Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 23: Tiến cung (1)

Ngày hôm sau khi ngủ dậy, lần đầu tiên Y Nhân có cặp mắt gấu trúc, đêm qua cô cơ hồ không ngủ được đến một tuần hương, chỉ mong trời sáng để ngủ bù. Nào ngờ từ lúc sáng sớm tuyết lớn đã đổ xuống rào rào không ngớt, Y Nhân đành rúc trong nhà trùm chăn đăm đăm nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ.


Đến giữa trưa Thập Nhất bưng cơm vào, thấy tình cảnh tiểu thư như vậy cũng đoán ra tám chín phần, bèn bĩu môi than thở: “Sớm biết thế này sao hồi xưa không lung lạc vương gia thêm một chút chứ?”


Y Nhân ngước mắt lên giả vờ không nghe thấy, chỉ nhìn hộp đồ ăn trong tay Thập Nhất háo hức hỏi: “Cơm hôm nay nóng hay nguội?”


“Nguội ngắt.” Thập Nhất lườm cô nói: “Những thứ này toàn là món các vương phi khác gẩy gót chê không thèm ăn.” Thấy vẻ ỉu xìu hiếm gặp trên mặt Y Nhân, Thập Nhất làm bộ thở dài, rồi móc trong người ra hai chiếc bánh bao nóng hổi: “Bánh bao này em lấy từ suất của bọn nha đầu đấy, tiểu thư ăn nóng đi.”


Y Nhân nhoẻn cười, đưa tay nắm lấy hai chiếc bánh bao còn vương hơi ấm của Thập Nhất, ngoạm hai miếng thật to rồi ngẩng lên nói: “Thập Nhất à, thật ra em là một cô gái tốt.”
“Còn phải nói!” Thập Nhất trừng mắt lườm cô.
Y Nhân cũng chẳng nói nữa, chỉ cười dịu dàng rồi tiếp tục ăn bánh bao.


Thật ra Thập Nhất vẫn là khẩu xà tâm phật thôi.
Từ ngày cô bị cắt xén khẩu phần thảm hại, Thập Nhất thường san sẻ cho cô chút chút trong suất của mình. Mấy tối trước, nhờ Thập Nhất chôm ít than củi từ chỗ bọn a hoàn về, Y Nhân mới được ngủ đẫy giấc.


Tuy hôm sau, Y Nhân thấy tay Thập Nhất bị bầm, nhưng Thập Nhất chẳng nói gì, cô cũng không hỏi.
“Ài, mùa đông năm nay dài quá, tiểu thư à, mùa xuân của chúng ta khi nào mới tới đây?” Đợi Y Nhân ăn xong, Thập Nhất cũng tựa vào song cửa, vô vọng thở than.


Y Nhân chớp chớp mắt nhìn cô ta, rồi lại nhìn đi chỗ khác, nói: “Thế nào ta cũng sẽ nghĩ cách để em đi.”
Cô nói câu này hết sức thực lòng.


Y Nhân tự thấy mình là một kẻ chẳng có tài cao chí cả gì, cũng muốn biếng nhác sống suốt một đời, nhưng cô không muốn liên lụy tới người khác, không muốn làm khổ bất cứ ai, ví dụ như Thập Nhất.
Tiếc rằng lời thật lòng thật dạ này của cô chỉ đổi được cái lườm khinh miệt của Thập Nhất


“Tiểu thư, chỉ cần cô tự lo được cho mình là em đã tạ ơn trời phật rồi. Tính ra em còn may mắn hơn tiểu thư nhiều. Tuy tiểu thư sinh ra trong nhà giàu sang nhưng vừa ngây vừa ngốc, còn bị người ta ghẻ lạnh, còn em tuy xuất thân hèn mọn nhưng lại xinh xắn, thông minh, linh lợi, thế nên, tiểu thư à, cô cứ lo cho mình đi thôi.”


Miệng lưỡi Thập Nhất vẫn đanh đá chua ngoa như thế.
Y Nhân vẫn cười hiền lành, tiện tay cầm bức phác thảo trước đây lên. Trên nền giấy tuyên trắng muốt có hình một nam nhân tao nhã ngời ngời, ngũ quan thanh tú, khí chất ôn nhuận, chính là Bùi Nhược Trần.


“Lâu lắm rồi y cũng không tới.” Y Nhân lưu luyến than thở, đôi mắt sáng trong veo chợt thoáng vẻ ảm đạm.


Thấy vậy Thập Nhất vốn định chế nhạo một câu, nhưng thấy dáng vẻ tiểu thư như vậy tựa hồ cũng động lòng trắc ẩn, ngập ngừng một hồi mới nói: “Tiểu thư à, em đã hỏi thăm thân thế vị Bùi công tử đó rồi.”


“Hở?” Y Nhân chỉ hờ hững đáp, chẳng hề mừng rỡ như Thập Nhất tưởng tượng.
Thập Nhất hơi ngạc nhiên, nhiệt tình ngùn ngụt trong lòng cô đã bị dội cho một gáo nước lạnh.


Cô ta không hiểu rằng Y Nhân thích Bùi Nhược Trần chỉ là thích dung mạo của y, giọng nói của y, vẻ dịu dàng tao nhã của y, chứ đâu cần để ý tới xuất thân y ra sao, cũng chẳng cần đi tìm hiểu làm gì.


Nhưng đã nói được nửa chừng, dù sao cũng phải nói nốt, Thập Nhất bèn bĩu môi, bực bội nói tiếp: “Nô tỳ khó khăn lắm mới thăm dò được Bùi Nhược Trần Bùi công tử đó là con một của thừa tướng đương triều Bùi Lâm Phổ, cũng là thân tín bên mình hoàng đế, là Ngân Quang Lộc đại phu, Ngự tiền hành tẩu đó. Đúng là trọng thần đương triều mà!”


“Ừm.” Y Nhân đáp cụt lủn, chỉ chăm chăm nhìn mỹ thiếu niên trong bức họa.
Thập Nhất giận đến độ muốn bóp cổ cô, tay đã giơ lên làm động tác bóp cổ.