Ban đêm, Hoàng Phủ Vô Tấn đang cùng mấy đại tướng bàn bạc quân vụ, ngoài lều truyền đến tiếng thân binh bẩm báo.
- Điện hạ, có một người đàn ông xưng là đại hộ địa phương Lạc Kinh cầu kiến!
- Mang hắn tiến vào!
Chốc lát sau, đám thân binh dẫn một gã đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tiến vào đại trướng.
Gã đàn ông tiến lên, lập tức quỳ xuống nói:
- Tiểu nhân Thôi Diệu Kiệt khấu kiến Lương vương điện hạ!
- Ngươi là ai, có việc gấp gì muốn gặp ta?
- Hồi bẩm Lương vương điện hạ, gia tộc tiểu nhân là Thôi ký mễ hành, mễ
thương lớn thứ hai Lạc Kinh. Gia tộc chúng ta bị Tề quân tàn hại nặng
nề, nguyện giúp Sở quân vào thành!
- Thì ra là vậy!
Hoàng Phủ Vô Tấn cười gật đầu nói:
- Không biết tộc trưởng các ngươi định làm sao giúp ta? Đứng dậy rồi nói.
- Cảm ơn điện hạ!
Thôi Diệu Kiệt đứng dậy, cung kính nói:
- Phủ trạch Thôi gia chúng ta ở Quy Đức phường, tại xuyên qua Quy Đức
Phường trên Y Thủy có hai bến cảng vận lương, có năm mươi mấy thuyền vận lương, trong đó ba mươi cái là Tề quân cưỡng ép trưng dụng, còn lại hai mươi mấy chiếc thuyền đã bị chúng ta giấu trong phủ trạch. Chúng ta có
thể dùng hai mươi mấy chiếc thuyền này chở Sở quân từ Y Thủy vào thành.
Hoàng Phủ Vô Tấn nhướng mày:
- Trên Y Thủy không có Tề quân phòng ngự sao?
- Có, nhưng chỉ có hơn ba trăm người, trong đó đa số là con cháu Thôi
gia ta và trai tráng trong phường. Chúng ta đã hối lộ quân quan thủ
Trường Hạ Môn, hắn liền cho chúng ta thủ vệ nhà mình.
Hoàng Phủ Vô Tấn chắp tay sau lưng đi vài bước, liếc mắt Thôi Diệu Kiệt, mỉm cười hỏi:
- Ta làm sao tin được ngươi?
- Điện hạ!
Thôi Diệu Kiệt cuống quýt nói:
- Tiểu dân sẽ ở lại trong quân làm con tin, nếu có giả dối thì điện hạ cứ giết ta đi!
- Ngươi ở lại trong quân ta thì lấy ai liên hệ báo tin?
- Điện hạ, ngoài quân doanh còn có một người Thôi gia ta, hắn có thể dẫn Sở quân vào thành.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu, ra lệnh cho thân binh bên cạnh:
- Dẫn hắn xuống đi, nhớ chiêu đãi hậu hĩnh.
Thân binh mang Thôi Diệu Kiệt rời đi.
Hoàng Phủ Vô Tấn quay đầu hỏi các vị tướng:
- Các ngươi thấy sao?
Trương Lũng có chút lo âu nói:
- Ta lo lắng đây có lẽ là kế của La Thiến.
Trịnh Diên Niên ở bên cạnh thì cười bảo:
- Ta cảm thấy cũng không sao cả. Có thể sai một đội quân đi dò xét, nếu
có thể đột phá thì tối nay chúng ta bắt luôn thành Lạc Kinh.
Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười, kỳ thật hắn cũng có ý nghĩ này. Sai vài
người đi, dù có là kế sách thì cũng sẽ không chịu thiệt thòi bao nhiêu.
Hắn nhìn Trịnh Diên Niên có vẻ hưng phấn muốn thử, cười hỏi:
- Diên Niên có đồng ý làm việc này không?
Trịnh Diên Niên sớm nhịn không nổi nữa. Lúc trước Hoàng Phủ Vô Tấn đã
hứa hẹn, người dẫn đầu tấn công Lạc Kinh sẽ được phong làm quận công,
sao gã có thể bỏ qua cơ hội này chứ.
Trịnh Diên Niên mừng rỡ vội nói:
- Ty chức nguyện làm tiên phong!
- Tốt!
Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức ra lệnh:
- Ngươi dẫn theo một ngàn tinh nhuệ từ Y Thủy vào thành, nếu có thể đánh ngã Trường Hạ Môn thì ta tính ngươi công đầu!
- Tuân lệnh!
Hoàng Phủ Vô Tấn lại nói với Trương Lũng:
- Ngươi thì dẫn năm vạn quân chờ ngoài Trường Hạ Môn, nếu Trịnh Diên
Niên lấy được Trường Hạ Môn thì ngươi lập tức dẫn quân vào thành.
Trương Lũng chắp tay nói:
- Ty chức tuân mệnh!
Hắn lần lượt bố trí, lúc này đô đốc thủy quân Chu Diên Bảo luôn đứng bên cạnh có chút vội vàng nói:
- Điện hạ, tấn công Lạc Kinh thì giao cho thủy quân mới là thuận lợi nhất, sao điện hạ lại quên đi chúng ta?
Hoàng Phủ Vô Tấn mỉm cười nói:
- Ta không hề quên, chỉ là diễn thử để tương lai tấn công Ung Kinh.
Không thể cứ luôn để huynh đệ thủy quân lập công, cũng nên cho các huynh đệ một chút cơ hội lập công chứ. Nhưng thủy quân cũng có thể phối hợp
chút ít, tăng thanh thế. Tối nay ngươi có thể dẫn thủy quân từ Lạc Thủy
tấn công Lạc Kinh. Tấn công ngoại khuếch thành thì không cần ngươi quan
tâm, các ngươi chỉ cần chiếm lĩnh hạ cung thành là được.
Chu Diên Bảo vui mừng, lập tức đồng ý:
- Ty chức đã hiểu, nhất định sẽ lấy được hạ cung thành, bắt sống Hoàng Phủ Chung!
Y Thủy ban đầu là huyện Loan Xuyên hùng nhĩ sơn nam lộc, lưu kinh tung
huyện, y xuyên, xuyên y khuyết mà nhập Lạc Kinh, xuyên qua thành, cuối
cùng tại Yển Sư nhập vào Lạc Thủy, là nguồn nước quan trọng nhất tại địa khu Lạc Kinh. Lúc này vừa mới bắt đầu mùa đông không lâu, mặt nước còn
chưa kết băng.
Y Thủy khi qua Lạc Kinh thì trôi đi, một đường từ Hưng Giảo phường Nhân
thành, đi qua Quy Đức phường Nhân thành, hai thủy đạo này đều rất nhỏ
hẹp, chỉ có thể chứa thuyền nhỏ dưới ba trăm thạch thông qua. Cỡ như
chiến thuyền thủy sư Sở quân thì không thể nào thông qua được. Sông dọc
theo hai bên bờ trồng đầy cây liễu, khiến ‘Y Thủy xem liễu’ trở thành
thắng cảnh Lạc Kinh.
Canh một, mười mấy binh sĩ Tề quân và hơn ba trăm trai tráng chiêu mộ
đang thủ hộ trong Quy Đức phường. Y Thủy lưu nhập Quy Đức phường rất
hẹp, đủ cho một chiếc thuyền nhỏ trăm thạch thông qua. Lại thêm nước rất sâu, dưới nước chảy xiết, không làm thiết bằng lan, muốn từ đây vào
thành tuyệt đối không dễ dàng. So sánh với nó thì Sở quân từ Lạc Thủy
vào thành càng dễ hơn nhiều.
Nếu Sở quân muốn từ đường thủy vào thành tuyệt đối sẽ không lựa chọn nơi đây. Cho nên Tề quân không phòng ngự nghiêm ngặt thủy đạo này, chỉ sai
chút ít binh sĩ làm phòng ngự điều tra, còn lại đều giao cho trai tráng
bản địa chiêu mộ.
Hơn ba trăm trai tráng bản địa có một nửa là con cháu Thôi gia và tiểu
nhị Mễ hành, còn lại cũng là con cháu bản phường. Họ không có giáp, cầm
đao và cung tiễn thủ vệ hai bên thủy đạo.
Đã là canh một, cảnh sắc tuyệt đẹp, bầu trời mây đen dày đặc, không có
ánh trăng sao. Đêm tối đen, cách vài chục bước thì sẽ không trông thấy
bóng người.
Thôi gia sớm chia nhau hành động, đem mười mấy Tề quân mời đến Thôi phủ
dự tiệc nghỉ ngơi. Lúc này hai bên thủy đạo không có binh sĩ Tề quân,
toàn bộ đều là trai tráng Thôi gia.
Thôi Diệu Võ thấy thời gian ước hẹn đã tới, liền vung tay mau chóng gia
nhập vào hành động thông báo. Hai mươi mấy chiếc thuyền nhỏ từ thủy đạo
Thôi phủ không xa tiến vào Y Thủy, rất nhanh đã tới lối vào tường thành. Trên đầu tường một con cháu Thôi gia ra hiệu, biểu thị đội tuần tra đã
đi xa, cửa sắt thủy đạo chậm rãi mở ra, hai mươi mấy chiếc thuyền nhỏ ra khỏi thành Lạc Kinh.