Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 20: (¯`v´¯) Ba năm (01)

Editor: Lưu Tinh


Trên thế giới này luôn tồn tại một tình yêu mãnh liệt được che giấu giữa biển người mênh mông. Bạn sẽ phải kiễng mũi chân lên thật cao để tìm kiếm, sau khi vất vả tìm được rồi thì sẽ vẫn phải tiếp tục kiễng mũi chân lên bởi vì người đó căn bản chưa nhìn thấy bạn. Bạn hi vọng người đó cũng sẽ sớm nhận ra bạn, giống như bạn đã tìm thấy họ.


Doãn Trinh, lúc nào cũng phải kiễng chân lên như vậy, thật sự rất mệt…
Một năm sau, Loan Hoan tay cầm một ly rượu chân cao, đứng ở trên ban công, nơi cao nhất ở Los Angeles sầm uất. Từ nơi này có thể nhìn thấy rõ ràng dòng chữ “Hollywood” nằm ở giữa đồi Hollywood vĩ đại.


Phía dưới ban công là một bể bơi lớn hình tròn. Tuy là bể bơi nhân tạo nhưng so với bãi biển thật có khi còn đẹp hơn. Phía bên trái bể bơi là một dãi cát trắng mịn được lấy từ vô số những hòn đảo ở Đông Nam Á. Ngoài ra người ta còn mang đến cả những cây cọ, cây dừa, và những mảnh vỏ sò tuyệt đẹp


Con đường mòn bên cạnh bể bơi dẫn ra một khu tập thể thao gồm có sân tennis, sân bóng rổ, đều là các loại hình thể thao mà người phương Tây ưa chuộng. Một người bình thường cho dù ở trong này suốt cả tuần cũng sẽ không hề cảm thấy nhàm chán.
Một năm trước, Dung Doãn Trinh đã đưa cô đến đây.


Có thể đến đây đa phần đều là những nhân vật nổi tiếng. Mỗi một người đều là tay chơi thứ thiệt, cuối tuần là lúc bọn họ cùng tụ tập lại với nhau và tiến hành những trận đấu thể thao nảy lửa.


Lần đó Loan Hoan cũng đến đây vào dịp cuối tuần. Có điều cô không đến để thi đấu, mà để nghỉ ngơi. Nơi này đối với Loan Hoan mà nói ưu điểm lớn nhất không phải là sự xa hoa mà là sự yên tĩnh. Chỉ cần đóng cánh cửa phòng lại, không gian bỗng chốc trở nên độc lập hoàn toàn, không ai dám đến quấy rầy cô, cô cũng không cần cố gắng treo nụ cười cứng đờ trước mặt nhiều người.


So với ai khác Loan Hoan càng biết rõ thế nào là “đi với Phật thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy”, với những dạng người khác nhau thì lại càng phải dùng nụ cười khác nhau. Ví dụ như khi nói chuyện với một vị phu nhân tính tình ôn hóa, điềm đàm thì cô phải lịch sự khách sáo một chút, còn nếu đối phương là một người ưa chuộng hình thích thì cô phải tươi cười rạng rỡ và luôn ca ngợi hết lời…


Cho tới bây giờ, Loan Hoan đều cư xử rất đúng mực, chính xác là theo ý Dung Doãn Trinh muốn.


Một năm trước, Loan Hoan ở Beverly Hills, mở hai phòng trưng bày tranh vô cùng hoành tráng. Đương nhiên cô không phải người mua tranh để sưu tập, phần lớn các bức tranh được gửi tặng cho người khác, là những người nên được gửi tặng. Một tuần thì Loan Hoan có năm ngày cần phải sống theo kiểu như thế, để hiểu hơn về sở thích của những quý bà và bây giờ là một họa sĩ nổi tiếng. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một phụ nữ cố gắng hoàn thành mọi việc một cách hoàn hảo nhất.


Trong phòng tranh của cô có một căn phòng bí mật, là nơi cô dùng để gặp gỡ các chính trị gia. Cô thậm chí còn giúp họ gặp gỡ nhân tình của mình và hẹn hò thân mật ngay ở đây.


Đương nhiên, ngoại trừ các cô tình nhân bé bỏng của các vị chính khách thì cũng có một số quan chức là khách mời danh dự ở đây.


Ngoài việc quản lý phòng tranh thì thỉnh thoảng Loan Hoan còn tổ chức vài buổi đấu giá cho hội khách VIP. Vào thời điểm mấu chốt của mỗi cuộc đấu giá, mọi người đều dường như hồi hộp đến nghẹt thở, còn cô thì chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, tựa như mấy triệu đô la đối với cô mà nói chẳng qua chỉ như một cái kẹo, một thanh sôcôla.


Mà cử chỉ nhẹ nhàng đó trong mắt không ít người lại là một khoảnh khắc đẹp tuyệt mỹ: Đôi tay nhỏ nhắn được bao bọc trong găng tay tinh xảo thỉnh thoảng lại phất lên. Thế rồi người người trong giới chơi tranh liền đặt cho cô một biệt danh là “tiểu thư Christie’s“.


Và mọi người chỉ nhớ cô là “tiểu thư Christie’s“mà quên mất cô còn là phu nhân của Dung Doãn Trinh. Bởi vì danh hiệu “tiểu thư Christie’s“còn nổi tiếng so với phu nhân của Dung Doãn Trinh hơn gấp bội lần.


Cho dù rất nhiều người đều đang bàn tán về thương nhân trẻ tuổi Dung Doãn Trinh. Họ bàn tán về việc mấy năm gần đây anh đã lập được những kì tích gì trong giới làm ăn, rồi có khi lại tò mò về các thông tin đời tư của anh. Bởi vì Dung Doãn Trinh làm việc lúc nào cũng có vẻ thần bí.


Người đàn ông này giỏi nhất là chơi trò trốn tìm cùng với giới truyền thông. Cho nên, điểm sơ hở duy nhất mà giới truyền thông nắm được trong tay chính là tin tức một năm về trước, tại một tòa lâu đài ở Áo, anh đã kết hôn cùng nhị tiểu thư nhà họ Lý. Cuộc hôn nhân này trong mắt người ngoài chẳng qua là vì quan hệ lợi ích. Sau khi kết hôn xong thì đôi vợ chồng này chưa từng công khai xuất hiện cùng nhau.


Kết hôn được một năm, Dung Doãn Trinh liền trở thành tấm gương thanh niên điển hình. Trong một năm này, cuộc khủng hoảng thế chấp dưới chuẩn đã dẫn đến một số lượng lớn khu căn hộ cao cấp của Mỹ bỏ trống. Dung Doãn Trinh đã thu mua một số tòa nhà, sau đó tiến hành cải tạo chúng. Người mua chỉ cần đặt cọc một ngàn đô la là có thể nhận nhà vào ở ngay. Dự án của anh mang nhà ở đến gần hơn với những người thất nghiệp hoặc có thu nhập thấp.


Chính điều này đã khiến danh tiếng của Dung Doãn Trinh nổi như cồn, khiến cho ai nấy đều thay đổi cái nhìn về anh. Anh là một trong số những doanh nhân trẻ thành đạt, trong vòng nửa năm đã thu mua được mấy chục khu đất vàng trị giá hàng tỉ đô la. Và mỗi một ngày trôi qua, theo kế hoạch đầu tư phát triển kinh tế khu vực của chính phủ, giá đất của Dung Doãn Trinh lại càng tăng nhanh một cách chóng mặt.


Tất cả mọi người đều đồn đoán rằng sau lưng Dung Doãn Trinh phải là cả một hội đồng cố vấn. Cái tên Dung Doãn Trinh càng ngày càng vang dội. Tháng trước, danh sách 50 vị khách mời của Rose Garden được công bố, cái tên Dung Doãn Trinh thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo đương nhiên là không thể thiếu. Các nhà phê bình đều nhất trí cho rằng việc làm này trái với quy định nhưng hiển nhiên là một hành động đúng đắn và khôn khéo. Bởi vì dù sao khi có một chút giao tình với Dung Doãn Trinh thì phẩm vị của họ cũng được nâng lên vài bậc.


Người có thể khiến cả người nghèo và những người giàu đồng thời thích thật là ít ỏi.
Điều khiến cho mọi người thích thú nhất chính là khi An Kỳ, trợ thủ đắc lực của Dung Doãn Trinh vừa thông báo: sau khi kết thúc bữa tiệc tối thì Dung tiên sinh sẽ tham gia một buổi phỏng vấn trên TV.


Chương trình phỏng vấn trên TV, nói cách khác, mọi người có thể nhìn rõ diện mạo của Dung Doãn Trinh.
Mọi người đều đoán: Một doanh nhân thành đạt sẽ có gương mặt như thế nào?


À, đúng rồi, không thể không nhắc tới vị trợ thủ đắc lực kia của Dung Doãn Trinh. Mọi người truyền tai nhau rằng người trong lòng của Dung Doãn Trinh thực chất chính là người phụ nữ tên An Kỳ kia chứ không phải “tiểu thư Christie’s” nổi danh trong các buổi đấu giá.


Với danh tiếng của Dung Doãn Trinh, mọi người không dám tùy tiện gán ghép anh với các cô gái khác, cũng không dám bình luận về mối quan hệ giữa anh và “tiểu thư Christie’s“. Chẳng qua trong ấn tượng của bọn họ thì cô chỉ là một người phụ nữ mê muội trong một trò chơi đau khổ. Thỉnh thoảng họ còn đăng ảnh chụp của cô cùng vị họa sĩ nào đó đang dùng bữa trong nhà hàng đăng lên các mặt báo.


Bọn họ luôn nói “tiểu thư Christie’s” không tiếc tiêu phí số tiền lớn để tài trợ cho các họa sĩ trẻ. Đương nhiên, những người này phải có tố chất của một “tiểu bạch kiểm”.


Đêm nay là một đêm rất quan trọng, là ngày đầu tiên Dung Doãn Trinh trở thành khách mời danh dự của Rose Garden, cũng là kỉ niệm một năm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh.


Vì ngày hôm nay mà Loan Hoan đã chuẩn bị rất nhiều rượu và hoa tươi. Đợi đến khi Dung Doãn Trinh rời khỏi Rose Garden và đến nơi tiến hành buổi phỏng vấn thì Loan Hoan đã gọi điện thoại về Carmel. Cô vừa uống rượu vừa nói chuyện điện thoại với bà lão bên kia.


“Bà nội, có phải bây giờ bà đang xem ti vi hay không? Bà xem, người đàn ông trên ti vi đó một điểm cũng không nguy hiểm. Kìa, bà thấy có phải anh ấy rất được mọi người hâm mộ hay không?”


Vì buổi phỏng vấn này mà Loan Hoan còn đặc biệt chuẩn bị lễ phục cho Dung Doãn Trinh. Đây là lần đầu tiên cô chọn quần áo cho anh.


Ở dưới sân nhà cô có hai sân bóng rất lớn, Khoảng cuối tháng thì Dung Doãn Trinh sẽ tới đây một lần rồi sẽ rời Los Angeles. Lúc đó anh luôn mặc một chiếc áo len và quần jeans đơn giản và đưa cô đi mua sắm. Đứng trước cửa trung tâm thương mại, anh nhìn ra phía xa, chỗ cô đang đỗ xe, giơ cao túi đồ to lớn trong tay, cười mỉm chi với cô. Tất cả đều diễn ra rất tự nhiên, giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác đang cùng nhau mua thức ăn cho buổi tối.


Sau khi ăn xong bữa tối thì bọn họ liền trở thành cộng sự của nhau. Dung Doãn Trinh sẽ mang một đống tài liệu đưa cho Loan Hoan, không cần nói cho Loan Hoan biết cô sẽ phải làm cái gì.


Hiện tại, cả căn nhà to lớn chỉ có một mình Loan Hoan. Chỉ có điều cô cũng không quan tâm. Cô chỉ quan tâm đến thắng lợi đầu tiên của mình.
Chính là thời điểm Dung Doãn Trinh xuất hiện trên màn hình TV như trong thời hạn.


Có lẽ, sự xuất hiện của Dung Doãn Trinh không hề khiến cho đám phóng viên phải thất vọng vì chờ đợi. Trước mắt họ là một người đàn ông với ngoại hình hoàn hảo như các tài tử Hollywood nổi tiếng. Trẻ tuổi, cao lớn, đẹp trai. Người đàn ông như vậy xuất hiện, khỏi nói cũng biết không ít cô gái bị anh làm cho kích động mà hét chói tai.


Dung Doãn Trinh chào hỏi vài tiếng, anh nhấc tay, mỉm cười.
“Ngài là Dung Doãn Trinh tiên sinh sao?” Một phóng viên dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Đương nhiên “


Hiện tại, người đàn ông có nụ cười mê hoặc như rượu vang, thông quan màn ảnh đang khiến cho không biết bao nhiêu cô gái đang ngồi xem TV ở nhà phải phát sốt cả lên. Tất cả phụ nữ, dù cho đang đi trên phố, ở quán bar hay trong quán cà phê, … đồng loạt dán mắt lên màn hình TV.


Loan Hoan quay mặt đi, cô không cần biết cái má lúm đồng tiền của Dung Doãn Trinh sẽ mê hoặc bao nhiêu người, cô chỉ cần biết đêm nay Dung Doãn Trinh sẽ biểu hiện như thế nào. Biểu hiện của anh sẽ trực tiếp liên quan đến việc cô sẽ dùng khẩu khí đắc ý tới mức nào khi gọi điện thoại cho Phương Mạn.


Giờ phút này, điều Loan Hoan không ngờ đến là ở Châu Đại Dương, trong một quán rượu, có người vừa bật TV lên, lại vô tình bật đúng kênh truyền hình này, đúng đoạn này.
“Ngài là Dung Doãn Trinh tiên sinh sao?” Một giọng người Anh phát ra.
“Đương nhiên!” Một giọng nói trầm thấp vang lên.


Một cô gái đang đưa lưng về phía TV, nghe thấy giọng nói ấy liền quay đầu lại đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Và cô đã nhìn thấy.
Má lúm lõm dài, ánh mắt sâu thẳm như dòng sông Seine, lãng mạn đến rung động lòng người.