Editor: Táo đỏ phố núi
Ngay lập tức, A Vũ đúng là muốn nhắc nhở Tiếu Bảo Bối, hãy cất bánh ngọt của cô đi, giữ lại cho một mình Kiều thiếu là được!
Nghĩ tới đây, A Vĩ mới cho Tiếu Bảo Bối một ánh mắt ý muốn bảo: Kiều thiếu ở bên cạnh... Táo đỏ le^e quyy do^nn
Nhưng mà dường như A Vĩ đã quên mất, ánh mắt ra hiệu như vậy, chỉ dùng quen với những người quen thân.
Mà đối với Tiếu Bảo Bối, thì A Vĩ nói cũng chưa quen, cái đầu quả dưa của cô chậm chạp như vậy, ánh mắt này của anh ta không có tác dụng gì.
Nháy nháy mắt với cô một lúc lâu, Tiếu Bảo Bối còn buồn bực: “Anh Vĩ, mắt của anh có phải có vấn đề hay không? Ở chỗ em có lọ thuốc nhỏ mắt chưa bóc tem, anh có muốn dùng hay không...”
Tiếu Bảo Bối còn chưa nói hết câu, A Vĩ đa có cảm giác bất cứ lúc nào Kiều thiếu cũng có thể xông lên để giết anh ta giống như một con dã thú xông lên để săn mồi.
Ánh mắt sắc bén kia khiến cho A Vĩ cảm thấy mình không nên đứng lại ở đây nữa.
“Kiều thiếu, người ta có ba cái gấp! Tôi đi toilet trước, đợi lát nữa tôi sẽ quay lại báo cáo cho anh một chuyện!” Nói xong A Vĩ không dám nhìn thẳng vào Tiếu Bảo Bối đang muốn lấy thuốc nhỏ mắt cho anh ta mà chạy đi.
Được rồi, A Vĩ cũng không dám tiếp nhận bất kỳ vật gì của Tiếu Bảo Bối thì cũng đã bị Kiều thiếu ra lệnh chém giết rồi.
Nếu như anh ta nhận, A Vĩ thực sự không thể tưởng tượng được mình sẽ có kết quả là ngũ mã phanh thây hay là bầm thây vạn đoạn.
Cho nên kế tốt nhất chính là chạy trốn.
Nhìn A Vĩ chạy trối chết như vậy, Kiều Trác Phàm có chút hài lòng nhếch miệng lên.
Chỉ có Tiếu Bảo Bối là dường như vẫn không hiểu rốt cục là tại sao A Vĩ lại bỏ chạy như vậy.
“Hình như A Vĩ thực sự rất khó chịu!” Tiếu Bảo Bối vẫn còn đang lẩm bẩm.
Anna vẫn liên tục ngồi ở ghế sofa nên Tiếu Bảo Bối không nhìn thấy. Lần này, rốt cục Anna không nhịn được nữa nên đã phá lên cười.
“Ha ha ha... Tiếu Bảo Bối, tôi thật sự rất phục cô!” Tại sao cô nhóc kia nhìn mà không hiểu A Vĩ khó chịu là vì cô ấy quá quan tâm chứ.
Cô ấy càng quan tâm A Vĩ, thì A Vĩ càng cảm thấy áp lực rất lớn.
Mà sắc mặt của Kiều Trác Phàm thì lại càng thay đổi liên tục.
Mặc dù Anna có tâm tình không tốt vì không liên lạc được với anh Duật, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt Kiều Trác Phàm cau có giống như là ăn phải quả đắng thì cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Ồ? Anna, thì ra cô ở đây!” Tiếu Bảo Bối nghe thấy tiếng cười của Anna thì nhìn sang, sau đó phát hiện ra Anna đang ngồi ở trên ghế salon chỗ mà cô thường làm việc. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Mặc dù tinh thần của cô ấy không được tốt, nhưng mà tiếng cười kia cũng không nhỏ.
“Sao vậy? Có phải muốn chia bánh ngọt của cô cho tôi hay không!” Lúc nói lời này, Anna không nhìn về phía Tiếu Bảo Bối, mà nhìn thẳng về phía Kiều Trác Phàm. Giống như phản ứng của Kiều Trác Phàm mới là điều mà cô muốn nhìn thấy nhất.
Không ngoài dự liệu của cô, sau khi nghe thấy Anna cũng muốn ăn bánh ngọt mà Tiếu Bảo Bối mang về, sắc mặt của Kiều Trác Phàm lại lạnh lẽo.
Được rồi, theo như ý của Kiều Trác Phàm, đây là Tiếu Bảo Bối mua, thì chính là của Kiều Trác Phàm anh! Còn những người khác thì đứng qua một bên đi.
“Hả? Thì ra cô cũng thích ăn bánh ngọt à! Vừa may, tôi có hai cái, chúng ta mỗi người một cái!” Tiếu Bảo Bối không nhìn rõ phản ứng của Anna, cho nên nhiệt tình cầm bánh ngọt của mình tới.
Nhưng mà lúc Tiếu Bảo Bối mang bánh ngọt của mình tới chia sẻ cho Anna, cô lại không hề nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Trác Phàm, vẻ mặt anh lúc này chính là vẻ mặt sắp nổi lên gió tanh mưa máu.
Cuối cùng, Anna vẫn phải từ chối cánh bánh ngọt mà Tiếu Bảo Bối mang lại cho mình.
Thứ này, đúng là cô không nên cầm lấy. Nếu không thì tuyệt đối sẽ là củ khoai lang phỏng tay.
“Thôi, ăn cái này sẽ bị béo phì! Tốt nhất là cô nên giữ lại cho người khác, đỡ mất công một chút nữa anh ta lại hành hạ chết người khác!” Anna thấy Tiếu Bảo Bối đã cầm lại tới nơi, vội vàng nói.
Mà lời nói này khiến cho tay của Tiếu Bảo Bối khựng lại.
“Ai sẽ hành hạ người khác tới chết?” Không phải chỉ là một miếng bánh ngọt thôi sao?
“Cô tự mình nhìn một chút sẽ biết!” Anna gẩy gẩy vài sợi tóc xõa ở trên bờ vai, rồi đứng dậy từ ghế salon.
Đương nhiên, lăn qua lăn lại lâu như vậy, cho nên khi cô đứng lên không tránh khỏi muốn vặn vặn cái eo của mình.
Mặc dù ngủ đủ hai mươi bốn tiếng, nhưng mà cô vẫn có cảm giác eo của mình như có người mổ ra rồi lắp ghép lại vậy. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi đi! Không quấy rầy mấy người ăn bánh ngọt!” Đến lúc này, Anna thật sự không có bất kỳ ác ý gì.
Dù sao thì cô cũng rất có cảm tình với cô ngốc Tiếu Bảo Bối này.
Nhất là nhìn bộ dạng cô nhiệt tình mang bánh ngọt tới cho mình, cô thích từ đáy lòng. Nếu như cô cũng có một đứa em gái như vậy, cô nghĩ mình cũng sẽ cưng chiều cô nhóc này đến tận trời.
Chỉ tiếc, Lăng Nhị Gia và Tô Tiểu Nữu nhà bọn họ sau khi sinh cô xong thì không có kế hoạch sinh đứa con nào khác...
Nhưng Anna vừa mới đứng dậy, thì được Kiều Trác Phàm chào đón bằng một câu như vậy: “Bới nói nhảm đi, mau cút đi!”
Hiển nhiên, mấy thứ vừa rồi kia đã khiến cho Kiều Trác Phàm có chút không nhịn được.
Mà bây giờ đôi mắt của Tiếu Bảo Bối còn nhìn chằm chằm vào người khác, không thèm để ý tới anh.
Điều này khiến cho Kiều Trác Phàm cảm thấy không vui, giống như là mất đi Tiếu Bảo Bối vậy.
Lúc này, anh chỉ ước gì tất cả mọi người đều rời đi, chỉ để lại mình anh và Tiếu Bảo Bối thôi. dfien ddn lie qiu doon
Nhưng anh lại không biết rằng, Anna nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang rất muốn được ở một mình với Tiếu Bảo Bối thì có chút giận.
Cô chính là Tiểu Công Chúa của Lăng Nhị Gia, có khi nào phải chịu chèn ép như vậy?
Dù sao thì toàn là người khác chịu sự chèn ép của cô mới đúng!
Nghĩ tới đây, cô vốn đang muốn rời đi đột nhiên lại ghé sát vào tai của Tiếu Bảo Bối thì thầm gì đó.
Hành động này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút ngoài ý muốn.
Càng khiến cho Kiều Trác Phàm ngồi ở trên ghế làm việc có chút không nhịn được mà trực tiếp đi lại.
Bộ dạng kia giống như là mình đã bị người khác chiếm tiện nghi cái gì đó vậy.
Mà Anna nhìn thấy Kiều Trác Phàm vẫn chưa đi lại gần hai người các cô, thì đã nói vào tai của Tiếu Bảo Bối: “Cô có biết mới vừa rồi tôi và Kiều nói chuyện gì không? Anh ta nói dáng người của Phạm Manh Manh kia không tệ!”
Đương nhiên, những lời này Anna đã hạ thấp giọng để nói với Tiếu Bảo Bối.
Sau khi nói xong điều này, Kiều Trác Phàm đã đi tới trước mặt bọn họ, hơn nữa còn lấy tay kéo Tiếu Bảo Bối vào trong lòng của mình, lấy tư thế của người bảo hộ chắn trước Anna.
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang vận sức chờ phát động như vậy, Anna ‘hết sức biết điều’ nhún vai: “Biết rồi, tôi lập tức đi ngay!”
Mới vừa nói xong, Anna liền xoay người sải bước rời đi.
Tư thế phóng khoáng như vậy, ngay cả đàn ông cũng có chút không theo kịp.
“...” Cho tới khi Anna rời đi, hơn nữa còn rất biết điều đóng kín cửa phòng làm việc lại giúp hai người bọn họ thì Tiếu Bảo Bối bẫn có chút chưa kịp hồi thần.
Mà Kiều Trác Phàm ở bên cạnh thì vẫn đang bảo vệ rất cấp bách.
Lúc nhìn thấy cô vẫn ngẩn người nhìn về phía Anna rời đi, trong lòng Kiều Trác Phàm không tránh được có chút bất mãn, bàn tay nắm lấy cằm của Tiếu Bảo Bối, khiến cho cô không thể không nhìn anh.
“Nhìn cái gì chứ? Chuyên tâm như vậy!” Giọng nói của anh dồi dào từ tính, vẻ mặt nghiêm túc kia cũng khiến cho người ta tưởng anh đang làm việc quan trọng. dfien ddn lie qiu doon
Nhưng mà bàn tay chạy trên eo của cô lại khiến cho Tiếu Bảo Bối ý thức được đây chính là một người đàn ông già đầu nhưng mà có chút không đứng đắn đang ăn giấm chua mà thôi