Editor: Mèo (meoancamam)
Vị thiên kim tiểu thư này, ngoại trừ trong nhà có chút tiền thì cả ngày đều có thể khiến mình gặp đầy chuyện phiền toái.
Chuyện của anh ta tạm thời không nhắc đến, nhưng cô ta xông vào nơi họp của bọn họ, khiến cuộc họp không thể diễn ra hết rất nhiều lần rồi.
Hiện giờ chỉ cần nghe được ba chữ "Mã Viện Viện" thì đầu Diệp Tử Hi liền bắt đầu đau.
"Nếu cô ta làm chuyện gì, mình thay cô ấy nhận lỗi với cậu!" Tuy không rõ ràng lắm rốt cuộc Mã Viện Viện đã làm ra chuyện xấu gì nhưng đại khái Diệp Tử Hi cũng biết khẳng định là cô ta sai. Vị đại tiểu thư này coi trọng bản thân quá rồi. Trên cơ bản cô ta phải làm sai gì đó thì người ta mới có thể tìm Diệp Tử Hi anh trách cứ.
"Cũng không phải người này làm gì, mình chỉ cảm thấy người này dường như có người khác..."
Diêm Soái nói rất có kỹ thuật.
Anh rõ ràng, nói thẳng là đàn ông thì sẽ không cho bạn tốt của mình mặt mũi.
Nhưng chuyện này cũng không thể không nói.
Dù sao rất nhanh Diệp Tử Hi sẽ kết hôn với cô gái này.
Nếu đợi sau khi cưới mới nói những điều gì, đến lúc đó chẳng phải là hối hận đến xanh ruột à?
"Việc đó không liên quan gì tới mình!" Thực ra bọn họ coi như là người trong một vòng tròn. Cho nên bọn họ đối với lối sống của người kia cũng khá hiểu biết.
Nhất là thiên kim danh viện như Mã Viện Viện này.
Nghe qua danh tiếng quả là không kém.
Nhưng sinh hoạt cá nhân không hề kiềm chế, Diệp Tử Hi cũng vậy.
Nhưng Diêm Soái từ đầu đến cuối đều không thể nhìn thấy chút tức giận đúng danh nghĩa một vị hôn phu nên có trên người Diệp Tử Hi.
Anh ta vẫn nhìn chằm chằm di động của mình, không biết trên đó đang đánh chữ gì nhưng sau đó không biết có phải do nội dung viết ra khiến anh có chút khó tiếp thu hay không mà vẫn luôn ấn phím xóa hết mấy cái page view. Đến tận khi trên màn hình điện thoại không còn một chữ anh mới thở dài một hơi, vứt di động lên bàn làm việc.
Một màn này, người xác xem ra hẳn cũng chỉ cảm thấy có lẽ Diệp Tử Hi có chút chuyện khó giải quyết. Nhưng một màn này với Diêm Soái lại mang rất nhiều cảm xúc.
Nhớ ngày đó khi anh rời đi nơi này, cũng thường xuyên viết ra một đống lời muốn nói cho Tiếu Bảo Bối, cuối cùng lại tự mình xóa hết đến một chữ cũng không còn.
Mà Diệp Tử Hi lúc này khiến anh thấy được phiên bản của mình ngày xưa...
Xem ra, Diệp Tử Hi lang thang tình trường nhiều năm dường như cũng có đối tượng để quan tâm rồi.
Nhưng Diệp Tử Hi quan tâm rõ ràng không phải vị hôn thê của cậu ta.
"Nếu cậu cho rằng như vậy thì thôi!" Diêm Soái cũng lần đầu tiên đụng tới cặp hôn phu hôn thê như vậy.
Nam trong lòng nghĩ đến người con gái khác, nữ lại nhớ đến người đàn ông khác.
Bọn họ như vậy thực sự thích hợp kết hôn ư?
Nhưng đáp án cho điều này dường như chỉ có đương sự mới có thể cho được. Diêm Soái dù nghĩ ra sao đều khó có thể quyết định thay người khác.
Cuối cùng, Diêm Soái vẫn rời đi.
Lưu lại Diệp tử Hi, lại bắt đầu ra sức đánh tin nhắn rồi lại xóa tin nhắn...
- - đường phân cách - -
Khi Mã Viện Viện tới văn phòng Kiều Trác Phàm đã là chạng vạng.
Lúc này, Kiều Trác Phàm đang vội vàng muốn hoàn thiện phần hợp đồng cuối cùng để về nhà với Tiếu Bảo Bối.
Sau khi đứa bé không còn, hai người bọn họ ngoại trừ ngày hôm đó ở cùng nhau đau buồn thì không có nhắc đến nữa.
Nhưng có những chuyện không nói đến không nhắc đến thì cũng không có nghĩa không để ý.
Còn đứa bé kia, sẽ luôn là vết thương trong lòng cả Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối.
Tuy nhìn thì không thấy, nhưng vẫn sẽ luẩn quẩn trong lòng mỗi khi đêm đến nằm ngủ...
Mà mấy ngày gần đây Kiều Trác Phàm gần như đều phải trong thời gian ngắn nhất xử lý xong việc ở công ty để nhanh chóng về nhà với Tiếu Bảo Bối. Thậm chí, anh còn nhiều lần ở lại luôn trong nhà, để A Vĩ đưa tài liệu của mình về nhà xử lý. Thực ra, Kiều Trác Phàm cũng không phải làm cho ai xem cả, anh chỉ lo lắng Tiếu Bảo Bối tuổi còn trẻ, xảy ra chuyện như vậy cô lại không biết nên chăm sóc bản thân ra sao nên anh vẫn luôn cẩn thận chăm sóc cho cô.
Nhưng Tiếu Bảo Bối đối với việc này đã kháng nghị rất nhiều lần. Cô thậm chí còn đề nghị, cô muốn lập tức đi làm trở lại.
Kiều Trác Phàm coi tất cả điều này quy cho việc hiện giờ Tiếu Bảo Bối còn không biết sinh non nếu không được điều dưỡng tốt thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho cơ thể cô sau này. Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do gần đây Thẩm Niệm Cẩm đúng lúc rời khỏi thành phố A, chỉ cần anh ta rời đi thì trong nhà chỉ còn lại mình Tiếu Bảo Bối.
Nghĩ đến trời đã sắp tối mà cô vẫn đang cô đơn ở nhà đợi anh, Kiều Trác Phàm hận không thể lập tức bay trở về nhà,
Cuối cùng sau khi ký tên của mình lên phần tài liệu cuối cùng xong, Kiều Trác Phàm liền lập tức túm lấy áo khoác của mình đi nhanh ra ngoài.
Nhưng lúc này A Vĩ lại đẩy cửa vào: "Kiều thiếu, Mã Viện Viện bên tập đoàn Mã thị đến đây!"
Nhưng Kiều Trác Phàm chỉ ném cho anh hai chữ: "Không gặp!"
Sau đó anh liền trực tiếp vượt qua A Vĩ, kéo cửa văn phòng mình định đi ra ngoài.
Nhưng trong nháy mắt cửa được kéo ra. một gương mặt lại xuất hiện ngay bên ngoài/
Mà vẻ mặt Kiều Trác Phàm nháy mắt từ sáng sủa trong xanh sang gió tuyết dữ dội!
"Đã lâu không gặp, Kiều thiếu!" Mã Viện Viện vừa nhìn thấy Kiều Trác Phàm liền vội vàng lộ ra nụ cười mà bản thân tự cho rằng là có sức quyến rũ (sức quyến rũ) nhất.
Dưới ánh chiều, trên gương mặt cô như phủ lên hàng bột ngọc trai, khiến cả gương mặt cô trông sáng rỡ sinh động, so với những cô học trò mười bảy mười tám tuổi còn thủy nộn(*) hơn.
(*)thủy nộn: ý nói làn da căng tràn, mềm mại trơn bóng như da em bé, như trứng gà bóc)
Mà đây đều là kết quả quá trình cô ở trong trong thẩm mỹ viện cả buổi chiều. Vì có thể xinh đẹp gặp Kiều Trác Phàm, sau khi cô rời khỏi văn phòng Diệp Tử Hi liền vẫn luôn ở trong thẩm mỹ viện đến giờ. Nếu đổi thành người bình thường, Mã Viện Viện tuyệt đối sẽ không oan ức bản thân như vậy. Nhưng nhìn thoáng qua Kiều Trác Phàm trước mặt, cô ta vẫn cảm thấy đáng giá.