Họa Tùy Khuyết Ảnh Tình Tự Kiếm Sinh

Chương 3-1: Hoài thu thiên (p1)

Mèo Con, ta biết là ngươi rất tức giận. Nhưng ngươi có thể nghe ta giải thích được không?”

Giải thích, giải thích, còn có cái gì để giải thích đây. …

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu không khỏi oán hận đá Bạch Ngọc Đường một cước thật mạnh.

A!

Sầu dữ tây phong ứng hữu ước

Niên niên đồng phó thanh thu

Cựu du liêm mạc ký dương châu

Nhất đăng nhân trứ mộng

Song yến nguyệt đương lâu

La đái uyên ương trần ám đạm

Canh tu chỉnh đốn phong lưu

Thiên nhai vạn nhất kiến ôn nhu

Sấu ứng duyến thử sấu

Tu diệc vi lang tu

(U sầu đáp lời ước hẹn với gió tây

Tìn báo thanh thu đến như mọi năm

Dạo bước qua tấm mành che, nhớ về Dương Châu

Bóng người trước ánh đèn tựa như trong mộng

Đôi chim yến hướng về ánh trăng


Giương tấm lưới ảm đạm bắt lấy đôi uyên ương

Mong sao thói phong lưu sớm đổi thay

Chân trời xa xăm biết đâu gặp được ôn nhu

Gầy xin ứng đôi duyên phận với gầy

Xấu hổ cũng chỉ vì người xấu hổ mà thôi)

Tiết xử thử (Khoảng 22-25/08) đi qua nhường chỗ cho tiết Bạch lộ (Khoảng 8-22/09)

Trong chốc lát, vạn vật tựa hồ như khoác lên một tấm áo đìu hiu cô quạnh.

Mấy ngày nay, Khai Phong phủ vẫn đều rất an tĩnh.

Nguyên nhân an tĩnh không phải vì Triển Chiêu ra ngoài ban sai, cũng không phải vì Bạch Ngọc Đường phải đi lo công vụ

Hai người họ đều đang ở trong phủ.

Chỉ là, không biết xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai sau khi Triển Chiêu từ Tô Châu trở về, trên mặt không hề thấy nổi một biểu tình nào nhẹ nhàng.

Mà tiểu bạch thử kiêu ngạo kia, cũng là lần đầu tiên hiện ra hình dáng cho thấy đây là một chuyện rất rất trầm trọng.

Nhất là, hắn rất hay đứng trước cái cây đối diện phòng Triển Chiêu, thì thào nói một mình: Ngươi nói, ngươi nói đi, ta sao lại hồ đồ như thế a? Ta muốn khăn tay của nàng làm cái gì chứ?

Từ rất xa, Trương Long bị Triệu Hổ lôi đến một bên khe khẽ nói nhỏ

“Trương Long ca, ngươi xem, ngươi xem Bạch hộ vệ đang ở chỗ đó lầm bầm cái gì vậy?”

“Ta xem a, hắn chắc là đang cùng Triển đại nhân giận dỗi.”

“Giận dỗi? Không có khả năng a, ngày trước lúc Triển đại nhân trở về, ta còn thấy Bạch hộ vệ ở trong phòng chờ, hai người bọn họ một đêm cũng chưa có đi ra a —–“

Trương Long liếc nhìn Triệu Hổ, “Được rồi, chuyện của người khác ngươi ít quan tâm đi, cẩn thận Bạch hộ vệ trút giận lên đầu ngươi bây giờ.”

“Ngươi nói ai trút giận?”

A? Cái thanh âm này —-

Hai người ngẩng đầu lên, một thân bạch y chói mắt đứng ngay trước mặt mình.

“Bạch —– Bạch hộ vệ!” Hai người hãy còn chưa nói hết, đã thấy ngay giữa ban ngày mà sao bay đầy trời a.

“Bạch hộ vệ quả nhiên thật là uy phong a”, một giọng nói lạnh lùng vang lên

“Mèo Con!”


Một mảnh hồng y chợt lóe, nhưng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường dù chỉ một tí, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Long cùng Triệu Hổ, “Không có việc gì, không nên đứng ngốc ở chỗ này lâu, cẩn thận coi chừng bị chuột cắn cho.”

Triệu Hổ nhịn không được “Phụt” một tiếng, nhưng liếc mắt nhìn lên mặt Bạch Ngọc Đường, hắng giọng, lập tức mang tiếng cười nuốt vào trong. Trương Long thức thời kéo tay Triệu Hổ, hai người dùng nhanh tốc độ nhanh nhất có thể biến mất, chỉ để là một con mèo cùng một con chuột đang dùng tư thế rất kỳ quái mà đối kháng giằng co.

Bạch Ngọc Đường giương mắt hướng bốn phía nhìn một chút, không có ai. Quay đầu lại, cẩn thận  nhìn về phía Triển Chiêu.

Ánh mắt Triển Chiêu ngược lại lướt qua người Bạch Ngọc Đường, giống như bị cái gì đó xa xa hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Bạch Ngọc Đường không tránh được hé miệng, khép nép kêu một tiếng, “Mèo Con.” (Há há, bị vợ bắt quả tang đi ăn phở)

Triển Chiêu căn bản hình như không có nghe thấy.

“Mèo Con, ngươi còn giận ta a?”

Trên mặt Triển Chiêu lúc này chính là không có một biểu tình nào cho thấy hắn nghe thấy lời Bạch Ngọc Đường nói. Phất tay áo một cái, Triển Chiêu hướng ra bên ngoài đi thẳng.

“Mèo Con, ngươi nghe ta giải thích a!” Bạch Ngọc Đường vội tiến lên cầm lấy tay trái Triển Chiêu.

Trong đôi mắt Triển Chiêu ngay tức thì hiện lên một tia hàn quang quét qua cái tay của kẻ kia đang cầm tay trái của mình, “Bạch hộ vệ bắt tay lầm người rồi thì phải? Thỉnh nhìn cho rõ, trước mặt ngươi là Triển mỗ, không phải là người kia mà cùng ngươi thân mật oanh oanh yến yến!” Xả tay áo một cái, rút cánh tay trở về.

“Mèo Con, ta không phải đã nói rồi sao, ta cùng nàng không có gì cả.”

“Xin lỗi, Triển mỗ công vụ bận rộn, cũng không có thời gian để nghe Bạch hộ vệ nói chuyện tình yêu phong lưu của ngươi!” Triển Chiêu vẫn là lạnh lùng đối diện với kẻ chẳng đáng để mình ngoảnh mặt nhìn.

“Mèo Con!” Bạch Ngọc Đường luôn luôn là kẻ không có chút gì có thể gọi là nhẫn nại, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào a?”

Triển Chiêu nhìn nhưng cũng là không nhìn hắn, về hướng về phía trước đi thẳng.

“Triển Chiêu, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Bạch Ngọc Đường thân thể vụt tiến lên chắn phía trước người Triển Chiêu, tay phải cầm Họa Ảnh giơ lên trước mặt.

Triển Chiêu cũng không khách khí cầm Cự Khuyết giơ lên, “Bạch Ngọc Đường, ngươi không nên quá phận!”

“Quá phận chính là ngươi! Không phải ta!” Bạch Ngọc Đường rống lên một tiếng, thế nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt lạnh như băng của Triển Chiêu, tâm bỗng chốc mềm nhũn, vô luận như thế nào, việc này đúng là do lỗi ở mình, thanh âm trầm xuống, “Mèo Con, ta biết là ngươi rất tức giận. Nhưng ngươi có thể nghe ta giải thích được không?”

Giải thích, giải thích, còn có cái gì để giải thích đây.

Nhớ lại sau khi cùng tên kia mây mưa một đêm xuân, mở mắt ra, thứ đầu tiên phát hiện chính là vật lưu niệm của một thanh lâu nữ tử tên là Yên Diên đưa cho Bạch Ngọc Đường, một khối tú khăn, toàn bộ nhu tình đều hóa thành tàn lá vàng rụng theo gió thu bay mất. Thử hỏi Triển Chiêu còn có tâm tình nào mà nhẫn nại nghe Bạch Ngọc Đường giải thích đây? Nghĩ tới đây, Triển Chiêu không khỏi oán hận đá Bạch Ngọc Đường một cước thật mạnh (Vừa động phòng mở mắt dậy là thấy vật chứng ngoại tình của chồng, Miêu Miêu, hảo khổ a …)

A!

Bạch Ngọc Đường kinh hô một tiếng, mèo thối này, còn thật sự giận a!

Triển Chiêu lãnh đạm rời bước.

Chỉ để lại Bạch Ngọc Đường còn đứng ở nơi nào, ngơ ngác xoa xoa cái bụng đau bị Triển Chiêu đá.

Trên bạch y để lại một vết chân rõ rệt, dĩ nhiên cũng biết là con mèo kia giận lâu như vậy vẫn chưa hết.


Suy nghĩ một chút, vẫn là nên quay trở về phòng thay quần áo trước.

Y phục của Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay phải nói là nhiều không kể xiết. Hơn nữa đều là thuần một màu trắng. Hắn là một người rất chú ý ăn mặc, tuy rằng đều là Bạch y, cũng rất chú trọng các chi tiết hoa văn trên y phục. Chỉ là bất quá, từ khi mục tiêu của hắn biến thành con mèo, mọi chi tiết trên bạch y đều hết thành biến thành màu xanh, giống như một thân thường y lam sắc trên người Triển Chiêu. Để cải biến tập quán của Mèo Con, hắn không biết phải lãng phí biết bao lời lẽ, vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc cũng thuyết phục được Mèo Con dùng đai lưng màu trắng bên ngoài lam y. Nhẹ nhàng hừ một tiếng, chọn lấy một kiện y phục trắng mỏng, tay áo cùng cổ áo thêu làn lá văn lam sắc. Kiện y phục có vết chân này, cứ cất đại đâu đó trong ngăn tủ đi. Cái tủ áo này là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xài chung. Đương nhiên nó vốn dĩ  thuộc về Triển Chiêu là chính, nhưng mà Bạch Ngọc Đường sống chết đòi cất y phục vào cùng, còn nói tủ quần áo lớn như vậy để một mình Triển Chiêu xài thật là phí. Vì vậy, chủ nhân ban đầu của cái tủ chỉ dùng có một khối nhỏ không gian, toàn bộ địa phương còn lại thì chứa đầy tuyết y bạch sắc.

Đếm đi đếm lại, y phục của Mèo Con cứ như vậy có mấy bộ. Bạch Ngọc Đường cũng từng nghĩ tới mua thêm y phục cho hắn, nhưng mà Mèo Con đối với việc tân trang cho chính bản thân mình tựa hồ còn lơ đễn. Đối với Triển Chiêu mà nói, chỉ cần giặt sạch sẽ là y phục lại xem như mới thôi.  Lại nói tiếp, dù khiến cho người ta rất khó để tin, y phục của Triển Chiêu đều là do chính hắn giặt. Cho nên Bạch Ngọc Đường lại có thêm một thú vui mới, đó là tìm mọi lý do để Triển Chiêu có thể giặt y phục cho hắn một lần. Thế nhưng con mèo thối đó luôn luôn bày ra cái bộ dạng không có thời gian lo đến hắn.

Thay y phục xong, mới nhớ tới chuyện tình sáng sớm nay Bao đại nhân có nói qua, gần đây Tương Dương Vương cùng Liêu quốc đang cấu kết, đã lập giao kết, chỉ cần cướp đoạt bản giao kết ấy là có thể đem Tương Dương Vương chịu tội trước vương pháp. Thế nhưng, bản giao kết đó rốt cuộc là ở chỗ nào? Bây giờ còn không biết. Buổi tối hắn muốn cùng Triển Chiêu cùng đi Tương Dương phủ tham dò. Cơ hội tốt như thế, nói không chừng có thể làm lành với Mèo Con.

Ngày hôm nay thời gian hình như trôi qua đặc biệt chậm.

Bạch Ngọc Đường không yên lòng nhìn một chút sắc trời bên ngoài.

Triển Chiêu đứng đối diện hắn, đôi mắt không có lấy một lần liếc qua, giống như trong phòng hiện giờ chỉ có Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng hắn hiện diện, còn về phần cái kể gọi là Bạch Ngọc Đường kia, cùng không khí không sai biệt lắm đi. Bị người làm lơ là chuyện rất thống khổ, nhưng đau nhất, chính là bị chính người mà mình yêu thương bỏ qua.

“Đại nhân, lần này dạ tham vương phủ, hành sự cẩn thận, nguy hiểm cũng không lớn, nhưng lúc này chúng ta đang cùng Tương Dương vương  đối địch, chỉ sợ Tương Dương phủ cũng sẽ có hành động đối với đại nhân, cho nên an nguy của đại nhân cũng rất trọng yếu. Không bằng để một mình thuộc hạ dạ tham Tương Dương phủ, —” Triển Chiêu dừng lại một chút, dường như để điều chỉnh thanh âm một chút, làm cho chính mình trong lạnh nhạt lãnh đạm mấy phần, “Để Bạch hộ vệ lưu lại Khai Phong phủ lo việc này.”

Cái gì? Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn, đang muốn phản thần tương bác, Công Tôn Sách đã kịp cướp lượt nói trước, “Đại nhân, học sinh cũng cho rằng Triển hộ vệ nói có lý. Đêm nay dạ tham, chỉ là tìm hiểu động tĩnh của đối phương, không cần quấy nhiễu đối phương. Cho nên, ít đi một người thì có thêm một điểm lợi!”

“Bao đại nhân, vì sao không cho mèo — Triển Chiêu lưu thủ, để ta đi dạ tham!”

Triển Chiêu rốt cuộc cũng có đảo ánh mắt qua một chút, thế nhưng, chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua, “Khinh công của Triển mỗ tựa hồ so với Bạch hộ vệ mạnh hơn một ít.”

Cái gì gọi là mạnh hơn một ít? Rõ ràng chỉ là —- rõ ràng chỉ là —- là mạnh hơn có chút xíu thôi. Yến Tử Phi của Triển Chiêu, so ra, Như Ảnh Tùy Hình của Bạch Ngọc Đường cũng có thể không chịu thua. Hắn hừ một tiếng, Triển Chiêu từ lâu đã quay mặt đi, nhìn Bao đại nhân.

Bao Chửng chậm rãi gật đầu, “Cứ như Triển hộ vệ nói đi.”

“Thế nhưng —–” Bạch Ngọc Đường lời phản đối còn chưa nói ra, Triển Chiêu đã vái chào rồi rời khỏi rồi.

Bạch Ngọc Đường oán hận trừng mắt nhình mảnh hồng y khuất bóng: Mèo Con a Mèo Con, ngươi thực sự cứ như vật mà không thể tha thứ ta sao?

Hắn quay đầu nhìn lại hai vị kia không có gì dị dạng biểu tình, tâm tư vòng vo: không cho sẽ không làm, lẽ nào Bạch Ngũ gia không thể ngầm theo sao?

Nói lầm bầm

Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nhìn tiểu bạch thử kia vô duyên vô cớ lộ ra biểu tình giả tạo, không khỏi đối diện nhìn nhau hiểu ý cười.

Trong bóng đêm âm trầm, Triển Chiêu phi thân hướng đến Tương Dương phủ, hồng y chói mắt đã đổi thành thường phục lam sắc hòa cùng bóng đêm. Hắn nằm trên mái hiên hướng nhìn vào bên trong phủ.

Không khỏi âm thầm gật đầu: quả nhiên là phòng bị nghiêm ngặt, từng đội thị vệ một đi tới đi lui trong đình viện. giữa hai đội thị vệ lúc hoán ca có chút khe hở, Triển Chiêu chính là muốn chờ thời cơ trong chốc lát để tiến nhập phủ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn cố ý không cho Bạch Ngọc Đường tới cùng. Giờ cũng không phải thời điểm nửa năm trước lúc Bạch Ngọc Đường cứu hắn, bây giờ sâm nghiêm hơn rất nhiều, nếu nhu kinh động đến Tương Dương vương mà nói, bản giao kết kia càng khó trộm hơn. Tuy rằng đúng là ít hơn một người thì hơn phần nguy hiểm, nhưng cũng là hơn phân phần thắng.

Triển Chiêu lặng yên không một tiếng động từ trên mái hiên trượt đi ra ngoài, nhanh nhẹn như một chú yến đang bay.

Bóng đêm che đi lam sắc trên người Triển Chiêu.

Tương Dương phủ, bởi vì việc chung mà hắn cũng đã tới qua nhiều lần, cho nên cũng không xa lạ, chỉ trong nửa khắc, Triển Chiêu đã đi qua tiền thính mà tiến đến hậu viện.


Đêm tĩnh lặng khiến cho kẻ khác sinh nghi.

Triển Chiêu rốt cuộc dừng lại sau đống đá Thái Hồ.

Dựa trên kinh nghiệp đi theo Bao đại nhân phá án lâu nay, hắn có thể cảm nhận được một tia bất an từ điểm vắng vẻ nơi này.

Quá yên lặng.

Ngay cả đội thị vệ tuần tra ban đêm cũng đều yên lặng không một tiếng động như vậy.

Thật khiến người ta nghi hoặc

Tương Dương vương vì muốn che giấu dã tâm của chính hắn nên hay mượn dùng thanh sắc tình tự, hàng đêm nghênh ca. Thế nhưng tối hôm nay sao lại vắng vẻ như vậy? Không có tiếng ti trúc, cũng không có mỹ sắc chi vũ?

Hắn đứng ở sau Thái Hồ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ có chút khinh hàn, lãnh tĩnh, bờ môi hơi cong lên, hai hàng hàng lông mày cũng hơi hướng mi nhíu một chút, đôi mắt Triển Chiêu lúc này giống hệt với cặp mắt phi thường sáng sủa của con mèo, đôi mắt lấp lánh trong suốt nhìn quanh bốn phía.

Ngoại trừ tiếng gió thu thổi qua, không có bất kỳ thanh âm dị thường nào khác.

Thế nhưng, cảm giác linh mẫn của Triển Chiêu nhận thức được có gì không đúng ở nơi này.

Hắn cẩn thận nằm sau phiến đá, cố để ý mọi chi tiết bất luận nhỏ như thế nào.

Rốt cuộc, một thanh âm như có như không, từ trong hơi gió mát truyền tới, là giọng ca của một nữ tử đang xướng từ khúc

Thâm viện tĩnh lặng

Tiểu đình trống không

Từng cơn rét lạnh từng hồi gió đông

Tiếc thay, đêm dài, người không say giấc

Nhìn lại, trăng đã lên cao ngoài song cửa rồi

Triển Chiêu hơi run lên một chút, đêm tĩnh lặng, gió lạnh, trăng hững hờ, cùng thanh âm thấp uyển có chút buồn bã, khiến hắn không khỏi nhớ tới Bạch Ngọc Đường giờ đang bị ép canh giữ ở Khai Phong phủ.

Nhẹ lắc đầu, thân thể chợt lóe, hướng tới nơi thanh âm truyền ra đi vòng quanh.

Từ rất xa, hiện lên một đốm sáng.

Nơi đó, là nội đình Tương Dương phủ.

Thanh âm gần hơn, càng lại gần, giọng ca xúc động lòng người hòa cùng tiếng đàn như tuôn mưa vang lên, lần này cũng vẫn là giọng hát âm trầm, xướng lên tiểu khúc mộc mạc

Ngày xuân du ngoạn

Hạnh hoa rơi đầu đầy

Hỏi người nhà ai còn trẻ đủ phong lưu


Thiếp xin đem thân được gả cho người

Dẫu có nhận lại nét vô tình

Cũng chẳng thể xấu hổ

Thanh âm của một nam tử xuyên thấu qua cửa sổ, trong lời nói lộ ra tiếu ý ngả ngớn, “Hay cho câu dẫu có nhận lại nét vô tình cũng chẳng thể xấu hổ, chẳng lẽ ngay cả hoa khôi thành Khai Phong cũng bị người nào đó làm cho rung động sao?”

Tiếng đàn tranh khẽ dừng, một tiếng thở dài u uất, “Vương gia, ngài là đang trêu đùa tiểu nữ sao? Yên Diên là nữ tử chốn hồng trần, có cái gì để rung động?”

Câu khách trá hình: “Chuyện gì sẽ xảy ra khi chính thất và vợ bé gặp nhau?”