Vĩnh Tông ném chiếc đũa, thần kinh hắn không tốt đến mức nghe âm thanh quỷ dị khủng khiếp này mà còn có thể ăn cơm được.”Tiểu nhị——”
“Tiểu công tử, ngài có gì cân phân phó?” Tiểu nhị rất nhanh đã tiến vào.
“Tửu lâu các ngươi xảy ra chuyện ma quái sao?” mang vẻ mặt khờ dại hỏi, vẫn là tiếng nữ quỷ, muốn phá không cho hắn ăn sao?
“A, cái kia…” tiểu nhị vẻ mặt xấu hổ ” Thanh âm đó là của ngâm sương Bạch cô nương a, chúng ta quả thật bất đắc dĩ. Bạch cô nương cùng dưỡng phụ nàng đã ra ngoài kinh thành mười năm, nay trở về đến cầu trưởng quầy chúng ta cho bọn họ ở đây hát xướng. Ban đầu chưởng quầy cũng không đáp ứng, tửu lâu này cũng không phải là tần lâu sở quán, không thể cho một cô nương xướng điệu hát dân ca ở đây được. Kết quả mỗi ngày Bạch cô nương đều quỳ trước cửa khóc lóc, khiến tửu lâu cơ hồ không thể kinh doanh như bình thường, ai~!”
” Vậy sao các người không đem nàng ra ngoài?” hắn tò mò hỏi, nước mắt nữ nhân sao có thể uy lực đến vậy? Bạch Ngâm Sương cái tên nghe thật quen tai, đã nghe qua ở đâu rồi chăng.
” Không có biện pháp, ai bảo nàng tìm được chỗ dựa vững chắc đâu” Ánh mắt tiểu nhị loé lên một tia khinh thường.
” Nga, là ai?” Người nào lại nhìn trúng cô nương quỷ dị này.
Tiểu nhị đảo mắt ngó ngang ngó dọc, dám chắc không có ai mới mở miệng” Chính là một vị quan quyền uy Hạo Trinh bối lặc. Ngày đó Bạch cô nương ở trước cửa chúng ta mà kêu khóc, vừa lúc Hạo Trinh bối lặc đi qua thấy, kết quả bối lặc gia cũng không hỏi qua, liền vào quán túm áo ta và chưởng quầy rít gào một hồi, nói chưởng quầy không có lương tâm. Mặc kệ thế nào, một khi Bối Lặc gia đã mở miệng, chúng ta nào không dám làm theo.”
Nga, Ngâm Sương, Hạo Trinh, nhớ kiếp trước trong viện nghiên cứu có đám nữ nhân thường nói về chuyện tình yêu gì đó của hai diễn viên a, Thanh sử đáng ra không có hai nhân vật này đi.
Vĩnh Tông lấy ra mười hai lạng bạc ném cho tiểu nhị” Thưởng cho cái nữ nhân kia, làm cho nàng câm miệng” Cái thanh âm kia thật là kinh khủng ~~ rõ ràng làm cho tóc gáy hắn chổng ngược.
Tiểu nhị cầm bạc xuống lầu, chỉ chốc lát sau ” quỷ hào” rốt cuộc cũng ngừng, bánh bao nhỏ thở dài nhẹ nhõm, vừa mới bưng lên tách trà tính tự an ủi mình chợt nghe một trận hỗn độn dưới lầu, chính là có tiếng bước chân đi tới.
Một âm thanh vang lên, nhã phòng vốn yên tĩnh lại trở nên ồn ào, Vĩnh Tông cả kinh, tay run run làm rơi tách trà xuống nền vỡ nát.
“Ngươi như thế nào có thể dùng tiền vũ nhục ta?” Một trận thanh âm tru lên, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mặt hắn, theo phản xạ chuẩn bị phóng bạt nhuyễn kiếm, chợt nghe một tiếng khóc thét “A~~” tiếng kêu kinh thiên động địa vang lên tức thì.
Bóng trắng kia không phải ai khác mà chính là nữ nhân hát rong Bạch Ngâm Sương. Nàng lủi lại đây theo thói quen tính quỳ rạp xuống đất, vừa lúc liền quỳ gối trên mấy mảnh vỡ của tách trà hắn làm rơi, hậu quả sau đó thì ai cũng biết ~~
” Ai, cư nhiên dám khi dễ Ngâm Sương?” Một tiếng rít gào vang vọng cả Long Nguyên lâu, Vĩnh Tông nhìn thấy trên bàn bát đĩa đều nhảy dựng, khoé miệng không khỏi nhếch lên.
Mọi người nghe có động tĩnh lớn đều kéo nhau lên lầu hai xem chuyện, thấy Hạo Trinh hai ba xông lên lầu, ôm lấy Bạch Ngâm Sương đang quỳ dưới sàn, nhìn thấy chân nàng tất thảy một màu máu tươi, tâm như bị đâm bởi mười bảy, mười tám đao, đau đớn khôn cùng~~
Quay đầu hướng Vĩnh Tông mà rít gào” Ngươi tuổi còn nhỏ như thế nào lại xuống tay ác độc? Ngâm Sương thiện lương như vậy, nàng lại là một nữ tử ngươi như thế nào lại cư nhiên hại nàng? Ngâm Sương ngươi không sao chứ?
“Hạo Trinh, ta không sao” Bạch Ngâm Sương ghé vào lòng ngực Hạo Trinh, nước mắt tuôn trào, thanh âm thông khổ, cứ như Vĩnh Tông vừa mới đem nàng mạnh mẽ OOXX lại XXOO một trăm lần a(đây nguyên văn tác giả a)
” Ngươi quả là tiểu quỷ ác độc, hôm nay ta sẽ thay cha nương ngươi quản giáo ngươi —— quả nhiên, Phú Sát Hạo Trinh cuồng điên, lửa giận ngùn ngụt, buông Bạch Ngâm Sương ra rít gào sẽ động thủ. “Không cần —— ” Bạch Ngâm Sương ngoài miệng ngăn cản, thân thể không hành động, trong mắt thậm chí còn hiện lên một tia đắc ý.
Lỗ tai Vĩnh Tông bị tra tấn một trận, đầu ong ong cả lên, trong hốc mắt ầng ậc nước chực chảy ra, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng. Trên thực tế do quá kìm nén Nhuyễn Kiếm chuẩn bị nghênh chiến địch thủ.
“Dừng tay!” đúng lúc này một thanh âm uy nghiêm vang lên, Phú Sát Hạo Trinh cũng kiềm chế ngưng động thủ, Vĩnh Tông cũng buông lỏng tay khỏi chuôi kiếm.
Mọi tầm mắt dời về hướng nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy trên cầu thang là một người trung niên mặc hoa phục, đi theo phía sau là cao thủ đại nội.
“Hoà Thân vương…” Hạo Trinh kêu thất thanh, hắn ở trong cung cũng đã lâu, đương nhiên nhận thức được người này là ai.”Thần Phú Sát Hạo Trinh Tham kiến Hoà Thân vương, Hoà Thân vương cát tường!” Mọi người phản ứng lại quỳ xuống thỉnh an, chỉ duy Vĩnh Tông đứng bất động.
Hoà thân kinh ngạc nhìn hắn một cái, quá sợ hãi hét lên” A! Hoàng Tẩu?!”