Thật lâu sau, một ngày nào đó
Triển Chiêu cuối cùng cũng tìm được giải đáp cho câu hỏi ngàn lần khó hiểu từ trước đến nay.
Đó là một cơ hội rất ngẫu nhiên.
Triển Chiêu phát hiện được một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong túi đựng ám khí của Bạch Ngọc Đường. Con mèo này, chung quy vẫn là bị cái thứ nho nhỏ bí mật ấy mê hoặc. Lòng hiếu kỳ chiến thắng, Triển Chiêu mở hộp ra.
Bên trong chỉ là những tờ giấy bị cuộn vò thành cục tròn vo.
Lấy ra đếm đếm, tổng cộng bốn cái.
Đây là cái gì?
Mở từng tờ ra, hóa ra đó là bốn lá thư mà năm trước hắn đi nhận công vụ ở Tô Châu gửi về cho Bạch Ngọc Đường. Không đúng, chính xác mà nói, đây là một lá thư và ba cuộn thư nát.
Trên thư còn in đậm những vết tích chắp vá bị vo cục không thương tiếc, có thể đoán được Bạch Ngọc Đường lúc đọc được những lá thư này giận sôi lên đến mức độ nào, tiểu bạch thử này, quả đúng là nóng nảy. Nghĩ đến, Triển Chiêu không khỏi cười lên một chút. (Quả nhiên là Miêu Miêu cố ý chọc cho con chuột điên lên nha)
Cầm thư đọc lại thì kinh ngạc phát hiện ra, lá thư thứ ba và thứ tư, nét chữ trong thư cư nhiên không đồng đều, kình lực bất túc.
Giờ thì đã hiểu vì sao lần đó Bạch Ngọc Đường mới nhìn thoáng qua một cái đã phát hiện tay phải của mình bị thương.
Thì ra là chữ mình viết đã bán đứng chính mình.
Con chuột đó, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi chuyện là mình thụ thương.
Một nụ cười mỉm lướt qua trên môi.
“Đang nhìn cái gì hay ho mà cười như vậy a?” Thanh âm miễn cưỡng của Bạch Ngọc Đường từ phía sau truyền đến.
“Không có gì a.” Triển Chiêu vô tội mở to mắt nhìn.
“Không có gì?” Đi vào trong phòng, Bạch Ngọc Đường liếc mắt phát hiện thấy tay Triển Chiêu đang cầm chiếc hộp trên bàn đem giấu ở sau lưng. (Em nó giấu kiểu gì mà để anh chồng phát hiện nhanh thế này?)
“Được lắm con mèo thối nhà ngươi, dám nhìn lén vật dụng cá nhân của Bạch gia gia a.”
Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường lại lộ ra cái kiểu cười gian gian giống như đang nói “Nhất định phải ăn ngươi”, trong lòng Triển Chiêu xuất hiện một dự cảm bất hảo.
Hắn mang thư cất lại vào hộp, “Cái gì gọi là nhìn lén a? Đây vốn là thư ta viết mà.” Ngoài miệng thì nói lý lẽ cực kỳ hùng hồn, nhưng trong lòng thì đang tính toán thời cơ tốt để đào tẩu.
Thế nhưng, Bạch Ngọc Đường, có phải là khắc tinh của đời hắn hay không a? Không đợi hắn quay người bước về phía lối ra, con chuột kia đã một bước nhảy vọt lên ôm lấy eo hắn.
“Được lắm Mèo Con, để xem gia gia xử lý ngươi thế nào.”
“Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi —– buông tay, nếu không buông, ta sẽ trở mặt a!”
“Không buông, ngươi trở mặt cho ta xem nào?” Con chuột vô lại kia vẫn trước sau như một bất chấp tất cả mà ôm hôn.
Đây là chiêu trăm ngàn lần khó chịu nhất.
Đừng xem Mèo Con thường ngày thần khí vô cùng, thế nhưng hết lần này tới lần khác không sao chịu được cái hôn của Bạch Ngọc Đường
Triển Chiêu một thân bản lĩnh thông thiên triệt địa, sau khi bị nhu tình của Bạch Ngọc Đường tấn công, chỉ còn biết hết thảy giao nộp vụ khí đầu hàng.
Có một câu châm ngôn gì gì đó rất lâu rồi, nói thế nào nhỉ?
Đúng rồi, hiếu kỳ hại chết mèo
Vì vậy, Mèo Con đáng thương lại một lần nữa bị Bạch Ngũ gia bế bổng lên giường
Ai nói Mèo Con có thể ăn Chuột?
Khai Phong phủ này là Chuột ăn Mèo. +