Editor: Mèo (meoancamam)
"Diêm Soái?" So với khi nãy, người phía trước đang nhìn cửa khi thấy mặt anh liền có thêm chút kinh ngạc: "Lâu không gặp!"
"Khi nãy có tìm cậu, nhưng trợ lý của cậu nói cậu đang họp, đã rời khỏi văn phòng rồi!"
Diêm Soái giống với Mã Viện Viện, vừa vào cửa liền tìm chỗ ngồi cho mình.
Nhưng so ra đối với Diêm Soái, Diệp Tử Hi có thêm chút tùy ý.
"Cậu gần đây đang bận chuyện kết hôn sao?" Sau khi Diêm Soái ngồi xuống liền hỏi.
"Việc này..." Thực ra, không phải!
Khoảng thời gian trước, Diệp Tử Hi vẫn luôn bận việc... yêu đương lén lút với Nhạc Dương.
Tuy Diêm Soái cũng biết Nhạc Dương nhưng Diệp Tử Hi tuyệt đối sẽ không mang Nhạc Dương đi gặp Diêm Soái.
Khi đó, anh lo lắng tình cảm giữa mình và Nhạc Dương càng không thể che giấu.
"Xem ra không phải như vậy!" Diêm Soái là một người hiểu được đúng mực.
Vừa thấy dáng vẻ ấp úng kia của Diệp Tử Hi, anh liền cứ như vậy kết thúc đề tài khi nãy.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Diệp Tử Hi cũng rất nhanh dời đề tài.
Thế nhưng lúc này tay anh vẫn giữ nguyên giao diện những số điện thoại chuẩn bị gọi kia.
Mà ở đó chỉ có một dãy số...
"Tôi tới là vì..." Diêm Soái vừa định nói, Diệp Tử Hi bên kia bỗng lên tiếng.
"Tiếu Bảo Bối kết hôn, đối tượng là một nhân vật không đáng để mắt!" Những điều này, Diệp Tử Hi đã nói qua điện thoại với Diêm Soái rồi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Diêm Soái, Diệp Tử Hi liền biết cậu ta vẫn chưa thể quên được cô.
Loại cảm giác này, dường như Diệp Tử Hi cũng bỗng nhiên có chút hiểu rõ. Đó đã từng là loại tình cảm mà Diệp Tử Hi sẽ không bao giờ lý giải được.
Thậm chí, Diệp Tử Hi còn hi vọng Diêm Soái chủ động thêm chút, dũng cảm một chút mà cướp Tiếu Bảo Bối về. Mà đối với Diệp Tử Hi, hiện giờ người đàn ông bên cạnh Tiếu Bảo Bối kia chính là hai bàn tay trắng. Anh ta lấy cái gì đến đấu với Diêm Soái?
"Tôi biết!" Không chỉ biết thôi, Diêm Soái còn thấy được tin tức ngày đó Quý Xuyên dũng cảm cứu cô...
Thực ra, trước khi tin tức đó được đưa ra, anh cầm chiếc túi xách hồ ly có chút quen thuộc kia, vẫn luôn muốn gặp lại cô một lần.
Dù cho kết quả lần gặp không theo ý anh muốn thì anh vẫn có chút không kìm nén được.
Nhưng khi nhìn thấy tin tức và hình ảnh Quý Xuyên ôm Tiếu Bảo Bối kia, trái tim Diêm Soái lại lần nữa tan thành mảnh nhỏ.
Cũng vì Quý Xuyên cứu Tiếu Bảo Bối một lần nên cô mới thích anh ta nhiều năm như vậy. Hiện giờ lại cứu cô thêm lần nữa...
Diêm Soái bỗng nhiên phát hiện, bản thân lần này trở về thật sự có chút không còn quan trọng...
"Tôi là tới nói tạm biệt với cậu!" Sau khi hít sâu, Diêm Soái đột nhiên mở miệng nói.
Anh rất sợ, nhiều năm về sau khi lần nữa gặp lại Tiếu Bảo Bối, sẽ lại lần nữa nhìn thấy cô và Quý Xuyên quay lại.
Từng bị đả bại bởi việc cô thích Quý Xuyên nhiều năm như vậy, Diêm Soái thật sự khó tưởng tượng nếu bản thân lại trải qua một lần như thế nữa thì sẽ thành cái dạng gì?
Cho nên, anh quyết định từ bỏ.
Lần này trở về, chính nó đã là một sai lầm.
Tiếu Bảo Bối đã gả cho người ta làm vợ, thế nhưng anh ta...
So với cuối cùng khiến bản thân và Tiếu Bảo Bối đều đeo trên lưng đủ loại tội lỗi, không bằng từ lúc bắt đầu liền cắt đứt những manh mối ấy.
Mà khi Diêm Soái nói ra những lời này, Diệp Tử Hi liền hiện rõ vẻ mặt gần như không thể nhận ra nhìn Diêm Soái.
"Cậu... không tìm đến cô ấy nữa?"
Từ khi vừa mới đến đây, Diêm Soái vẫn luôn dõi theo Tiếu Bảo Bối.
Nhưng lúc này, cậu ta lại muốn làm đào binh?
"Không nhìn thấy! Nhớ mãi không quên cũng cần xóa sạch!" Chỉ là anh không nói cho Diệp Tử Hi, anh càng sợ một khi thực sự gặp thì cả đời đều sẽ không thể quên...
"Thôi được..." Thực ra Diệp Tử Hi coi như đã nhìn rõ nhiều năm qua người đàn ông này đã trả giá tình thâm ra sao, lúc này Tiếu Bảo Bối đã kết hôn, có lẽ buông tay mới đúng là lựa chọn tốt nhất cho cậu ta. "Khi nào thì đi?"
Đàn ông nói tạm biệt thực ra luôn đơn giản như vậy.
"Có lẽ là trong tuần này. Đến lúc đó trước khi đi sẽ tìm cậu uống một chén." Khi Diêm Soái nói lời này đã đứng dậy từ ghế sofa. Lần này về, đánh danh nghĩa là vì công ty nhưng sự thật là muốn nhìn thấy Tiếu Bảo Bối.
Lúc này, không gặp được cô, ít nhất anh cũng phải xử lý xong hết những việc này mới có thể rời đi.
"Được. Đến lúc đó gọi cho tôi!" Diệp Tử Hi nhìn anh đứng lên cũng đi theo.
Đây là tình hữu nghị chơi từ nhỏ đến lớn.
Có đôi khi dù cái gì cũng chưa nói nhưng lại có thể biết được trong đầu đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Được!" Sau khi Diêm Soái vẫy tay tạm biệt thì đã đến bên cánh cửa văn phòng Diệp Tử Hi.
Nhưng khi vừa đến chỗ này, dường như Diêm Soái nghĩ tới cái gì liền dừng bước.
"Tử Hi..."
"Ừ? Còn có chuyện gì?" Diệp Tử Hi vốn đang định quay lại bàn làm việc của mình thì nghe thấy đằng sau truyền đến giọng nói, cũng liền xoay người đi qua.
Lúc này, Diêm Soái đã xoay người lại, có chút muốn nói lại thôi.
"Có cái gì thì nói đi. Tình bạn của hai chúng ta còn cần như vậy à?"
Ngược lại Diệp Tử Hi cũng không nghĩ nhiều.
"Thực ra, khi nãy tôi đã nhìn thấy vị hôn thê của cậu!" Trầm mặc trong khoảnh khắc, Diêm Soái mới mở miệng.
"Cậu nói Mã Viện Viện?"
"Ừ!"
"Cô ta lại làm sao vậy?" Vừa nhắc tới cô ta, đầu Diệp Tử Hi liền như muốn nổ tung