Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Thật may là trong giây cuối cùng, anh chuyển động tay lái mới tránh khỏi một cuộc bi kịch xảy ra.
"Em có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không?" Vừa rồi thật vất vả mới có được một chút vui vẻ giờ lại bị sự điên cuồng của cô làm cho biến mất.
Anh giận dữ nhìn cô chằm chằm, lại phát hiện bởi vì mới vừa nhúc nhích nên váy của Lăng Công Chúa cuối cùng cũng rách ra.
Bây giờ, quần áo của cô cũng không thể nào che đậy hết được cơ thể.
Mà sự chú ý của Duật Tiểu Gia rơi vào cái quần lót quái dị.
Sao anh lại chưa từng thấy qua kiểu dáng này?
"Đừng nhìn nữa, nhanh đưa quần áo của anh cho em. Nếu không, em liền nhảy ra khỏi xe!" Lăng Công Chúa uy hiếp.
Nếu giọng nói cũng như ngôn từ của cô sắc bén một chút thì có lẽ hiệu quả sẽ khá hơn một chút. Nhưng mà ánh mắt của Duật Tiểu Gia đã khiến cô hết sức rối loạn. Cô vẫn đang bận rộn che giấu thân thể mình, làm gì còn nhớ được nhiều như vậy?
"Không có việc gì, anh đã khóa xe lại rồi. Em không nhảy xuống được đâu!" Duật Tiểu Gia lạnh nhạt nói sự thật cho Lăng Công Chúa.
Lập tức, Lăng Công Chúa cảm giác mình giống như là cá đã ở trong chậu.
Đoán chừng, hôm nay cô rất khó mà chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Đàm Duật rồi.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Sau khi biết được sự thật phũ phàng này, Lăng Công Chúa liền cởi bộ sườn xám xuống, sau đó ngay trước mặt Duật Tiểu Gia, không chút hoang mang đắp lên trên người của mình.
Cách làm này của cô có chút giống như đã lực bất tòng tâm.
Chỉ là, Lăng Công Chúa suy tính lại, vừa rồi Duật Tiểu Gia cũng đã nói, trên người cô có nơi nào mà anh chưa từng nhìn qua, che hay không che cũng không có cái gì khác biệt.
Chỉ là cô không biết, trong nháy mắt cô vừa cởi bộ sườn xám đối với người đàn ông đang lái xe là đau khổ đến nhường nào.
Anh phải cần nghị lực kiên cường đến đâu mới có thể cầm cự đến bây giờ mà không đến nỗi ngay cả tay lái cũng không để ý, nhào thẳng đến cô.
"Có phải anh muốn cái gì, em đều sẽ đồng ý hay không?"
Duật Tiểu Gia có cảm giác máu nóng toàn thân mình đều tập trung ở một chỗ nào đó, tùy thời cơ liền có thể bộc phát.
"Nếu như vậy, vậy anh muốn..." Em!
Duật Tiểu Gia còn chưa nói ra một chữ cuối cùng kia, liền bị cô trừng mắt liếc, ngẫu nhiên kèm theo một câu: "Không thể nào!"
"Nhưng anh chắc chắn có thể đấy?" Tối nay, cơ thể anh đã sôi trào nhiều lần.
Nếu không phát tiết một trận thì Duật Tiểu Gia thật lo lắng mình sẽ bị hỏng nát mất.
"..." Lăng Công Chúa bị câu nói kia của Đàm Duật dọa đến phát ngốc.
Mà ngay lúc này, Duật Tiểu Gia đột nhiên dừng xe.
Khi Lăng Công Chúa ngẩng đầu lên mới phát hiện, đây không phải là nơi mà mấy ngày trước bọn họ không ngủ không nghỉ triền miên không ngừng hay sao?
"Anh Duật, chúng ta... Chúng ta không thể như vậy!"
Cô giữ chặt bộ sườn xám, lui về phía sau.
Cô vô cùng rõ ràng, nếu lúc này xuống xe với Đàm Duật thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cho nên, cô không muốn xuống xe, cũng không cần xuống xe.
Bất đắc dĩ là cửa xe chỗ cạnh tài xế đã bị khóa lại như lời nói của Đàm Duật.
Mặc kệ cô dùng bao nhiêu sức lực thì thanh khóa kia vẫn không nhúc nhích.
"Anh mặc kệ!" Tại sao cô có thể vui vẻ đồng ý một mình ra biển cùng tên đàn ông bẩn thỉu kia nhưng lại sợ hãi khi cùng anh ở trong một phòng trọ nhỏ chứ?
Mà lúc này, trên người cô chỉ khoác một bộ sườn xám rách nát đến đáng thương, da thịt lộ ra lại càng nõn nà hơn.
Hiển nhiên, lúc này có bao nhiêu lý do cũng không trói được con thú hoang trong lòng Duật Tiểu Gia.
Vì vậy, trong tiếng kêu la của Lăng Công Chúa, Duật Tiểu Gia nhào thẳng người về phía cô.
Nếu cô không chịu đến nhà trọ, không chịu xuống xe, vậy thì trực tiếp ở trên xe đi!
Trời đất bao la, giờ phút này cũng không quản được ý nghĩ muốn giáo huấn cô gái không nghe lời, muốn cùng tên đàn ông bẩn thỉu ra biển của anh.
Suốt đêm đó, bên trong chiếc xe đều hừng hực lửa tình.
Ngoài cửa xe lại một mảng gió lạnh quạnh hiu, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng...