Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Tiếp tục quan sát, chụp hình người đó gửi cho tôi!" Ngoại trừ sợ Tiếu Bảo Bối giận dỗi sẽ bỏ đi, lần này Kiều Trác Phàm muốn thừa dịp hiểu rõ hơn về bạn bè của cô.
Nhưng rất nhanh, A Vĩ lại truyền tới một tin tức khác.
"Kiều Thiếu, tôi cảm thấy không cần chụp hình người này cho anh anh xem!"
"Hả?" Kiều Trác Phàm chợt lên giọng, ý bảo A Vĩ nói tiếp.
"Anh cũng biết người này!" A Vĩ có chút do dự, Kiều Trác Phàm rất nhanh chóng thấy điểm không thích hợp từ giọng nói của A Vĩ.
Kiều Trác Phàm lạnh giọng hơn: "Là ai ?"
Hơi thở này khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, hình như truyền qua điện thoại đến tai A Vĩ khiến anh không tự giác mà run người.
"Là người tập đoàn Diêm thị phái tới lần trước, Diêm Soái!"
Bên này điện thoại, dù thế nào A Vĩ cũng không nghĩ ra, khi Kiều Trác Phàm nghe thấy cái tên này, con ngươi đột nhiên co rút lại...
"Diêm Soái..." Kiều Trác Phàm lặp lại tên người đàn ông này.
Dường như A Vĩ muốn nỗ lực đọc được ý tứ trong giọng nói của Kiều thiếu nhưng chỉ tiếc khả năng của anh còn chưa đủ sâu, mặc kệ nghiêm túc cố gắng thế nào vẫn không thể biết thêm được tin tức gì.
"Kiều Thiếu, hay là tôi đưa phu nhân mang về nhé?" Lần trước Kiều Trác Phàm thay đổi thái độ với Diêm Soái, A Vĩ đoán có lẽ người đàn ông đó có cái quan hệ không bình thường với phu nhân bọn họ. Nếu không Kiều Thiếu sẽ không để ý như vậy!
"... Không cần!" Trầm mặc một hồi, A Vĩ định hành động nhưng lại nghe được đáp án không ngờ từ Kiều Trác Phàm.
Trong đáy lòng, Kiều Trác Phàm không hi vọng Tiếu Bảo Bối qua lại cùng Diêm Soái.
Nhưng nếu vì lòng riêng mà hạn chế cô trong thế giới của mình thì sớm muộn gì cũng có ngày Tiếu Bảo Bối cảm thấy không được tự do mà muốn rời khỏi anh.
Nhưng để cô hoàn toàn tự do thì anh không làm được...
Anh sợ hạnh phúc mình không dễ có được lại vụt mất...
"Cậu cứ tiếp tục theo dõi, nhớ không được để cô ấy rời khỏi tầm mắt cậu..." Sau một hồi lâu, Kiều Trác Phàm ra quyết định!
Mặc dù anh có thể kiềm chế để Tiếu Bảo Bối cùng Diêm Soái gặp mặt, nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai đưa Tiếu Bảo Bối đi.
"Dạ!"
A Vĩ nhận được mệnh lệnh của Kiều Trác Phàm liền tập trung toàn bộ tinh thần ở phía nhà hàng đối diện kia.
Tiếu Bảo Bối chính là sinh mạng đối với Kiều Trác Phàm.
Nếu A Vĩ không cẩn thận để Tiếu Bảo Bối mất tích thì anh cũng không cần sống sót xuất hiện nữa.
Lúc này, bên trong nhà hàng Tây...
Diêm Soái đã vô số lần tưởng tượng qua cảnh gặp mặt Tiếu Bảo Bối lần nữa. Là kích động, vui mừng, hay là chua xót, khổ sở, bất lực...
Nhưng anh không ngờ tới lại có thể bình tĩnh như bây giờ.
Tiếu Bảo Bối đứng ngồi gần cửa sổ, nhìn về phía anh cười cười, sau đó liền dùng giọng nói ngọt ngào như trong trí nhớ của anh nói: "Diêm Soái, đã lâu không gặp!"
"..." Tiếu Bảo Bối thì bình tĩnh còn Diêm Soái lại sửng sốt thật lâu.
Đôi mắt anh thâm tình mà quyến luyến nhìn cô, dường như là hận không thể khảm cô vào đáy mắt mình.
Tiếu Bảo Bối vẫn giống như mấy năm trước, thanh thuần mà tốt đẹp. Chỉ là trên mặt đã bớt đi dáng vẻ trẻ con.
Nhưng ánh mắt cô vẫn trong suốt như ban đầu, lập tức chiếu sáng toàn bộ thế giới của anh...
Có lẽ, ban đầu cũng vì ánh mắt đó mà anh mới rung động đối với cô.
Đã nhiều năm không liên lạc, cô vẫn không phai mờ trong tâm trí anh...
"Tiếu Bảo Bối, đã lâu không gặp..." Không biết quan sát cô bao lâu, Diêm Soái mới chào hỏi.
Giọng nói so với dự đoán còn khàn hơn mấy phần.
Sau khi chào hỏi, tựa như anh đang thì thầm điều gì, nhìn một nơi nào đó nói: "Ừ, đúng là đã rất lâu rồi!"
Đã lâu rồi, lần này trở về anh cảm giác mình thay đổi rất nhiều.
Chỉ là...
Tầm mắt Diêm Soái nhìn vào Tiếu Bảo Bối lần nữa.
Dường như cô vẫn giống trong trí nhớ của anh, vĩnh viễn khiến anh cảm thấy ấm áp.
Không, hình như cô cũng thay đổi.
Bây giờ, Tiếu Bảo Bối không còn liều lĩnh như ban đầu.
Ngay cả khi đối mặt với anh cũng cẩn thận, lễ độ...
Cô như vậy khiến tim càng run sợ hơn so với trước kia, cũng khiến chóp mũi anh hơi chua xót...
Bởi vì, tựa như giữa bọn họ đã nảy sinh một tầng ngăn cách.
Thứ đó không thấy được, không sờ được, cũng hình thành tự lúc nào.
Nếu không, tại sao Tiếu Bảo Bối không giống như ký ức, lộ ra nụ cười thoải mái nhất trước mặt anh, nếu không tại sao khi cà phê được đưa lên, cô không tiếp tục giống trước, không tim không phổi mà mạnh mẽ giành lấy đòi thưởng thức trước?
Lần nữa gặp mặt, niềm vui sướng rất nhanh bị cảm giác chua xót hòa tan.
Đặc biệt khi tầm mắt anh nhìn cô đắm đuối, cô luôn như có như không trốn tránh tầm mắt của anh...
"Diêm Soái, nghe nói anh ở nước ngoài rất tốt, em rất mừng cho anh!" Lúc nói lời này, Tiếu Bảo Bối dùng muỗng thỉnh thoảng khuấy ly cà phê trước mặt, cà phê bị cô khuấy tạo thành một vòng tròn đẹp mắt.
Lúc này Diêm Soái hy vọng cuộc sống giống như vòng tròn này vì tất cả mọi việc đã xảy ra có thể trở lại điểm bắt đầu một lần nữa, có thể lựa chọn lại một lần nữa!
Nếu vậy, bây giờ anh và Tiếu Bảo Bối sẽ không có khoảng cách, sẽ không giống như người xa lạ?
"Tạm được!" Diêm Soái nhìn vào ly cà phê của mình.
Từ lúc cà phê được đưa lên, anh chưa hề đụng vào.
Đột nhiên, anh đem cà phê của mình đẩy đến trước mặt Tiếu Bảo Bối.
Trong khi cô còn kinh ngạc, Diêm Soái hỏi: "Tiếu Bảo Bối, em có muốn nếm của anh trước không..."
Dường như trước kia mỗi lần bị Tiếu Bảo Bối ức hiếp anh đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khổ sở, nhưng lần này anh lại vô cùng chờ mong bị bóc lột, bị ức hiếp.
"... Không cần, cà phê của chúng ta đều giống nhau!" Nghe Diêm Soái nói, đáy mắt Tiếu Bảo Bối cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc ngắn ngủi.
Diêm Soái biết, Tiếu Bảo Bối cũng đã nghĩ tới chuyện này...
Dưới ánh mắt tràn ngập mong đợi của anh, Tiếu Bảo Bối nói như vậy.
Trong lúc nhất thời, Diêm Soái lúng túng, sững sờ tại chỗ...
Một lúc sau anh mới lên tiếng lần nữa, trong giọng nói mang theo vẻ cô đơn: "Nhưng anh nhớ, trước đây cà phê của chúng ta cũng giống nhau nhưng em vẫn giở trò xấu, muốn uống thử cà phê của anh trước...Em nói em muốn xem thử có gì khác nhau không..."
Hết chương 169!