[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 239: Hội ngộ

Sáng hôm sau, tôi lại được dịp thả hồn mình vào hơi thở của Tây Nguyên, được đắm chìm bản thân trong cái lạnh 20 độ, chụp ảnh các kiểu để thoả mãn cái sở thích của mình. Lại thuê xe máy mà đi thăm thú thành phố 3 không 4 khùng này. (Ai không biết thì hỏi bác google nhé)


Trai du lịch 4 bể là nhà, đi đây đi đó tìm tòi học hỏi là điều đương nhiên. Khởi hành chỉ với cái máy ảnh là đủ, tôi lại chạy xe đi dọc theo những tuyến đường trong nội thành, hỏi thăm người dân để có thể đến được những địa điểm mình mong muốn.


Đó chính là cánh đồng hoa Oải Hương duy nhất của Việt Nam, nơi tôi vẫn thường ấp ủ cái ước mơ được chụp lấy phong cảnh ở nơi đây, và lần này chính là lần tôi được thả hồn mình lơ lửng vào trong những cánh hoa màu Oải Hương thơm ngát kia. Tay bấm máy liên hồi, chụp hơn trăm tấm hình chỉ để tìm một bức ảnh đẹp về cánh đồng hoa này mà thôi.


Nhưng thời gian và sức hút của những cánh hoa kia vẫn chưa đủ sức níu giữ tôi, tôi lại lên đường đi đến những điểm xa hơn nữa, chỉ đơn giản là thoả mãn niềm vui khi được chụp hình phong cảnh và con người ở nơi đây, ở cái nơi luôn được nhắc đến với cái tên “thành phố buồn”


”Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm.
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già... “


Trưa lại về với quán cafe Home của cô Giang, tìm đến với không gian yên tĩnh. Thưởng thức 1 bài nhạc quen thuộc nói về cái thành phố mộng mơ đầy màu sắc này, tâm trạng tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Có vẻ như cuộc sống của tôi không thể tách rời được với hương vị cafe cao nguyên thì phải, dường như thiếu đi cafe thì đầu óc tôi không thể nào mà tỉnh táo được.


Nhưng nhờ vậy, dù có đi đâu thì tôi cũng tìm kiếm cho mình 1 không gian cafe, vừa học hỏi kinh nghiệm, vừa thưởng thức hương vị cafe, vì mỗi quán có 1 cách pha chế khác nhau, do đó sẽ cho ra một hương vị cafe khác nhau. Có đôi lúc ở quán cafe sang trọng, bạn không thấy cafe thơm ngon đâu, vì tiêu chí lợi nhuận đặt lên hàng đầu kia mà. Nhưng khi chui vào 1 quán cafe bụi nào đó, nếu may mắn gặp được chủ quán “có tâm” bạn sẽ hưởng thức được 1 ly cafe ngon tuyệt vời, với giá cả vô cùng rẻ.


Nhưng giờ đây trong cái mê trận cafe giá rẻ, cafe giả pha bắp, pha đậu nành này nọ, việc kiếm 1 quán cafe bụi để tìm cho mình ly cafe ngon đúng điệu thì chắc chỉ có thể lên xứ sở cafe Ban Mê Thuột mà thôi.


Lan man tí về vấn đề cafe nhé, khi đi quán cafe lề đường nào, nếu thấy nước cafe đen thui thì thường là cafe pha, lẫn tạp chất, hoặc có thể là bắp, đậu nành được xay ra rồi rang lên giống cafe, uống vào thấy đắng chát, mùi hăng, dễ thấy mùi cháy khét, cảm nhận kỹ sẽ cảm thấy mùi bắp (or đậu nành) trong đó! Ngày xưa đi Tây Ninh chơi cùng đám bạn, tôi đã từng 1 lần hưởng thức cái món bắp rang giả cafe này =))) uống 1 lần khó quên nổi.


Hai ngày ở Đà Lạt, hai ngày tâm trạng tôi trở về với trạng thái bảo hoà, chẳng nghĩ suy, chẳng lo lắng, chẳng quan tâm gì với sự đời cả. Nhưng cũng có thể nói, lần chạy trốn đến cái phố núi muôn màu này, tôi lại có 1 cuộc hội ngộ lớn, khó thể nào tin được, cứ cho là do duyên số mà thôi.


Đến đầu giờ chiều, tôi lại rời khỏi cái không gian yên tĩnh của Home cafe, quay xe chạy về với Thiền Viện Trúc Lâm, tìm về với không gian cửa phật. Nhớ lại hồi nhỏ tôi vẫn thường hay vào chùa chơi, cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng lắm cơ. Lúc đó cứ nghĩ cuộc sống êm đềm và hạnh phúc lắm, nhưng rốt cuộc thì cũng chỉ là suy nghĩ non nớt của 1 đứa trẻ con chưa hiểu chuyện đời, vẫn còn nằm trong sự kèm cặp của gia đình mà thôi.


Đến khi lớn lên, khi thật sự va chạm nhiều với cuộc sống, tôi mới thấy nó rối ren nhiều chiều, thật sự chẳng hề giống với cái suy nghĩ ngày xưa nữa, và mỗi khi mệt mỏi, lâu lâu tôi cũng dành thời gian ngắn ngủi để lên chùa, tìm đếm với chốn thiền môn yên tĩnh, để nghe tiếng kinh tụng, để gửi gắm những suy tư khó tả của mình, để cảm nhận được những đạo lý mà Phật dạy! Yên bình lắm!


Sau khi thắp hương, tôi lại rảo bước xuống phía hồ Tuyền Lâm. Đối với tôi, tâm linh là thứ tôi kính trọng, nhưng cũng không bó buộc bản thân mình phải đi theo con đường Đạo, chỉ cần trong tâm mình tôn trọng, nghe theo là được rồi.


Hồ Tuyền Lâm ẩn hiện phía sau rừng thông dày đặt, mặt hồ tĩnh lặng đến lạ thường. Đặt máy lên tay trái, tôi lại tìm cho mình những góc ảnh đẹp nhất. Mãi mê chụp, tôi đi giật lùi, vô ý va vào 1 người đang tạo dáng chụp ảnh ở phía sau.
_Á!


_Ơ tôi xin lỗi, tôi không cố ý! -tôi quay lại ngay sau khi nghe tiếng la nho nhỏ sau lưng.
_À không sao đâu! Ơ!
_Ơ -tôi quay lại, vừa hay người kia cũng quay theo, mặt đối mặt, 4 mắt lại nhìn nhau chằm chằm, nhưng chắc là do vẫn còn duyên nên mới gặp nhau tại nơi đây!


_Hì N, anh đi đâu đây? -Yến Nhi hỏi tôi (Yến Nhi -bạn gái cũ của tôi năm lớp 9 nhé).


_À thì đi chơi thôi, lâu quá không gặp em rồi đó! -tôi cười gãi đầu, chẳng ngờ lại gặp người yêu cũ ở 1 nơi thơ mộng đến thế, ngày xưa ghét em vì bỏ tôi, nhưng sau những chuyện em làm để bù đắm lại ở những năm cấp 3, tôi đã dần bỏ đi sự khó chịu đối với em, vui vẻ chấp nhận em với tư cách là 1 người bạn thân. Đôi khi chia tay ta vẫn có thể làm bạn với nhau!


_Hì thì tại mỗi người đều có cuộc sống riêng của nhau mà -Nhi nháy mắt.
_Ừ mà nay em làm gì ở đây thế này?
_Nhi ơi xong chưa em? -giọng 1 người con trai nào đó vang lên từ phía xa.
Vài giây sau, xuất hiện bên cạnh em là 1 người con trai khá là chững chạc, chắc là bạn trai của em đây mà.


_Em chụp xong rồi này! -Nhi hớn hở đáp lại câu hỏi của anh chàng kia.
_Ai đây em? -anh kia quay sang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi lại nhìn Nhi mà hỏi.


_À chết em quên mất, để em giới thiệu. Đây là N, là bạn học của em -Nhi chỉ tay vào tôi - còn đây là Minh, là chồng sắp cưới của em -Nhi bẽn lẽn nói, mặt thoáng đỏ.


_Chào N, anh có nghe Nhi kể về em nhiều rồi, giờ mới có dịp gặp mặt! -anh Minh vui vẻ bắt tay tôi, vì theo dự đoán của tôi anh này chắc lớn tuổi hơn tôi rồi.
_Vâng chào anh! -tôi cũng vui vẻ bắt tay lại.


_À sang năm N nhớ đi đám hỏi của Nhi nha -Nhi nháy mắt cười tươi, tay vòng sang ôm lấy cánh tay của anh Minh, khẳng định chủ quyền đây mà =)))
_Nhất định rồi! Có thiệp là sẽ đi hehe -tôi cười.
_Tất nhiên là anh phải có thiệp rồi, thiếu sao được hihi.
_À hai người lên đây du lịch à? -tôi hỏi.


_Hì tụi em đi chụp hình cưới đây này -nói rồi Nhi chỉ tay vào hai cái vali to tướng, kèm theo 2 người khác đang ngồi gần đó, chắc là trang điểm và thợ chụp.
_Chồi ôi sướng quá nha, chụp hình cưới tận nơi đây luôn -tôi khen.


_Rảnh rỗi thôi, nơi này đẹp, chụp hình cưới tất nhiên phải chọn nơi đây rồi! -Nhi cười híp mắt.
_À N em cũng biết chụp ảnh à, hay là theo chụp ảnh giúp anh đi -anh Minh đề nghị, chắc là thấy cái máy ảnh cơ mà tôi mang theo rồi.
_Trời em chỉ chụp chơi thôi anh ơi. -tôi từ chối.
_Ừ vậy thì thôi!


_À sao anh đi có 1 mình thế, bạn gái anh đâu? -Nhi nhìn tôi thắc mắc.
_Đang ế -tôi cười phì
_Hả? Anh mà ế, chuyện lạ rồi đấy -Nhi ngạc nhiên hỏi tôi.
_Hì tại sao không! Đang ế thiệt mà -tôi khẳng định.
_Ừ hì sớm kiếm 1 người yêu lâu dài đi anh!


_Chưa biết! -tôi thở dài, đưa mắt nhìn sang bên hồ Tuyền Lâm, giờ đây màu nước đang thay đổi khi ánh mặt trời xế chiều đang chiếu những tia sáng cuối cùng xuống mặt nước.


Ánh hoàng hôn dần buông xuống trên mặt hồ, màu đỏ rực sắc dần yếu thế, đành phải rút lui nhường chổ lại cho bóng đêm ngự trị. Ánh tà dương rời bước khỏi đườnh chân trời, thành phố muôn màu lại có vẻ như buồn hơn hẳn, lòng người dần trở nên suy tư lự, mắt ngước nhìn theo bóng dáng khuất dần của ánh mặt trời, để rồi tặc lưỡi tiếp tục công việc, để có thể nhanh chóng trở về lại với mái ấm gia đình.


Chào tạm biệt cặp vợ chồng sắp cưới kia, tôi nhanh chân quay về khách sạn, tắm táp này nọ rồi lại lò dò xuống phố. Chẳng có gì thu hút tôi bằng cái khung cảnh thành phố Đà Lạt nhìn từ trên cao, và vị trí thích hợp nhất, thơ mộng nhất, lãng mạng nhất thì có thể nói Dalat Nights là số 1 rồi.


Như 1 định luật vô hồi vô tận, tôi lại trở lại cafe Dalat Nights, thưởng thức ly cafe đen đá ít đường, ngắm cảnh thành phố về đêm, và chút suy tư về tình yêu! Nhi lại đá động đến chuyện tình cảm, 1 thứ gì đó mà tôi cố tình quên đi, vì tôi muốn yên tĩnh thật sự, để có thể tìm được 1 hướng đi riêng của bản thân, vừa giải quyết được chuyện tình cảm, vừa giúp cho cuộc sống của tôi dần yên lặng trở lại sau những tháng ngày sóng gió cuộn trào.


”Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?”
Điếu thuốc lá dần trở thành người bạn thân của tôi trong thời gian vừa qua, tuy không hút nhiều, nhưng nó khá là quan trọng đối với 1 thằng thích suy tư như tôi thì phải. Chút suy tư gửi theo làn khói thuốc, chút kỉ niệm thoáng nhẹ theo gió bay.


Điếu thuốc lá nhanh chóng tàn lụi, chỉ còn lại 1 đóm lửa nhỏ le hoe chút khói được tôi ném vào cái gạt tàn. Thứ mất đi chỉ là 1 phần nhỏ, thứ nhận lại mới là điều quan trọng nhất!


Ly cafe dần cạn đi, bên cạnh là cái máy ảnh đang được đặt ngay ngắn. Tôi ngồi đó, mắt vẫn dán chặt xuống phía dưới, nơi phố núi đã lêm đèn rực rỡ.
Một vòng tay nhỏ nhắn chợt vòng xuống ôm lấy cổ tôi, chút hơi ấm thân quen chợt xuất hiện kèm theo sự ngỡ ngàng đến với tôi.


_Bắt được anh rồi! Đừng bỏ em nữa nhé!