Trên đường lên kinh thành, Lăng Tông vuốt ve ngọc bàn long khắc chữ “Thất” vẻ mặt buồn bực, nhớ lại lời dặn của lão sư phụ vào đêm trước khi đi 1 ngày.
“Tiểu tử ngươi tên là Ái Tân Giác La Vĩnh Tông…” nói đến đây ngữ khí hắn ngừng một chút, Lăng Tông không giờ là Vĩnh Tông, vẻ mặt biểu tình như bị sét đánh, cái gọi là “đại gia đình giàu có” chính là hoàng thất Ái Tân Giác La, thật không tin được…
“Cha ngươi chính là hoàng đế Đại Thanh, Càn Long” thiên a —— Chẳng phải trong lịch sử thất hoàng tử Vĩnh Tông mắc bệnh đậu mùa nên đã chết lúc 2 tuổi đó sao?
” Lão phu cứu ngươi khi thấy bệnh trạng ngươi có điều giống đậu mùa…” Vậy không phải bệnh đậu mùa, chứ ai lại hại một oa nhi mới 2 tuổi?
” Nương ngươi thuyết phục cha ngươi đem ngươi giao cho ta...” Nương, Hiếu Hiền hoàng hậu sao? Nghe đến đó hắn nghi hoặc,”Nói, vì sao ngươi có thể vào cung? Và nương ta vì cái gì lại tin tưởng ngươi?
Lão sư phụ hướng mũi lên trời mà rằng” Sư phụ ngươi là ai chứ? Đường đường là y tiên a!”
Hắn nhìn sư phụ một cái tỏ ra không tin. Lão nhân thở dài, xem ra đời này chắc không được nhìn thấy vẻ mặt sùng bái mình của tiểu tử kia “Này y tiên không phải là cái danh hão, đây là loại dược tốt nhất cốc, thiên hạ nhiều người muốn có loại dược xuất từ vương cốc này, các loại dược khác cùng dược vương cốc còn kém xa.”
Thiệt hay giả? Thật không nhìn ra được!
” Thuốc này giờ giao lại cho ngươi” đỡ lo lắng sau này bảo bối bị người ta khi dễ(sư phụ đại nhân, không cần phải lo, hắn không đi khi dễ người khác là phúc rồi)
Nói xong sư phụ trong lòng đầy thương cảm, sắp phải xa bánh bao nhỏ rồi, không có ngươi gây sự ta cảm thấy thật tịch mịch a.
Rồi đem tín vật hoàng gia đưa cho Vĩnh Tông, đó là một khối ngọc bội hình rồng trên có khắc chữ ” Thất” và một kim bài tượng trưng cho hoàng đế, cùng với hai vật đó là tín vật của dược vương cốc—— một bông hoa sen được chạm khắc tinh xảo bằng hồng ngọc. Chưa để hắn kịp tiêu hoá những điều động trời này đã đem hắn đuổi ra ngoài phòng…
“Ai…” hồi tưởng lại xong, hắn thở dài, có nên tiến cung không? Nói thật, hắn thế nào cũng không muốn đi, hắn đối với nơi đó cũng không có hứng thú, bất quá là do hắn chiếm thể xác của Vĩnh Tông, nếu không thay người ta báo hiếu có phần không hợp đạo lí.
Vừa đi vừa nghĩ, chớp mắt đã đến giữa trưa, bánh bao nhỏ sờ bụng mình, đói bụng a~~tìm quán cơm ăn đã. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, thấy một tửu lầu tên Long Nguyên lâu đập vào mắt, được rồi, vào nơi này đi. Hắn không để ý rằng tất cả mọi người trên đường đều nhìn hắn không chớp mắt, thật hảo đáng yêu!
“Ai, vị tiểu công tử này…” Thấy cửa có người tiến vào, tiểu nhị vội vàng nghênh đón nhưng khi nhìn thấy người tới thì không khỏi ngây ngẩn cả người, trông tâm trí chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, tiểu công tử này nếu không phải là Quan âm bồ tát tái thế thì cũng phải là kim đồng hạ phàm (Thái thượng lão quân kháng nghị: là tiểu đồ đệ đáng yêu của ta a~) thật sự rất xinh xắn, đáng yêu~~~ tiểu nhị nhìn không chớp mắt.
” Cái kia, ta có thể đi vào không?” Tiểu nhị đem ánh mắt nhiệt tình thìn làm cả người hắn cảm thấy không thoải mái.
” A” tiểu nhị khó khăn lắm mới hoàn hồn trở lại, phát huy hết nghiệp vụ của mình,” Hảo, thỉnh tiểu công tử lên nhã gian lầu”. Tiểu công tử đáng yêu như vậy, chắc không muốn ăn cơm giữa một đống nam nhân mà nhìn mình chăm chú.
Vĩnh Tông gật đầu, theo tiểu nhị lên lầu vào nhã gian.
Gọi đồ ăn, thử một ngụm, ân, so với dược vương cốc còn hơi kém nhưng cũng không tồi, vì thế bánh bao nhỏ vui vẻ chuẩn bị thưởng thức mĩ thực.
Một khúc thanh truyền đến “Nguyệt nhi mơ màng, thủy nhõn trong suốt, Từm nhi không chừng, đăng nhân bán minh, Phong nhi không xong, mộng nhân không hờn, canh ba tàn cổ, một cỏi sầu nhõn, Hoa nhi tiều tụy, linh hồn nhỏ bé như túy, rượu đến đáy mắt, hóa thành nước mắt ~~~ ” Thanh âm kia sao mà u oán!!
Rõ ràng trời vẫn còn sáng, như thế nào còn xảy ra chuyện ma quái? Bánh bao nhỏ vừa ăn một miếng thịt lại bị nghẹn ở cổ họng, thiếu chú nữa thì thở không nổi.