Hai chữ “bão tuyết” khiến Y Nhân sợ sệt co rúm lại.
Cô chẳng sợ thời tiết xấu, khi xưa ở hiện đại gặp bão tuyết, cô bị kẹt trên đường cao tốc cũng không sợ sệt gì cả.
Nhưng trong ô tô ấm áp, còn ở đây…
Vì tình cảnh thất sủng vô tiền khoáng hậu của Y Nhân nên than củi, chăn nệm lẽ ra phải cấp cho cô đều bị tay quản gia vô lương cắt xén cả.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, dù khỏe mạnh như Y Nhân cũng không khỏi mất ngủ.
Tơ lụa mỏng manh đâu chống lại được trời đông giá rét trước hiệu ứng nhà kính, mỗi lần Y Nhân vừa thiêm thϊế͙p͙ ngủ liền bị cái lạnh thấu xương làm tỉnh giấc, cứ trằn trằn trọc trọc như vậy, Y Nhân ngủ không đủ giấc, cơ hồ cả ngày đều trong trạng thái gà gà gật gật.
Có điều dường như mấy ngày nay trời nắng ráo, Y Nhân còn có thể ngủ bù dưới ánh mặt trời, nhưng nếu gặp bão tuyết…
Y Nhân rét cóng.
Nhưng kinh nghiệm của Trung bá xưa nay còn chuẩn hơn đài khí tượng, tối hôm đó, ngoài trời sấm chớp ì ùng, bão tuyết ầm ầm ập đến, nhiệt độ giảm gần mười độ, mái hiên nhà bắt đầu đóng băng, Y Nhân rét cóng.
Cô cuộn tròn như con tôm rồi quấn chặt trong chăn. Ngoài trời gió rít rào rào, cành lá ngả nghiêng đập vào giấy dán cửa, Y Nhân gắng ép mình nghĩ đến những chuyện khi trời nắng ráo, ví dụ như du xuân, như đại hội thể dục thể thao, như…
Cũng không biết vật vã mất bao lâu, cuối cùng cô ngủ thϊế͙p͙ đi, chỉ có điều thiêm thϊế͙p͙ một lát lại tỉnh dậy.
Y Nhân rất bực bội.
…
Trong tiết trời gió bão thế này, cuộc tuyển tú nữ bốn năm một lần rốt cục cũng khua chiêng đánh trống mở màn.
Y Lâm tỷ tỷ của Y Nhân sớm đã trang điểm xong xuôi, ngồi trong chiếc kiệu nóc xanh theo cửa Thiên môn hoàng cung tiến vào Trữ Tú cung sắc đẹp như mây, tiếp nhận ngữ bút tuyển chọn của Thiên triều hoàng đế Hạ Lan Thuần.
Trong hoa viên tuyết tan lõng bõng, Hạ Lan Tuyết đun một ấm trà lặng lẽ uống
Thần sắc y rất lạnh lùng, không có vẻ cười cợt nhạo đời như xưa, cũng chẳng có nét sắc lạnh mà Y Nhân tình cờ liếc thấy, đó là thái độ dửng dưng, hững hờ, tựa như xa rời khỏi thế giới này.
Chỉ là trong mắt y thấp thoáng vẻ uất ức, một nỗi uất ức gần như là bi thương, y khe khẽ ngâm khiến gương mặt như sương như tuyết, rung động lòng người đó như được bao phủ bởi một vầng sáng của hồi ức.
Mãi tới khi sắp hoàng hôn, trong cung rốt cục cùng truyền tin ra, có ba người được chọn làm quý phi: Bùi Nhược Lan con gái thứ của thừa tướng đương triều Bùi Lâm Phổ, Phương gia tiểu thư Phương Nhu, muội muội của thống lĩnh cấm quân Phương Duệ, còn có một người nữa chính là Y Lâm, tỷ tỷ của Y Nhân, đại mỹ nhân Y gia danh chấn kinh thành.
Ngón tay Hạ Lan Tuyết chợt khựng lại trên cái tên Y Lâm, ngập ngừng hồi lâu rồi khẽ hỏi: “Người chủ trì đại hội tuyển tú là hoàng hậu, hay là…”
“Là Trần quý phi đang được sủng ái, nghe nói hoàng hậu bị ốm không tiện tham dự.” Kẻ hầu đáp.
Cuối cùng ngón tay của Hạ Lan Tuyết cũng nhúc nhích, tờ giấy ghi tên đã rơi xuống tuyết.
Đôi mắt lưu ly ngập đầy vẻ bi thương.
“Nàng vẫn không cam tâm sao?”