Editor: Mèo (meoancamam)
"Ưm... khó chịu quá!" Ngày hôm sau Tiếu Bảo Bối vừa tỉnh dậy liền khẽ rên. Một tiếng này khiến cho Kiều Trác Phàm vốn đang ở bên cạnh chuẩn bị nước ấm cho cô để khi cô tỉnh lại sẽ uống được chút nước bỗng cứng đờ người...
Nhưng mà rất nhanh, Kiều Trác Phàm liền đặt bình nước ấm xuống, đi nhanh đến bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
"Tỉnh rồi sao?"
"Ừ! Kiều Trác Phàm, cả người em đều khó chịu..."
Tiếu Bảo Bối vừa tỉnh dậy nên vẫn nửa mê nửa tỉnh, có chút phân không rõ hiện thực hay trong mơ mà mơ hồ nói.
"Chỗ nào khó chịu, em nói cho anh, bây giờ anh lập tức gọi Kiều Trì qua!"
Lúc đó tình huống của Tiếu Bảo Bối vô cùng khẩn cấp, không thể đợi Kiều Trì qua đây, nếu không thì anh đã sớm để A Vĩ trực tiếp xách người đến đây rồi.
Nhưng lúc Tiếu Bảo Bối phẫu thuật thì anh vẫn để người ta đưa Kiều Trì đến.
Bây giờ Kiều Trì vẫn đang cùng nhóm bác sĩ thảo luận bệnh tình của Tiếu Bảo Bối, cố gắng trong thời gian ngắn nhất khiến cô khôi phục bình thường.
Nhưng chỉ vừa nghe Tiếu Bảo Bối nói không thoải mái, Kiều Trác Phàm liền nóng nảy.
Chẳng lẽ tên bác sĩ hôm qua xử lý không tốt?
"Em cũng không biết chỗ nào khó chịu!" Tiếu Bảo Bối xoa xoa trán định ngồi dậy nhưng cô còn chưa động thì Kiều Trác Phàm đã đè vai cô đặt cô lại trên giường.
"Kiều Trác Phàm, có phải em bị làm sao không?" Nếu không thì sao anh ấy lại khẩn trương như vậy?
"Em đừng nghĩ nhiều, hiện giờ anh để Kiều Trì qua đây!" Trước đó Kiều Trác Phàm đã ấn vào cái nút đầu giường Tiếu Bảo Bối. Bây giờ anh đang trông chừng bên cạnh cô, nắm chặt tay cô đặt bên mặt mình.
"Kiều Trác Phàm, có phải em sẽ chết không?" Nhìn anh thật cẩn thận canh giữ bên cạnh, Tiếu Bảo Bối nhịn không được hỏi như vậy.
Chỉ là lời này liền khiến Kiều Trác Phàm gõ gõ đầu cô.
"Nói càn gì vậy!" Anh sẽ không cho phép cô chết!
Dù cho Diêm vương muốn bắt lấy người quan trọng nhất này của anh, còn phải xem anh có đồng ý không!
Đương nhiên, bởi vì biết tình trạng cơ thể hiện giờ của cô, Kiều Trác Phàm có chút chặt tay hơn.
"A, vừa tỉnh dậy liền biểu diễn một loạt động tác thân mật như vậy, tôi cũng sẽ nhanh hâm mộ đến mù mắt thôi!" Kiều Trì vừa tiến vào thì nhìn thấy hai người vô cùng thân mật kề sát nhau liền kêu gào.
"Ông có tin ông còn nói thêm câu vô nghĩa nữa, tôi liền phế ông không!" Kiều Trác Phàm lạnh nhạt đáp lại, Kiều Trì liền thức thời đóng lại cái miệng chuẩn bị phun ra mấy lời châm chọc.
"Mau qua đây kiểm tra cho cô ấy! Cô ấy nói cả người đều khó chịu..."
"..." Kiều Trì cũng không thể làm gì, đành phải đặt đồ sang một bên rồi bắt đầu kiểm tra cho Tiếu Bảo Bối.
Thực ra, làm bác sĩ tư nhân cho Kiều Trác Phàm vừa có chỗ tốt vừa có chỗ xấu.
Chỗ tốt, thật sự có được vô số thứ.
Phúc lợi tốt, thời gian làm việc cũng không quá cứng nhắc, những cái khác đều không cần phải nói.
Nhưng chỉ cần là vị quan trọng này của Kiều đại gia thì dù cho ông ta đang trong nhà vệ sinh hay đang ở trong “ôn nhu hương” của phụ nữ, Kiều Trì đều không tránh khỏi bị đám thủ hạ của Kiều Trác Phàm quấy rầy.
"Tôi đây sẽ kiểm tra một lượt cho cô ấy, cậu đi ra ngoài trước đi!" Kiều Trì đi đến bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
"Tôi ở trong này nhìn!" Tay Kiều Trác Phàm vẫn nắm lấy Tiếu Bảo Bối.
Cô mới tỉnh lại, sao anh có thể bỏ được mà rời đi cô lúc này chứ?
Hơn nữa, tên trứng thối Kiều Trì cũng không biết định kiểm tra chỗ nào đâu! Chẳng may ông ta chiếm tiện nghi của Tiếu Bảo Bối thì sao?
Được rồi, Kiều Trác Phàm cũng biết, Kiều Trì dù cứ há mồm là không sạch sẽ gì nhưng thực sự ở cạnh mới biết ông ta còn có yêu cầu cao hơn bất kỳ ai. Nhưng Kiều Trác Phàm vẫn không thể để lại một mình Tiếu Bảo Bối mà rời đi.
"Cô... Nhanh chóng đuổi tên kia đi đi, lớn như vậy mà vẫn dính vợ, không dọa người sao? Hơn nữa, cô xem trên người cậu ta đang mặc cái gì, nhanh để cậu ta đi rửa mặt chải đầu đi!" Nhìn dáng vẻ của Kiều Trác Phàm, Kiều Trì xem như đã nhìn rõ anh vốn không hề muốn rời khỏi căn phòng này.
Nhưng nếu không rời đi thì những lời ông định nói sẽ nói thế nào được?
Kiều Trì không khuyên được Kiều Trác Phàm, nhưng ông biết có một người có thể làm được.
Cho nên ông chọc chọc mu bàn tay Tiếu Bảo Bối, lại liếc mắt ra hiệu với cô.
Lập tức Tiếu Bảo Bối liền mở miệng: "Kiều Trác Phàm, một mình em không có việc gì! Anh vẫn ra ngoài thu thập một chút đi!"
Tiếu Bảo Bối cũng đã mở miệng, vẻ mặt Kiều Trác Phàm trông cũng có chút dịu lại.
Nhìn thấy điều này, Kiều Trì liền nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: "Đi đổi quần áo của cậu đi, A Vĩ đã mang đồ tới phòng bên cạnh rồi!"
"Kiều Trác Phàm, anh phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể ôm em!"
Rốt cuộc Kiều Trác Phàm cũng rời đi.
Nhưng Kiều Trì biết, Kiều Trác Phàm rời đi thực sự không phải vì lời của ông ta. Anh rời đi đích thực chỉ vì câu nói cuối cùng của Tiếu Bảo Bối thôi...
- - đường phân cách - -
"Kiều Trì, có phải ông có gì muốn nói với tôi không!" Ngay tại lúc Kiều Trác Phàm rời đi, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng mở miệng hỏi.
Một câu như vậy khiến Kiều Trì bỗng có chút sửng sốt.
Ông vốn nghĩ răng, tuổi của cô gái này quá nhỏ, ở cùng Kiều Trác Phàm sẽ thành phiền toái với anh.
Nhưng hiện giờ xem ra, Kiều Trì hình như phát hiện cái nhìn của mình với Tiếu Bảo Bối có chút quá phiến diện rồi!
Tiếu Bảo Bối này, hẳn so với bất kỳ người phụ nữ nào bọn họ từng gặp qua đều phải thông tuệ hơn.
Chỉ là, cô không muốn khoe ra mấy thứ này trước mặt người khác thôi.