Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Anh Duật, rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau thả em xuống!" Bị Đàm Duật khiêng từ trước cửa toilet nam của KTV đi ra, Lăng Công Chúa liền lớn tiếng hét.
Nhưng ngại vì khí thế áp bức quá khủng bố của Duật Tiểu Gia nên khi anh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà rụt cổ lại.
Do đó, mặc dù Lăng Công Chúa ở trên vai Duật Tiểu Gia kêu la một cách đáng thương cũng không có ai dám tiến lên cứu cô.
"Không thả!"
Anh không nói rốt cuộc muốn mang cô đi đâu mà chỉ nặng nề thốt ra hai chữ như vậy.
Sau đó, anh trực tiếp nhét cô vào trong xe, nhanh chóng ngồi vào chỗ tài xế của mình.
Thấy cô còn định đẩy cửa để bước xuống, anh liền quay sang xé sườn xám của cô.
Bình thường loại sườn xám này đều là tơ lụa tuyển chọn, mặc vào rất thoải mái nhưng cũng dễ dàng bị hư hỏng. Có khi giặt sơ ý một chút cũng sẽ hỏng huống hồ là bị Duật Tiểu Gia kéo như vậy.
"Lạch cạch", nút áo trước ngực cô liền rơi xuống. Váy của cô cũng bởi vì hành động của Duật Tiểu Gia mà trở nên rách rưới.
Lập tức, Lăng Công Chúa sợ ngây người.
Mà lúc này, tầm mắt Duật Tiểu Gia đang nhìn vào nơi đầy đặn trắng trẻo, mê người của cô.
Bị anh nhìn chằm chằm, Lăng Công Chúa vội vàng cầm áo khoác lông chồn của mình lên định che lại.
Nhưng Duật Tiểu Gia lại mở cửa sổ xe, lấy áo khoác trên người cô ném ra ngoài.
Bởi vậy, trên người Lăng Công Chúa trừ bộ sườn xám rách nát căn bản không che nổi phong cảnh xinh đẹp của cô ở bên ngoài thì không còn gì khác.
Lúc này Duật Tiểu Gia không cần lo lắng cô sẽ chạy trốn. Sau đó, anh liền khởi động xe. Chiếc xe vững vàng hướng về một địa điểm nào đó.
Dĩ nhiên, lúc đang lái xe, Duật Tiểu Gia còn giống như lưu manh, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn về phía người cô.
Cảnh đẹp như thế đang ở bên cạnh, đàn ông không nhìn nhiều thêm mấy lần mới là lạ.
"Đem áo khoác của anh cởi ra cho em mặc!" Lăng Công Chúa thấy tầm mắt của anh luôn đặt ở trên người mình tỏ ý chiếm đoạt liền tức giận la hét.
Nếu là trước đây, chỉ cần anh nói một câu thì dù để cô tự cởi quần áo cho anh thưởng thức cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ...
Cô đã quyết định hồi tâm, cũng không muốn bị anh giữ chặt ở phương diện này.
"Thế nào, chịu cho những người khác nhìn cũng không chịu cho anh xem hả?" Duật Tiểu Gia nghe cô hét như vậy, trong nháy mắt liền nhớ lại việc nha đầu này thế mà lại đồng ý cùng nhau ra biển với tên đàn ông có cặp mắt bẩn thỉu đó.
Giờ phút này, vị chua càng ngày càng lan rộng ở bên trong không gian xe.
Ngay cả chính anh cũng có thể dễ dàng nhận ra điểm bất thường này.
"Chuyện này không cần anh để ý. Nhanh đưa áo cho em, cái người điên này." Vì mặc sườn xám nên cô không thể mặc kiểu quần lót bình thường, nếu không sẽ để lại dấu vết trên bộ sườn xám sang trọng này.
Mà vừa rồi anh dùng sức vừa kéo vừa xé váy của cô làm bộ sườn xám liên tục bị đẩy lên trên, bên dưới liền...
Chỉ cần hơi cử động một chút, cô dám khẳng định phong cảnh mê người bên dưới sẽ hiện ra ở trước mặt của Duật Tiểu Gia.
Mà Lăng Công Chúa cũng biết, một khi người đàn ông thấy được những thứ này, nhất định sẽ không nhịn được kích động mà nổi lên ham muốn. Mà vấn đề ham muốn này không hề liên quan đến tình yêu.
Giống như Tô Tiểu Nữu nhà cô từ nhỏ đã truyền đạt kiến thức: đàn ông đều là loài động vật không quản được nửa người phía dưới.
Mà lúc này, Lăng Công Chúa cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này muốn dẫn cô đến nơi nào?
Nếu anh mang cô đến nơi không người, vậy tối nay...
"Nhanh đưa áo của anh cho em, anh có nghe không?" Thấy Duật Tiểu Gia căn bản không để ý đến cô, hơn nữa giống như đã nhận ra sự khác thường, liền nhìn vào hành động hai đùi quấn quít nhau của cô.
"Cũng không phải là chưa từng xem qua, chưa từng sờ qua. Lo lắng cái gì..." Trong gió đêm, giọng nói của anh không mang theo nụ cười nhạo báng người khác như lúc bình thường mà là giống như gió rét, xen lẫn mùi vị của cơn bão táp sắp tới.
"Hơn nữa, không phải em định cùng người kia ra biển sao? Đến lúc đó cũng sẽ xảy ra chuyện này, vậy bây giờ em lại sợ cái gì?"
"Sẽ không phải là em tình nguyện cho cái loại đàn ông cặn bã đó cũng không muốn cho anh chứ?"
Có thể chính Duật Tiểu Gia cũng không cảm nhận được lúc anh nói những lời khiến người khác đau lòng này đã làm thay đổi không khí giữa bọn họ.
Lăng Công Chúa nghe được những lời nói tràn đầy dơ bẩn kia, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
"Anh... Anh không cần để em phải hối hận vì lần đầu tiên đã cho anh!" Lần đầu tiên trao cho anh, cô chưa từng hối hận. Cô đã thích anh nhiều năm như vậy, dù cho sau khi làm xong ngay cả một lời hẹn ước anh cũng không có, mà cô còn ngu ngốc xem đó là một đoạn ký ức quý báo.
Nhưng giờ phút này, thái độ của người đàn ông ấy hoàn toàn xa lạ, trong miệng tràn ngập châm chọc, làm cho cô cảm thấy, đoạn ký ức kia đối với anh có lẽ cũng chỉ là một đoạn tiêu khiển mà thôi.
Thân thể của cô, sự thuần khiết của cô, tất cả mọi thứ của cô chỉ một loại giải trí lúc nhàn rỗi.
Cũng bởi vì điểm này, hình như cô cảm nhận được đoạn kí ức kia đã bắt đầu thay đổi rồi.
"Em mới nói cái gì..." Vừa rồi cô nói không hối hận đối với việc trao lần đầu tiên cho anh sao?
Lời này khiến trong lòng Duật Tiểu Gia có chút kích động nho nhỏ. Mà anh cũng không hiểu rốt cuộc vì sao tâm trạng lại đột nhiên vui sướng như vậy.
Bây giờ, anh càng hy vọng tâm trạng vui thích này mãnh liệt hơn chút nữa. Cho nên, anh hy vọng Tiểu công chúa lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.
Chỉ là Lăng Công Chúa không trả lời câu hỏi của Duật Tiểu Gia mà lại đột nhiên xông lên, muốn giựt lấy quần áo trên người anh.
"Nhanh đưa quần áo cho em!" Cô điên cuồng hét lên.
Bởi vì hành động vừa rồi của cô đụng phải cánh tay anh, làm anh suýt nữa lạc tay lái va chạm với xe đang chạy chiều ngược lại.