Editor: Táo đỏ phố núi
Đừng tưởng rằng Tiếu Bảo Bối cô hồ đồ không ngửi được mùi chua trong miệng của anh nha.
“Sao nào, chẳng lẽ còn không cho phép em đứng đây nhìn người khác? Đáng ghét!” Tiếu Bảo Bối hừ hừ, căn bản không thèm coi trọng anh.
Lấy cái tay của anh đang đặt ở trên cằm của cô ra, sau đó cô nhấc chân đi lại ghế salon của mình. Dien_dan l3_quy1don^.
Kể từ khi cô tới làm việc ở tập đoàn Đế Phàm, chỗ này biến thành địa bàn của cô.
Chẳng qua là sau những chuyện phát sinh gần đây, khiến cho Tiếu Bảo Bối ý thức được bản thân mình mỗi ngày đều ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, có chút danh không chính, ngôn không thuận. Biết khi nào cô mới có phòng làm việc của riêng mình? Không cần phải quá rộng rãi, chỉ cần có thể đủ để xử lý công việc và để cái máy vi tính là được.
“Em còn nhìn nữa!” Kiều Trác Phàm bị xem nhẹ, lại bày ra vẻ mặt khó chịu. Cũng không biết là anh nhớ ra điều gì, đột nhiên đi lại bàn làm việc của mình lấy một cái khăn, sau đó bước chân đi về phía Tiếu Bảo Bối. Vào lúc Tiếu Bảo Bối ngồi xuống ghế sofa, anh cũng sáp lại ngồi xuống bên cạnh, hơn nữa còn cầm lấy khăn giấy chùi một bên gò má của Tiếu Bảo Bối.
“Bẩn hả?”
Bị anh cầm khăn giấy chà chà như vậy, Tiếu Bảo Bối có chút buồn bực.
“Ừ!” Kiều Trác Phàm nghiêm túc gật đầu, giống như là trên mặt cô thật sự có cái gì đó bẩn vậy.
“Lạ nhỉ, không có mà!” Tiếu Bảo Bối nhận lấy cái khăn giấy ở trên tay của anh, rồi lau lau chỗ mới vừa rồi anh lau. Nhưng mà trên khăn giấy vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút buồn bực.
“Em không nhìn thấy mà thôi!” Chỗ bị Anna áp vào, vừa rồi anh đã nhìn thấy.
Chính bởi vì như vậy cho nên anh cảm thấy cần phải lau sạch sẽ.
Theo ý anh, Tiếu Bảo Bối từ trong ra ngoài đều là của anh. Không nên lây dính hơi thở của người khác!
“Ồ!” Tiếu Bảo Bối cũng không nghi ngờ lời nói của anh, lại tiếp tục lau lên mặt của mình mấy cái, sau đó vứt khăn giấy vào sọt rác.
“Hôn một cái...”
“Không muốn!” Dien_dan l3_quy1don^.
Kể từ khi quan hệ với Kiều Trác Phàm tốt lên, hành động thân mật như vậy thường xuyên diễn ra ở trong phòng làm việc. Mỗi một lần Tiếu Bảo Bối sẽ phản kháng, nhưng kết quả sau cùng đều là bị Kiều Trác Phàm cường thế cướp lấy.
Lúc này, bất kể Tiếu Bảo Bối quơ tay mua chân như thế nào, Kiều Trác Phàm cũng vẫn ôm cô hôn một lần từ trên xuống dưới.
Mà trong đó chỗ anh hôn nhiều nhất chính là chỗ mới vừa rồi Anna mới ghé sát vào.
Cho tới khi xác nhận khắp mặt của Tiếu Bảo Bối đều là hơi thở của Kiều Trác Phàm anh, thì anh mới buông tay.
“Đáng ghét, tất cả đều là nước miếng của anh! Em còn muốn ăn bánh ngọt nữa!” Tiếu Bảo Bối đẩy Kiều Trác Phàm đang còn muốn tiếp tục hôn ra, sau đó cô loay hoay với miếng bánh ngọt mà cô thích nhất.
Thực ra, hai cái bánh ngọt này vốn là mua cho cô và Nhạc Dương mỗi người một cái.
Nhưng mà sau khi tới cửa hàng bánh ngọt, đột nhiên Nhạc Dương nhận được một cú điện thoại, vẻ mặt khẽ thay đổi sau đó nói phải đi về.
Tiếu Bảo Bối hỏi Nhạc Dương là ai gọi tới, nhưng mà cô ấy không nói cho Tiếu Bảo Bối là ai cả, mà chỉ nói có chuyện nhất định phải đi.
Rơi vào đường cùng, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể cầm hai cái bánh ngọt chưa ăn này đóng gói lại rồi mang về.
Cô vốn tưởng rằng, Kiều Trác Phàm không thích ăn đồ ngọt mới đúng.
Nào ngờ, cô vừa mở cái bánh ngọt được đóng gói kia thì người đàn ông này liên tục dùng ánh mắt u ám để nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt của cô.
Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối không chống đỡ nổi ánh mắt tàn khốc kia, chỉ có thể mở một cái bao bì của cái bánh ngọt khác ra, rồi nói: “Anh có muốn ăn một miếng không?”
“Không cần! Anh sẽ ăn cái này cùng với em!” Kiều Trác Phàm không thèm nhìn cái bánh đang nằm yên lặng ở bên kia, mà trực tiếp cắn một miếng bánh ở trên tay của Tiếu Bảo Bối nuốt vào trong miệng.
Môi của Kiều Trác Phàm tương đối mỏng. Một chút bơ còn dính ở bên ngoài. Nhưng mà nhìn anh như vậy, không hề có chút nhếch nhác nào. Ngay trước mặt của Tiếu Bảo Bối, anh dùng đầu lưỡi của mình liếm sạch một chút bơ còn dính lại kia đi.
Hình tượng này, quả thật là có chút kích thích.
“Hay là em ăn cái kia?” Cái bánh ngọt này anh đã ăn, ngay cả dĩa ăn anh cũng liếm sạch sẽ. Tiếu Bảo Bối cảm thấy, nếu mình tiếp tục ăn, thì hình như là đang ăn nước miếng của Kiều Trác Phàm.
“Không được, chúng ta ăn một cái là được!” Kiều Trác Phàm bá đạo tuyên bố.
“Vậy cái kia thì phải làm sao bây giờ?”
“Gói lại mang đi!”
“...” Đối với lời khuyến nghị của người nào đó, Tiếu Bảo Bối dùng ánh mắt kháng nghị vô số lần, nhưng mà đều bị bác bỏ.
Cuối cùng, hai người bọn họ chỉ có thể chia nhau ăn một miếng bánh ngọt...
Nhưng mà cho dù là đã chịu uất ức cho xong chuyện rồi, Tiếu Bảo Bối vẫn không thể bình yên mà ăn hết miếng bánh ngọt được.
Trong lúc hai người đang chia nhau ăn miếng bánh ngọt, thì ở bên ngoài thỉnh thoảng còn nghe được giọng nói vang lên như vậy: “Cục cưng, đừng có cắn lung tung. Ăn từ đây ăn qua là được!”
“Cục cưng, miếng ở giữa kia trước tiên đừng đụng tới. Ăn từ lỗ hổng kia ăn vào đi...”
“Cục cưng...”
Trời ạ, chứng cưỡng bách của Kiều đại gia làm cho người ta chịu không nổi!
- - Đường phân cách - - dienndnle,qu.y don,
“Sao anh lại tới đây?” Bên này, Nhạc Dương sau khi rời khỏi cửa hàng đồ ngọt thì trực tiếp quay trở lại văn phòng luật sư.
Nhìn người đàn ông ngồi trước bàn làm việc của mình, trên mặt của Nhạc Dương không có chút vui vẻ nào.
Điều này, ngay cả em gái trợ lý ngày thường vẫn đi theo bên cạnh Nhạc Dương cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Người đàn ông không trả lời vấn đề của Nhạc Dương, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nhạc Dương.
Quần áo và trang sức ở trên người, không có chỗ nào không muốn phô trương cho người ở bên ngoài biết anh ta là người có tiền.
Bạn thử nhìn mà xem, trên quần áo thì logo luôn nằm ở vị trí dễ thấy nhất, muốn cho người khác bỏ qua nó cũng khó.
Mà người này, dáng dấp nhìn cũng khá đẹp mắt.
Nhưng mà lúc này, Tiểu trợ lý cảm thấy ánh mắt của hai người này lúc đối mặt có cái gì đó không đúng.
Tiểu trợ lý tương đối hiểu tính tình của Nhạc Dương.
Với bộ dạng này, giống y như trước khi mở phiên tòa, Nhạc Dương đều có bộ dạng hận không thể tìm được người để làm một trận.
Đi qua đi lại trước mặt hai người này mấy lần, Tiểu trợ lý cảm thấy mình không thể hấp dẫn sự chú ý của hai người này, cuối cùng cô ta chỉ có thể mở miệng: “Chị Nhạc, chuyện này...”
Cô ta chỉ định khuyên nhủ Nhạc Dương một chút, nói cô thu lại tính tình của mình bớt.
Dù sao thì người ta đến cửa cũng là khách.
Mà người bước chân vào văn phòng luật sư của bọn họ thì chính là khách hàng.
Nhìn cách ăn mặc của người này, nếu như có thể thắng phiên tòa của anh ta, vậy thì đảm bảo bọn họ sẽ được báp đáp rất phong phú rồi.
“Ở đây không có chuyện của em, em đi ra ngoài trước đi!” Nhạc Dương nghe thấy tiếng động, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
“Được, nhưng mà ...” Tiểu trợ lý nhìn Nhạc Dương, vẫn có chút lo lắng. Mặc dù cô không lộ ra vẻ mặt muốn đánh nhau, nhưng mà Tiểu trợ lý vẫn cảm thấy vẻ mặt này của cô không hề thân thiện.
“Chị thực sự không sao. Em đi ra ngoài pha coffee đi!”
“Dạ!”
Sau khi đuổi trợ lý đi xong rồi, Nhạc Dương sửa soạn lại giấy tờ ở trên bàn của mình, sau đó nói: dienndnle,qu.y don, “Mời ngồi, Diệp tiên sinh!”
Giọng điệu giải quyết công việc chung, cách xưng hô khách sáo, tất cả những điều này đều khiến cho Diệp Tử Hi phải nhíu mày lại.
“Muốn kiện tụng chuyện gì cần tới Nhạc Dương tôi, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ! Đương nhiên, về chuyện giá cả thì Diệp tiên sinh cũng cần phải chuẩn bị tâm lý mới được!”
Dường như Nhạc Dương không thèm quan tâm tới vẻ mặt của anh ta, bình tĩnh nói tiếp. Thực ra đây chính là câu nói mà Nhạc Dương nói với mỗi người bước chân vào văn phòng luật này.