Trong ký túc xá không có ai, Lý Minh Học và Lương Thiếu hoạt động câu lạc bộ xong có lẽ đã đi học luôn.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều là sinh viên theo đuổi nghệ thuật, học ít hơn Lương Thiếu và Lý Minh Học nhiều, thứ tư tuần này học môn Marx xong bọn họ không có lớp, điều này cũng tiện cho Cố Nhung có thể nói bí mật kia cho Thẩm Thu Kích nghe —— Về chuyện cậu có thể sống đi chết lại đến vô hạn.
Thế nhưng lời đến miệng rồi mà Cố Nhung vẫn nói không nổi.
Dù sao chuyện chết đi sống lại đều là lúc cậu còn ở bệnh viện, bây giờ cậu chưa chết lần nào, không thể chứng minh mình còn năng lực đó nữa không, mà nếu như cậu chết tiếp, thời gian quay lại giai đoạn kia thì sao?
Quan trọng nhất là, nếu nói chuyện này ra thì… có lợi gì cho mình chứ?
Theo mặt nào đó, năng lực chết đi sống lại vô hạn hoàn toàn có thể bảo vệ “mạng” của cậu, kết quả của việc chữa khỏi xuất viện đã cho Cố Nhung biết vòng tuần hoàn như vô hạn kia thật ra không có thật, chỉ cần ông già tìm người chết thay và hành lang ánh đỏ chạm vào là sẽ chết, mà vì cậu có năng lực kia nên bây giờ vẫn còn tồn tại.
Mà những chuyện đã trôi qua cũng đã dạy cậu một bài học —— Đối với những chuyện bất lợi với mình, chưa suy nghĩ kỹ thì đừng làm.
Cố Nhung rũ mắt xuống che đi tia ảm đạm, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Kích: “… Tôi sợ quỷ.”
Thẩm Thu Kích: “… Thế thôi à?”
Thẩm Thu Kích không ngờ Cố Nhung thần thần bí bí kéo hắn về ký túc xá, đầu tiên là kiểm tra xem Lương Thiếu và Lý Minh Học có đó không, xác nhận bọn họ không có mới ngồi xuống, trịnh trọng nói cho hắn bí mật này.
Thậm chí hắn nhịn không được hỏi Cố Nhung: “Chẳng lẽ cậu sợ quỷ cũng được coi là bí mật à?”
Cố Nhung cũng bị Thẩm Thu Kích hỏi đến mức nghẹn họng, nửa xấu hổ nửa giận dữ nhìn hắn giải thích: “Ít nhất là Lương Thiếu và Lý Minh Học không biết.”
“Ha ha.” Thẩm Thu Kích cười không nói gì, nắm lấy bậc thang leo lên giường nằm xuống.
Bây giờ Cố Nhung rộng lượng hơn nhiều, không bị tiếng “Ha ha” của Thẩm Thu Kích chọc giận, mấp máy môi ngửa đầu nói tiếp với Thẩm Thu Kích: “Sáng nay tôi gặp phải chuyện kỳ lạ ở tòa Minh Tâm.”
“Chứ không phải là hai nữ sinh đánh nhau tôi không thấy à?” Thẩm Thu Kích vẫn nhớ chuyện này, bùa trong túi hắn còn biến thành tro, phủi mãi không sạch nên đã vứt vào chậu ngâm xà phòng, chờ sạch rồi sẽ giặt.
“Không chỉ có vậy đâu. Cậu còn nhớ cái bút đỏ bay về phía tôi không?” Cố Nhung lắc đầu, lông mày nhíu lại, “Chiếc bút kia không có nắp, nắp của nó rơi trên đất, lúc tôi nhặt nắp thì thấy một cánh tay như tay người chết vươn ra từ chỗ ngồi của Du Kim Hải nhanh chóng nhặt đi.”
Thẩm Thu Kích hỏi cậu: “Sao lúc đó cậu không nói?”
“Tôi tưởng mình nhìn nhầm.” Cố Nhung hít sâu một hơi, giọng nói rất nhẹ, “Tôi cũng hi vọng mình nhìn nhầm, dù đến giờ tôi vẫn hi vọng cậu sẽ nói cho tôi biết là tôi đang nhìn nhầm.”
“Không.” Nhưng hết lần này tới lượt khác cái tên Thẩm Thu Kích ấy vẫn nói như đinh đóng cột, “Cậu không nhìn nhầm đâu, đó là tay quỷ đấy.”
“…”
“Không phải Du Kim Hải luôn nói dây giày cậu ta hay bị lỏng à? Tôi nghi là cánh tay mà cậu nói cởi dây giày.”
Cố Nhung đã sớm đoán được như vậy, cho nên trong lòng của cậu càng lúc càng sợ, chẳng qua vẫn duy trì tư thế đoan chính ngồi trên ghế, thương lượng với Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, tôi sợ ma lắm, cuối tuần còn phải đến tòa Minh Tâm đi học, cho nên nếu chúng ta gặp phải gì đó, tôi hi vọng… lúc chạy trốn cậu sẽ dẫn theo tôi.”
“Tôi cũng sẽ cố gắng học hành, không trở thành gánh nặng của cậu.”
“Tôi có thể mời cậu ăn cơm mỗi ngày, hoặc là dù cậu đòi tiền hay thù lao khác đều được…”
Cố Nhung liệt kê một đống điểm tốt cho Thẩm Thu Kích, kết quả Thẩm Thu Kích không nghiêm túc nghe, chỉ hỏi cậu: “Cậu học gì?”
“Tôi đã đọc hết ‘Bách khoa toàn thư phong tục dân gian các vùng’ rồi, bây giờ đang đọc cái này.” Cố Nhung sững sờ một lúc, sau đó đưa di động của mình cho Thẩm Thu Kích xem.
Thẩm Thu Kích thò đầu ra khỏi giường nhìn thử, phát hiện trên màn hình di động của Cố Nhung là bản ebook của cuốn “Bách khoa toàn thư phong tục dân gian các vùng”.
“Cậu học mấy thứ này làm gì?” Thẩm Thu Kích nhướng mày, “Cậu cho là học mấy thứ này rồi là có thể đuổi quỷ hay sao? Cái đó còn phải xem thiên phú, cậu đọc mấy thứ này rồi còn không bằng giống tôi, đừng sợ ma là được.”
“Cậu đã từng nghe cây ngay không sợ chết đứng chưa?”
“Quỷ muốn giết người thường phải qua trung gian, rất ít quỷ có thể trực tiếp giết cậu.” Thẩm Thu Kích nhảy xuống khỏi giường, đi đến trước mặt Cố Nhung nhìn cậu nói, “Bọn chúng đều thích dọa chết cậu, hoặc dọa cậu phát điên, khiến cho cậu tự sát, ví dụ như lúc hai chúng ta đi trong hành lang quỷ ở bệnh viện thành phố, nếu lúc đó cậu bị y tá hoặc nữ quỷ kia giết chết, thì sang đến ngày hôm sau người ta phát hiện thi thể của cậu rồi chỉ kết luận là: Cậu bị dọa chết, nếu lòng cậu cứng cỏi, không sợ bóng sợ gió, tất nhiên bọn chúng sẽ không chạm được tới cậu.”
“Cậu là người sống, trên người dương khí nặng, quỷ sợ dương khí, cậu cũng đọc tuyển tập trừ quỷ rồi, không phải trong đó đều viết là nếu gặp tà thì phải lớn tiếng mắng chửi lại, phải cởi quần tè ra sao? Nó là như vậy đó.”
Cố Nhung nghe vậy khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ đến có phải lúc ấy Thẩm Thu Kích mắng nữ quỷ kia là vì vậy hay không, sự thật cũng chứng minh rằng —— Nữ quỷ muốn giết Thẩm Thu Kích nhưng hắn không chết, còn người bên cạnh hắn sợ muốn chết lại gặp vạ.
Cố Nhung nghĩ một lát lại hỏi: “Thế… Thế nếu như bọn chúng có thể chạm đến tôi thì sao?”
“Không thể nào.” Thẩm Thu Kích phủ nhận luôn, “Dù nếu cậu cứng rắn không bị dọa, bọn chúng sẽ đe dọa những người xung quanh cậu để họ giết cậu, nhưng rất ít quỷ có thể giết được cậu trực tiếp. Cậu nhớ cho kỹ, bất kỳ việc gì khiến cậu cảm giác quỷ đã giết mình thì đều là ảo giác, những thứ kia đều là sát, sau khi sát biến mất sẽ để lại những vết màu đen trên da cậu như vết máu bầm, chờ khoảng mười ngày nửa tháng sẽ biến mất.”
Cố Nhung nửa tin nửa ngờ lời Thẩm Thu Kích, chẳng qua điều này cũng giải thích lý do cậu chết trong tay người khác mấy lần trước.
Nhưng… Những lần gặp phải quỷ kia đều là ảo giác của cậu thật ư? Cảm giác ấy chân thật tới thế mà.
“Nếu như, nếu như chúng động vào tôi thật thì sao?” Cố Nhung nhấn mạnh hai chữ “nếu như”, muốn hỏi Thẩm Thu Kích thêm lần nữa.
Thẩm Thu Kích khoanh tay ngạo nghễ nhìn cậu, thuận miệng nói: “Thì đó là do cậu cũng chết rồi, sau đó biến thành quỷ, nhưng cậu không ý thức được mình đã chết, nhưng đồng loại có thể chạm vào cậu.”
Cố Nhung nghe vậy, ánh mắt đột nhiên rung động dữ dội, sau lưng bỗng ớn lạnh, sau đó nhìn xung quanh mấy lần, đi đến nơi có ánh mặt trời chiếu ngoài ban công đứng —— Ánh nắng ấm áp chiếu lên da nói cho cậu biết mình vẫn còn sống.
Thẩm Thu Kích thu hết những hành động đó vào mắt, hắn đi đến bên cạnh Cố Nhung nói: “Cậu xem cậu xem, mới thế mà cậu đã bắt đầu nghi ngờ mình có phải người sống hay không, đây là di chứng của việc biết được chuyện đó đấy.”
Hắn thấy sau khi mình nói những lời kia, thanh niên tắm ánh mặt trời lập tức ngửa đầu nhìn hắn, trong ánh mắt vừa mơ hồ mang theo chút giật mình, ánh nắng nhuộm đôi mắt trong trẻo sạch sẽ xinh đẹp của cậu thành màu trà, lộ ra đôi gò má trắng như tuyết, khiến cho người ta vô cùng muốn… bắt nạt.
Thế là Thẩm Thu Kích lại nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Cố Nhung, thanh niên đang bực mình nên sắc mặt rất khó coi, cứng rắn như tảng băng lớn nhất bắc bán cầu, hắn rất dễ ra mồ hôi tay, nếu đi tới chạm chắc chắn sẽ dính lên, đến lúc đó nếu muốn lau đi chắc chắn sẽ có đổ máu, cho nên hắn chỉ đứng quan sát từ xa.
Nhưng đợi đến khi Cố Nhung lần đầu tiên để lộ gương mặt tươi cười với hắn, hắn lại cảm thấy người này vừa mềm vừa mịn, có lẽ hắn xoa tay lên cũng sẽ không bị dính, chỉ cảm nhận được làn da mịn như sữa bò —— Cho dù có bị đổ máu thật, hắn cũng bằng lòng.
Cho nên Thẩm Thu Kích đã làm vậy thật.
“Để tôi xác nhận giúp cậu.”
Hắn vươn nay nắm lấy phần thịt má trắng như tuyết của thanh niên, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, thanh niên sau khi hoàn hồn lại nhìn hắn chằm chằm nhưng hắn không buông tay, khóe môi còn nhếch lên, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Đau không?”
“Đau lắm…”
Cố Nhung bị Thẩm Thu Kích nhéo mặt nên phát ra âm thanh không tròn tiếng.
“Đau là đúng rồi, chỉ có người chết mới không thấy đau.” Lúc này Thẩm Thu Kích mới buông tay ra, đưa tay sau lưng siết chặt thành đấm, cứ như làm vậy mới có thể giữ lại hơi ấm và mềm mại nơi đầu ngón tay vậy.
Hắn nhìn Cố Nhung cúi đầu xoa phần má bị véo, muốn nói “Để tôi xoa giúp cậu nhé Cố Nhung”, nhưng hắn vẫn kịp ghìm lại, bởi vì Thẩm Thu Kích cảm thấy như vậy không hợp lý chút nào.
Cho dù hắn rất muốn cũng phải nhịn.
Vì để đề phòng Cố Nhung mắng hắn thừa cơ véo mặt, Thẩm Thu Kích vội lên tiếng đánh đòn phủ đầu: “Nhung bé con nghe lời anh đừng học, người bình thường biết nhiều việc này quá sẽ giảm thọ giảm phúc.”
Lời này nghe thì như đang đe dọa, nhưng hắn đang nói thật, cho nên hắn mới không nói cho Cố Nhung biết quá nhiều, bởi vì người biết những chuyện này còn có thể sống thọ chỉ có ba loại người, một là công đức cao sâu, có tổ tiên che chở, thứ hai là thiên phú cao, sinh ra đã định sẽ ăn chén cơm này, loại thứ ba là người cứng mạng, tà ma tránh xa, trước khi thọ tận sẽ không chết được.
Như bản thân Thẩm Thu Kích —— Hắn không biết bắt quỷ cũng không biết trừ tà, chỉ hiểu một ít phần da lông để khi nào gặp ma thật có thể tự vệ, lo trước khỏi họa mà thôi, dù sao biết một ít cũng không làm hắn giảm thọ.
Quả nhiên Cố Nhung nghe vậy liền không so đo với Thẩm Thu Kích nữa, hỏi ngược lại hắn: “Vậy sao cậu biết nhiều thế? Cậu không sợ giảm thọ à?”
Thẩm Thu Kích nhíu mày: “Tôi thì khác, mạng tôi cứng.”
“Nhưng cậu nghèo.” Cố Nhung nói trúng tim đen của hắn, gật đầu đồng tình, “Đây là giảm phúc, quả nhiên có di chứng.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Cố Nhung đúng là hết chuyện để nói rồi.
Nhưng sau khi nói xong, Cố Nhung như nghĩ đến việc gì đó, ánh mắt sáng lên, nói với Thẩm Thu Kích: “Bát tự của tôi cũng cứng như cậu vậy, thế là học được rồi!”
“Cậu cứng mạng?” Ánh mắt Thẩm Thu Kích dừng trên người Cố Nhung, sau đó nghiêng người tựa lên cửa ban công mà lắc đầu, “Không đúng.”
“Thật đó, mạng tôi cứng lắm.” Cố Nhung đứng trước mặt Thẩm Thu Kích nói với hắn, “Khi còn bé có thầy bói từng nói với mẹ mạng tôi rất cứng, phải đặt cái tên mềm mại chút, bằng không sẽ chết yểu, nếu không cậu nghĩ xem vì sao mẹ tôi đưa tôi đến ký túc xá lại dặn các cậu gọi tên nhũ của tôi?”
Cái logic gì thế này?
Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói xong, trong đầu lập tức hiện lên mấy chữ này, mệnh cứng vốn không dễ chết, sao còn chết yểu được?