Thẩm Thu Kích cảm thấy có lẽ mẹ Cố đã bị bọn bịp bợm giang hồ lừa rồi.
Cho nên hắn nói với Cố Nhung: “Tôi cũng biết cân xương( ), cậu nói ngày sinh tháng đẻ của cậu cho tôi đi, tôi sẽ giúp cậu xem xem rốt cuộc mạng cậu có cứng hay không.”
“Cân xương gì?” Cố Nhung không hiểu, “Ngày sinh tháng đẻ… là gì nữa?”
“Xem xương đoán mệnh, cân xương là một trong những lý do để người ta đoán xem mệnh của người đó có cứng hay không, ngày sinh tháng đẻ là tuổi và ngày tháng năm sinh âm lịch của cậu, còn có giờ sinh của cậu nữa.” Thẩm Thu Kích kiên nhẫn giải thích cho Cố Nhung, nói xong còn nhìn cậu, “Mấy cái này cậu còn không biết mà đòi học trừ tà cái gì, cậu học xong để đâu hết rồi?”
Cố Nhung thầm nghĩ tôi cũng đâu học bói đâu, vả lại chẳng lẽ trừ tà còn phải xem ngày sinh tháng đẻ chắc? Nhưng vào những lúc mấu chốt như thế này cậu sẽ không mạnh miệng với Thẩm Thu Kích, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi tuổi thỏ, sinh nhật âm lịch là hai mươi sáu tháng chín, sinh ra đúng mười hai giờ tối.”
Khuôn mặt của Thẩm Thu Kích không hề thay đổi, nhưng hắn im lặng một lát rồi chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Nhung, hỏi: “Cậu chắc là cậu không báo sai chứ?”
“Không sai, khi còn bé mẹ tôi tìm người bói cho tôi, lúc ấy tôi nghe chính xác là thời gian này.” Cố Nhung chắc chắn, “Ngày sinh tháng đẻ của tôi có vấn đề à?”
Thẩm Thu Kích không trả lời câu hỏi mà vẫy tay với cậu: “Cậu qua đây đi, để tôi đo cho cậu.”
Cố Nhung đi tới bên cạnh hắn, lập tức bị Thẩm Thu Kích xốc hai nách ôm lên ướm thử, sau đó đè lại vai cậu, dùng ngón giữa và ngón cái làm thước, bắt đầu đo từ đỉnh đầu cậu xuống đến mũi chân.
“Không phải chứ…”
Cố Nhung nhìn Thẩm Thu Kích ngồi xuống lại đứng lên trước mặt mình, cau mày lẩm bẩm.
“Không phải cái gì?” Cố Nhung rất tò mò về đáp án.
Thẩm Thu Kích nói: “Để tôi đo lại lần nữa.”
Nói xong, Thẩm Thu Kích lại đo thêm lần nữa, sau đó hắn đứng im, nhíu mày trầm tư, một lát sau như muốn đo thêm lần thứ ba.
Chờ đến khi Thẩm Thu Kích đo tới bụng, rốt cuộc Cố Nhung đã mất kiên nhẫn, mặc dù cậu vẫn đứng đó không động đậy, ngoan ngoãn để Thẩm Thu Kích đo, thế nhưng còn hỏi thêm một câu: “Rốt cuộc là sao, có cứng hay không?”
Cậu vừa dứt lời Thẩm Thu Kích đã ngồi xuống, đo đến mắt cá chân cho cậu.
Nghe Cố Nhung hỏi, Thẩm Thu Kích vừa đo xong liền trả lời cậu: “Cứng, rất cứng, nhưng mà…”
“Nhị Nhung, mẹ cậu vừa gọi cho bọn tớ ——”
Lý Minh Học và Lương Thiếu cầm di động mở cửa ký túc xá, nhìn thấy Thẩm Thu Kích đang ngồi trước mặt Cố Nhung, nghe bọn họ thảo luận chủ đề “Cứng hay không cứng”.
Thẩm Thu Kích: “…”
Cố Nhung: “…”
Lương Thiếu và Lý Minh Học cũng ngẩn ra, đứng trước cửa không tiến vào, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải ở phòng 418 bên cạnh cũng là dân công nghệ thông tin, học chung lớp với Lương Thiếu Lý Minh Học, có lẽ mới tan học quay về ký túc xá, thấy hai người cứ đứng trước cửa không chịu vào liền thò đầu vào thăm dò.
Thẩm Thu Kích lạnh lùng nghe tiếng động sau lưng, chậm rãi đứng lên.
“Các cậu không vào còn đứng ngẩn ra đó làm gì?” Du Kim Hải có mắt như mù hỏi, có lẽ hôm nay cột dây giày nhiều quá nên đầu óc lú lẫn, “Thẩm Thu Kích đang cột dây giày cho Cố Nhung à?”
“Cậu buộc dây giày phát điên rồi à?” Thai Nhất Thành gõ đầu Du Kim Hải, “Cố Nhung đi dép lê, dây đâu mà cột?”
Cố Nhung: “…”
Nói thế còn không bằng đừng nói.
Thẩm Thu Kích mặt không đổi sắc, thật thà nói: “Tôi đang cân xương đoán mệnh cho Cố Nhung.”
Mặc dù đây là lời nói thật, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đang tấu hài.
“Ồ~” Thai Nhất Thành kéo dài âm cuối, kéo Du Kim Hải đi, “Vậy các cậu cứ đo đi.”
Lương Thiếu và Lý Minh Học vẫn còn đứng trước cửa, bọn họ cảm thấy dù vào hay không vào cũng không được, cuối cùng thấy Cố Nhung quần áo chỉnh tề, Thẩm Thu Kích cũng không sứt mẻ gì mới bước vào, tiếp tục nói cho hết lời: “Nhị Nhung, mẹ cậu vừa gọi điện thoại cho bọn tớ, vừa rồi bọn này còn đi học không nghe máy, làm sao đây, có cần gọi điện lại cho dì không?”
“Không sao đâu, đừng gọi lại.” Cố Nhung khoát khoát tay, bày trò thông đồng với Lương Thiếu và Lý Minh Học, “Tớ giấu mẹ chuyện nằm viện, nếu bà ấy có hỏi, các cậu cũng đừng nói.”
“Được.” Lương Thiếu và Lý Minh Học đồng ý, bọn họ rất đồng cảm với chuyện này, dù sao không ai đi học xa lại muốn cha mẹ lo lắng cả.
Cố Nhung thấy bọn họ bình thản tìm sách đi học thì có cảm giác mọi hiểu lầm hẳn đã trôi qua, thế là cậu đi đến cạnh Thẩm Thu Kích nói nhỏ: “Cậu cũng bảo tôi cứng mệnh mà, tôi không lừa cậu đúng không, mệnh của tôi cứng lắm. Bây giờ tôi học trừ tà được chưa?”
“Tôi phải đi kiểm tra vài thứ đã, chờ tôi tra xong sẽ nói cho cậu biết.” Thẩm Thu Kích cầm điện thoại Cố Nhung cho mình, quay người bò lên giường.
Lương Thiếu và Lý Minh Học đã xách cặp rời đi, Cố Nhung thừa dịp bây giờ trời chưa tối bèn nhanh chóng chạy đi tắm, sau đó vừa lau tóc vừa lấy di động học hỏi.
Kết quả Cố Nhung ban ngày không sợ gì, trời vừa sẩm tối, trong lòng cậu đã hơi sợ, có lẽ đúng như Thẩm Thu Kích nói, đọc nhiều sách loại này không tốt lắm.
Cố Nhung tắt sách điện tử “Bách khoa toàn thư phong tục dân gian các vùng” đi, muốn tìm hai bộ phim hài xem thả lỏng tâm trạng, kết quả vừa ấn mở video đã thấy quản lý nhóm tag toàn bộ thành viên vào.
Đây là nhóm của tiệm photocopy, bình thường mọi người mà muốn in ấn tài liệu hay mượn máy tính đều đến đây nhờ chủ cửa hàng làm giúp, chẳng qua đến đêm nhóm sẽ có rất nhiều người vào nói chuyện, có lẽ hôm nay cũng giống thế ——
[14 Quản trị kinh doanh 1 Hình Tử Hàm: Hôm nay mọi người đều đi học ở tòa Minh Tâm à? @mọi người]
[16 Nông nghiệp 2 Tuân Tân Hạo: Đúng vậy, tôi cứ có cảm giác tòa nhà này là lạ thế nào, sao trường chúng ta lại niêm phong nó? Hôm nay tôi tới phòng vệ sinh tòa Minh Tâm mà lạnh cả gáy.]
[14 Quản trị kinh doanh 1 Hình Tử Hàm: Tôi nghe nói, chỉ nghe nói thôi nhé, hình như tòa Minh Tâm tà ám lắm, cho nên phải niêm phong lại.]
[16 Thư ký học 1 Châu Tâm Nghị: Ghê như vậy mà còn bắt chúng ta đi học à? Tòa giảng dạy không dùng được thì cứ cho nghỉ là được rồi.]
[16 Thể dục 3 Lư Hoàng Duy: Nghỉ rồi cũng phải học bù thôi, tôi thà học giờ luôn cho rồi, khóa bọn mình nhiều người như vậy thì sợ gì?]
[14 Quản trị kinh doanh 1 Hình Tử Hàm: Có lẽ trường học cũng bó tay, học bù còn bị học sinh mắng, nếu nghỉ luôn mà để người ta báo cáo lên, trường học nói vì tòa nhà kia tà ma quá nên không cho học sinh đi học được, chẳng phải sẽ bị mắng tối mắt tối mũi ư? Chuyện tà ma của tòa Minh Tâm chính là phòng 409 kia, chẳng qua là chuyện trước đây, hẳn là trường cũng không biết tình huống cụ thể, trưa nay các cậu cũng thấy bảo vệ đi khóa phòng rồi đấy, bình thường nhớ để ý chút, đừng lượn qua phòng 409 làm gì.]
[17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa: Tôi biết ngay mà, hôm nay bọn tôi học ở phòng 409.]
Mấy lời trước đó đều chỉ như lời đồn đại của sinh viên, không có gì đặc biệt, mãi tới khi Cố Nhung nhìn thấy 17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa —— 17 là năm nhập học, 3 là tên lớp, công nghệ thông tin là chuyên ngành viết bằng chữ giản thể.
Toàn bộ người của ký túc xá 419 đều thuộc khóa 17. Cậu cũng thế, cậu thuộc lớp nghệ thuật 2 khóa 17, Thẩm Thu Kích là lớp thể dục 1 khóa 17, mà Lý Minh Học và Lương Thiếu là lớp công nghệ thông tin 3 khóa 17, có thể xem như chung lớp với người tên Diệp Hoa này.
Hôm nay đúng là bọn họ có tiết, nhưng lúc đó phòng học là 406, đâu liên quan gì tới phòng 409?
Trong lúc Cố Nhung trợn mắt ngạc nhiên, đã thấy người tên Diệp Hoa kia spam tin nhắn, cậu ta chỉ gửi một câu:
[17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa: Cậu cũng học phòng 409 đúng không?]
[17 Công nghệ thông tin Diệp Hoa: Cậu cũng học phòng 409 đúng không?]
[17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa: Cậu cũng học phòng 409 đúng không?]
…
Câu nói này hiện lên liên tục, chớp mắt đã chiếm hết toàn bộ màn hình di động, hết lần này tới lượt khác cậu ta chỉ dùng một chữ “Cậu”, khiến cho Cố Nhung có cảm giác cậu ta đang hỏi mình.
Cậu run tay, cố nén xúc động muốn quăng điện thoại đi, một giây sau đã thấy có người chặt đứt dòng thoại của Diệp Hoa.
[17 Công nghệ thông tin 3 Đới Cảnh: Lên con mẹ mày mà lên, *** mẹ mày là ai đấy, đã chôm đồ của tao còn dám dùng nó để gửi tin nhắn à? Tao cho mày một cơ hội, mau trả điện thoại của tao đây, bằng không tao sẽ báo cảnh sát! @17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa]
[14 Quản trị kinh doanh 1 Hình Tử Hàm: Chuyện gì thế? Dọa chết rồi.]
[17 Công nghệ thông tin 3 Đới Cảnh: Hôm nay tôi bị chôm điện thoại, bây giờ đang mượn máy của bạn cùng phòng lên mạng, là cái thằng @17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa đang nhắn tin này chôm đây, còn dám vào nhóm mình giả thần giả quỷ.]
[16 Thư ký học 1 Châu Tâm Nghị: Sợ lắm đấy, đừng đùa kiểu này nữa được không? @17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa]
Sau đó rất nhiều sinh viên cũng gửi tin nhắn nói “Diệp Hoa” dọa bọn họ sợ, xem ra ai cũng đọc được tin nhắn ấy.
Chẳng qua “Diệp Hoa” không thèm để ý tới bọn họ, chỉ gửi một tấm hình.
[17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa: Được, tôi để di động trong phòng học, cậu tới mà lấy [hình ảnh].]
Cố Nhung ấn mở tấm hình kia, ảnh chụp trông không đặc biệt lắm, trong ảnh là phòng học ban đêm đang sáng đèn, mà trên bàn dài có một chiếc điện thoại sáng màn hình, giao diện trên đó hiện hình ảnh của nhóm chat tiệm photocopy, câu nói cuối cùng là tin nhắn mà “Diệp Hoa” gửi.
Quả nhiên bức ảnh này vừa được gửi đi, Diệp Hoa chân chính mượn điện thoại của bạn cùng phòng lại mắng: [17 Công nghệ thông tin 3 Đới Cảnh: Đờ mờ đúng là di động của tao rồi, mày tới ký túc xá nam sinh trả cho tao, gửi ở dì quản lý dưới tầng cũng được, tòa Minh Tâm buổi đêm bị khóa rồi sao tao đi lấy? @17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa]
Nhưng Diệp Hoa được người ta thêm vào không nói gì thêm, trong nhóm photocopy cũng không ai nói tiếp.
Bởi vì tất cả mọi người đều thấy khung cảnh ngoài cửa sổ trong tấm hình kia là bầu trời màu đen —— Đây là một tấm ảnh chụp phòng học tòa Minh Tâm vào buổi đêm.
Nhưng giữa trưa tòa Minh Tâm đã bị khóa lại, có ai có thể chui vào ban đêm rồi chụp tấm hình này được chứ?
Mà quan trọng nhất là, Diệp Hoa gửi tin tức này từ di động trộm được, thế người ta làm sao mà dùng được chiếc di động khác chụp lại tấm hình này rồi gửi vào di động của Diệp Hoa?
Dù thật ra nếu muốn gửi ảnh thì có thể truyền qua đường Bluetooth hoặc những cách khác.
Nhóm chat tiệm photocopy im lặng vài phút rồi tức ồn ào hẳn lên, một người mở lời như dậy lên phong trào, càng ngày càng có nhiều người bớt sợ, sôi nổi nhảy ra mắng “Diệp Hoa” giả, nói chắc chắn cậu ta chụp ảnh ở phòng khác chứ không phải tòa Minh Tâm, còn nói phải báo công an đến gông cổ lại rồi cho thầy cô bắt cậu ta đi, thế mà dám giả thần giả quỷ ở trong trường học.
Nhưng Cố Nhung lại không có tâm trạng nào để đọc mấy lời bàn tán của bạn học, cậu chỉ cảm thấy bức ảnh kia tràn ngập âm khí lạnh lẽo, bịt kín miệng mũi khiến cậu không thở nổi, dù cậu chỉ liếc tấm ảnh một cái, cảm giác này vẫn cứ quanh quẩn không vứt đi được.
Cậu rời khỏi giao diện chat của nhóm photocopy, định tắt đi rồi mở phim xem, kết quả trước khi rời khỏi giao diện, một tin nhắn riêng gửi tới QQ của cậu —— Là tin được gửi từ “Diệp Hoa”.
Mở?
Hay là không mở?
Lần đầu tiên Cố Nhung sinh lòng e sợ đối với số “ ” màu đỏ nhắc nhở có tin gửi đến. Cố Nhung do dự không biết nên làm sao, vài giây sau điện thoại như bị người khác thao túng, nhấn mở giao diện thay cậu ——
[17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa: Hôm nay đi học quay bút không cẩn thận để nó văng ra ngoài, suýt nữa đâm phải cậu, tôi xin lỗi.]