Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Ban đầu cô cũng không biết là vì Diệp Tử Hi. Nhưng khi thấy rõ gương mặt người phụ nữ mặc áo choàng tắm thì Nhạc Dương liền hiểu những lời cô ta đã nói ở cửa hàng lúc trước…
Thì ra Mã Viện Viện đã sớm ở chung một chỗ với Diệp Tử Hi rồi, cô ta còn cố ý chạy tới khoe khoang chuyện này. Người ta đã ám chỉ rõ ràng như thế mà cô vẫn ngu ngốc, không đoán ra được...
"Cái gì? Viện Viện tìm em sao?" Diệp Tử Hi cũng ngạc nhiên khi nghe Nhạc Dương nói.
Khó trách lúc nhìn thấy Mã Viện Viện khuôn mặt Nhạc Dương lại khó coi như thế.
"Đủ rồi, Diệp Tử Hi!" Không trả lời câu hỏi của Diệp Tử Hi, đột nhiên Nhạc Dương cúi xuống ôm chặt hai vai của mình, dáng vẻ rất mệt mỏi. Cô không muốn tiếp tục nghe thấy anh thốt ra cái tên "Viện Viện".
"Chắc hai người cũng sắp kết hôn rồi nhỉ? Vậy cứ chuẩn bị đám cưới đi, không cần xuất hiện trước mặt em nữa. Em cảm thấy rất ghê tởm nếu lại gặp anh và cô ta..."
Có những loại tình cảm nên chấm dứt càng sớm càng tốt.
Trước đây chỉ có cô yêu một cách cuồng nhiệt, luôn cảm thấy nếu bỏ lỡ anh thì giống như bỏ qua toàn bộ thế giới.
Nhưng khi biết được toàn bộ sự thật cô mới ý thức được không phải cô bỏ qua toàn bộ thế giới mà là cô vì một mình anh đã từ bỏ toàn bộ thế giới...
Ngẩng đầu lên lần nữa, Nhạc Dương nhìn về phía ánh sáng yếu ớt trong bầu trời u tối.
Nhạc Dương như vậy khiến lồng ngực Diệp Tử Hi cảm thấy thật trống rỗng.
"Nhạc Dương..." Anh vươn tay, muốn kéo Nhạc Dương ôm vào lòng.
Nhạc Dương lúc này tựa như con diều đứt dây, lúc nào cũng có thể bay đến độ cao Diệp Tử Hi anh không thể với tới.
Cảm giác đó không ổn chút nào. Diệp Tử Hi muốn ngăn cản loại cảm giác bất an này nhưng lúc anh vừa vươn tay ra định nắm lấy tay Nhạc Dương thì lại nghe được giọng nói của cô.
"Diệp Tử Hi, có thể ngày đó em không nói rõ ràng khiến anh hiểu lầm. Hôm nay em sẽ nói rõ với anh, chúng ta chia tay đi! Sau này, em sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa, em hy vọng từ nay về sau anh cũng đừng can thiệp tới cuộc sống của em."
Nhạc Dương nói xong liền xoay người trở về phòng của mình. Diệp Tử Hi vẫn không thể tin những lời cô vừa nói. Thấy Nhạc Dương bước đi, anh định đuổi theo nhưng ngay lúc này, A Vĩ vẫn luôn đứng bên cạnh không nói lời nào lại ngăn cản hành động của Diệp Tử Hi.
"Anh không nghe thấy Nhạc Dương nói là đừng xen vào cuộc sống của cô ấy sao? Lỗ tai anh đặt ở trong quần hay anh vốn không có lỗ tai?" Từ trước đến nay A Vĩ không phải là một người văn vẻ, để anh nói những lời hoa mỹ còn khó hơn bắt anh giết người.
"Anh là ai, chuyện giữa tôi và Nhạc Dương thì liên quan gì đến anh?" Diệp Tử Hi nhìn người đàn ông trước mặt, có chút bất mãn.
"Anh không thấy đã khuya rồi mà chúng tôi vẫn ở cùng nhau sao? Anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến tôi không?"
Thật ra A Vĩ đã sớm không vừa mắt Diệp Tử Hi. Nếu không phải Kiều Thiếu đã nói đây là thành phố, không nên gây rắc rối ở đây thì anh đã sớm ra tay đánh Diệp Tử Hi một trận rồi.
"Anh tránh ra, tôi có việc muốn nó với Nhạc Dương!"
Diệp Tử Hi giận dữ, định lướt qua A Vĩ đuổi theo Nhạc Dương. Nhưng A Vĩ đâu dễ đối phó? Diệp Tử Hi vốn không thể vòng qua anh, ngược lại còn bị A Vĩ túm tay, không thoát được chỉ có thể kêu gào.
Từng tiếng kêu cứu truyền đến nhưng Nhạc Dương vẫn bước vào phòng của mình, không hề quay lại nhìn Diệp Tử Hi lần nào nữa.
Bóng lưng Nhạc Dương biến mất sau cánh cửa, đây có lẽ là lần cuối Diệp Tử Hi nhìn thấy Nhạc Dương...
—— tuyến phân cách ——
"Tình huống của bệnh nhân đã ổn định, còn đứa bé... hai người còn trẻ, sau này vẫn có cơ hội..." Bác sĩ đứng đối diện với Kiều Trác Phàm ở cửa phòng cứu cấp nói.
Bất chợt, anh có cảm giác nói không nên lời, anh vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện có con...
Nhưng hôm nay nghe được những lời nói của bác sĩ, tâm trí anh lại không tự chủ hiện lên một bóng dáng của đứa bé.
Kiều Trác Phàm phát hiện, thì ra anh cũng khát khao có một đứa con với Tiếu Bảo Bối. Nhưng đứa bé này còn chưa có ý thức thì đã ra đi rồi.
Loại đau đớn này thật thống khổ biết bao. May mắn là Tiếu Bảo Bối không có việc gì.
"Khi nào thì cô ấy tỉnh lại?"
"Có lẽ là ngày mai. Bây giờ có thể chuyển vào phòng bệnh thường, chỉ là trong khoảng thời gian này chú ý không được để cô ấy quá kích động. Sinh non không phải chuyện lớn nhưng cũng không thể xem thường, nếu xử lý không tốt, rất dễ để lại hậu quả nghiêm trọng!" Lúc sắp rời khỏi phòng, bác sĩ dặn dò Kiều Trác Phàm.
Giây phút đó, ông có thể cảm nhận được sự lạnh lùng nhưng cũng đầy đau thương của anh. Vị bác sĩ còn muốn nói thêm vài lời an ủi nhưng trông thấy bộ dạng của anh chỉ có thể quay bước rời đi.
Có những thương tích cần có đủ thời gian để chữa khỏi.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Cô nằm yên lặng nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt trắng bệt như tờ giấy.
Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy liền vội chạy tới, cầm tay cô áp lên gương mặt mình, khẽ nói: "Bảo bảo, không sao rồi!"
"Em sẽ nhanh khỏe lại thôi... Không có chuyện gì..." Sau khi đưa Tiếu Bảo Bối đến phòng bệnh, Kiều Trác Phàm cho tất cả bác sĩ cùng y tá đi ra ngoài, chỉ có một mình anh vẫn đang mặc bộ quần áo dính đầy máu canh giữ bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
Lời nói của anh giống như đang an ủi Tiếu Bảo Bối cũng giống như tự an ủi chính mình...
Trong giấc mộng, không biết Tiếu Bảo Bối có nghe được lời anh nói hay không, nước mắt đột nhiên lặng lẽ rơi.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Kiều Trác Phàm cũng chua xót, chất lỏng óng ánh từ khóe mắt anh cũng chảy xuống...
Hết chương 155!