Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Diêm Soái nói xong cũng không đem cà phê của mình về, để nó tùy ý bốc khói trước mặt Tiếu Bảo Bối.
Tầm mắt Tiếu Bảo Bối rơi vào ly cà phê kia, hơn nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.
Hình như những chuyện xảy ra trước kia đã bị cô chôn sâu vào trí nhớ, trở thành ký ức cô không muốn nhớ tới...
Nhìn Tiếu Bảo Bối cúi đầu trầm mặc, Diêm Soái cũng hiểu cô không muốn nói tới mấy chuyện kia lần nữa.
Anh đột nhiên lại hỏi: "Nghe nói em và Quý Xuyên đã chia tay!"
Một câu nói ngắn gọn khiến bàn tay nhỏ nhắn đang cầm ly cà phê của Tiếu Bảo Bối nắm chặt lại.
Cũng đúng!
Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh Quý Xuyên một thời gian rất dài.
Dù bây giờ cô đã không còn muốn đem tình cảm của mình lãng phí trên người đàn ông cặn bã đó nhưng tận sâu trong lòng vẫn là không muốn nhắc đến thì tốt hơn.
"Ừm!" Sau khi sững sờ, Tiếu Bảo Bối hừ nhẹ trả lời.
"Tại sao lại chia tay? Có chuyện gì sao?" Anh lại hỏi tiếp.
Dường như hôm nay Diêm Soái rất thích hỏi chuyện đâm vào nỗi đau của Tiếu Bảo Bối.
Anh biết rõ, bây giờ Quý Xuyên vẫn là điều tối kỵ đối với Tiếu Bảo Bối nhưng anh vẫn nói về điều ấy.
"Anh nghe nói, cậu ta và Tiếu Huyên..." Nhìn Tiếu Bảo Bối im lặng không lên tiếng, anh lại muốn nói về Quý Xuyên.
Ngay lúc đó, Tiếu Bảo Bối đột nhiên đặt ly cà phê để xuống.
Vì dùng lực hơi sức nên khi ly tiếp xúc với mặt bàn phát ra tiếng vang có chút chói tai.
Ngay cả đĩa lót cái muỗng đặt bên cạnh cũng nhảy lên một cái.
Hành động này rốt cuộc cũng khiến Diêm Soái tỏ ý "vô tình" nói chính thức ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
"Em không muốn nhắc đến người này, cũng xin anh không nên dùng người này để thử thăm dò điểm mấu chốt của em!" Lần này Tiếu Bảo Bối không sợ hãi, cô trực tiếp đón nhận ánh mắt của anh.
Trong nháy mắt hai ánh mắt tiếp xúc đó, bọn họ không biết, một người đàn ông ở đường lớn đối diện đang nhìn ống nhòm, gấp gáp báo cáo: "Kiều Thiếu, hai người bọn họ vẫn đang nhìn nhau, việc này có tính là liếc mắt đưa tình không?"
A Vĩ chưa yêu đương nên chỉ có thể lấy những tình tiết trên truyền hình làm kinh nghiệm.
Hơn nữa bây giờ bọn họ không cài đặt thiết bị nghe lén nên A Vĩ chỉ nhìn tình hình mà phán đoán thôi.
"Cái gì?" Kiều Trác Phàm vốn đang cố gắng bình tĩnh nhưng nghe A Vĩ nói xong thì tất cả tỉnh táo đều biến mất không thấy dấu vết.
Nói nhảm!
Tên đàn ông khác muốn dụ dỗ người phụ nữ của Kiều Trác Phàm anh, bây giờ anh có thể bình tĩnh mới là lạ!
Cái gì mà bĩnh tĩnh, rộng lượng, toàn bộ đi gặp quỷ đi!
"Đưa địa chỉ cho tôi…bây giờ tôi lập tức đến đó!" Giờ khắc này, rốt cuộc anh cũng không khống chế được, dự định tự mình ra mặt.
"Vâng, Kiều Thiếu!" Nghe được Kiều Trác Phàm muốn tự mình tới đây, A Vĩ thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, chuyện theo dõi người phụ nữ của mình để Kiều Trác Phàm tự làm thì thích hợp hơn.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, A Vĩ vừa tiếp tục quan sát tình hình vừa nhanh chóng gửi vị trí cụ thể của nhà hàng cho Kiều Trác Phàm.
—— tuyến phân cách ——
"Bảo bối, xin lỗi!" Trong nhà hàng Tây, sau khi Diêm Soái bị Tiếu Bảo Bối cảnh cáo, sắc mặt cũng thoáng thay đổi.
Anh vẫn cho rằng cô là Tiếu Bảo Bối của trước kia.
Lúc ấy cô luôn ngoan ngoãn, tính tình mềm yếu. Dù anh thỉnh thoảng châm chọc Quý Xuyên, cô đều chỉ biết đỏ mặt không cho anh nói thêm gì nữa.
Mà vừa rồi Diêm Soái cũng chỉ thử dùng cách trước kia để Tiếu Bảo Bối nhớ lại chuyện trước đây, kéo gần khoảng cách với cô hơn, không ngờ cô sẽ phản kích như thế.
Mấy năm nay Tiếu Bảo Bối trưởng thành rất nhiều.
Chỉ có anh còn ngây thơ cho rằng mỗi người đều không thay đổi...
"Diêm Soái, nếu như lần anh trở về nước vẫn muốn làm bạn với em thì đừng nhắc tới Quý Xuyên trước mặt em!" Tiếu Bảo Bối lạnh lùng nói, chứng tỏ hiện giờ cô hận Quý Xuyên đến thấu xương.
Phát hiện này khiến Diêm Soái có chút kích động.
Trước kia anh theo đuổi Tiếu Bảo Bối, trở ngại lớn nhất chính là Quý Xuyên!
Bây giờ cậu ta đã trở thành người Tiếu Bảo Bối căm thù nhất, vậy trở ngại của anh đã không còn rồi phải không?
Diêm Soái kích động, không kiềm lòng được mà nói: "Tiếu Bảo Bối, sau này anh không muốn chỉ làm bạn với em..."
Khi Tiếu Bảo Bối vẫn đang sững sờ, anh tiếp tục cất lời: "Lần này anh trở về là muốn theo đuổi em..."
"Lạch cạch..." Ly cà phê trên tay Tiếu Bảo Bối không biết do quá nóng hay vì nguyên nhân gì khác đột nhiên rơi xuống đất.
Cái ly rớt xuống lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Cà phê bắn tung tóe ra ngoài, rơi vào chân Tiếu Bảo Bối.
Tình huống xảy ra đột ngột khiến Diêm Soái vốn đang giả vờ ung dung cũng có chút hốt hoảng.
"Phục vụ, nhanh cầm khăn lông và đá tới đây!"
Mặc dù cà phê đem ra đã một lúc lâu, nhưng lại rớt trực tiếp lên chân, anh vẫn sợ sẽ làm Tiếu Bảo Bối bị phỏng.
Một bên dặn dò nhân viên phục vụ, một bên Diêm Soái đã đi tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, định giúp cô cởi giày.
"Em... em không sao!" Thấy tay Diêm Soái đã ở trước chân cô, Tiếu Bảo Bối lui chân về phía sau...
Thật ra trước đây Tiếu Bảo Bối cũng đoán được Diêm Soái có cảm tình với mình.
Chỉ là khi đó cô đặt toàn bộ tâm ý ở Quý Xuyên, không có tâm tư để ý tới anh.
Khoảng thời gian ấy, trừ Nhạc Dương ra, cô thật sự xem anh là bạn tốt.
Nhưng một ngày nào đó, Diêm Soái lại rời đi, không hề có điềm báo trước, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cô.
Lúc đầu cô còn tưởng anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vẫn luôn lo lắng cho anh. Thậm chí, sau khi học xong còn đến nhà anh xem có việc gì.
Cho đến sau này, cô mới biết được anh đã ra nước ngoài từ miệng Diệp Tử Hi.
Khi ấy Tiếu Bảo Bối mới ý thức được mình ngu ngốc như thế nào.
Hôm trước, Tiếu Bảo Bối nhận được điện thoại của Diêm Soái, anh hẹn cô ăn cơm. Tiếu Bảo Bối nhanh chóng đồng ý.
Ngoài việc cô muốn biết anh ở nước ngoài có sống tốt không thì cô cũng muốn hỏi vì sao năm đó anh lại đột nhiên rời đi.
Nhưng Tiếu Bảo Bối đã xóa bỏ toàn bộ những nghi ngờ ấy khi thấy anh xuất hiện vì lúc Diêm Soái bước vào cửa, Tiếu Bảo Bối thấy anh mặc toàn hàng hiệu.
Những điều này cũng chứng tỏ trong khoảng thời gian này anh sống rất tốt.
Cái này, đã đủ rồi!
"Cà phê đổ hết lên mu bàn chân em rồi!" Đáy mắt Diêm Soái dần hiện lên vẻ không vui.
Có thể nói, lần này gặp mặt Tiếu Bảo Bối đã cho anh đả kích rất lớn.
Cô đề phòng khiến anh không vui nhưng quan trọng hơn là cô bài xích anh.
Ngay cả khi anh có ý tốt, muốn giúp cô xử lý vết phỏng mà Tiếu Bảo Bối cũng không muốn.
Điều này làm cho Diêm Soái bắt đầu ý thức được, vốn dĩ anh cho rằng không có Quý Xuyên thì sẽ dễ dàng theo đuổi được cô nhưng bây giờ tựa như còn khó hơn so với trước kia.
"Em..." Đối với lời nói của Diêm Soái, nhất thời Tiếu Bảo Bối không biết trả lời như thế nào.
Cô thừa nhận, đối với Diêm Soái không phải là cô không có một chút tình cảm.
Dù sao ban đầu anh và Quý Xuyên đều là những người thân thiết với cô. Chỉ có điều Quý Xuyên thu hút tầm mắt cô còn Diêm Soái lại là bạn bè...
Để cô lập tức vui vẻ tiếp nhận anh, Tiếu Bảo Bối không làm được.
Dù sao anh đã rời đi mấy năm, giữa bọn họ đã có khoảng cách...
Bây giờ, bọn họ không phải là người xa lạ, nhưng cũng chưa tới mức thân quen...
"Bảo bối, anh..." Diêm Soái nhìn Tiếu Bảo Bối do dự, dường như đang định khuyên nhủ cô.
Nhưng ngay lúc này, cửa nhà hàng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông bước nhanh đến chỗ họ.
Tốc độ kéo cửa kia khiến nhân viên phục vụ cũng có chút phản ứng không kịp.
Người nọ vừa tiến lên, liền mạnh mẽ cầm lấy khăn lông và đá trên tay Diêm Soái, tiếp theo anh nhanh chóng đi tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó mới nói: "Cám ơn ý tốt của anh nhưng chuyện này để tôi làm thì tốt hơn!"