thử, muốn đi lên nhân cơ hội làm chút chuyện xấu không tự giác liền lui về sau một bước.
Đám công tử ca bọn họ thật ra vô cùng tiếc mạng.
Ai cũng không muốn vì chiếm chút lợi ích nhỏ mà mang theo cả mạng mình vào trong.
"Các người nhìn thấy cô ta đánh tôi như vậy đều không đến xử lý nó sao?" Mạnh Mỹ hoàn toàn bị tức đến điên rồi.
Cô ta người này dành đa số thời gian đều ở cùng đám người này cùng nhau chơi đùa. Cô ta cho rằng, đám người này hẳn ít nhiều cũng đối xử với cô ta thật lòng. Vậy nên khi bọn họ nói hi vọng tiệc sinh nhật của cô ta sẽ tổ chức trong phòng bao của quán bar cao cấp này, cô ta không chút do dự đồng ý. Trong cái vòng tròn này của bọn họ, người bỏ được tiền vì người khác coi như là một cách chấp nhận "tình hữu nghị".
Nhưng Mạnh Mỹ đâu nghĩ đến được, người được cô ta coi như bạn bè, sau khi trơ mắt nhìn cô ta bị thương chẳng những không tiến đến giúp đỡ cô ta, ngược lại còn từng bước lùi về sau, sợ Anna sẽ giận lây sang người bọn họ.