Editor: Yuè Yīng
Người phụ nữ Nhật Bản ngồi bên bụi hoa hồng trắng, nội y màu hồng phấn ở bên trong chiếc áo choàng tắm sáng màu như ẩn như hiện. Mấy chữ như điềm đạm đáng yêu có thể dùng để miêu tả biểu cảm của cô nàng trong lúc này, khiến cho dáng vẻ cô nàng như vừa thấy đã thương, tiếng thét chói tai vang lên khi nãy ngay lập tức nhận được sự chú ý của những người đàn ông vây quanh.
“Lĩnh, bị thương ở đâu?”
“Lĩnh, có nghiêm trọng không?”
“Lĩnh, em có ổn không?”
Dựa theo lời nói của người phụ nữ Nhật Bản, đá cuội ở dưới dòng suối nước nóng khiến lưng cô ta không chịu nổi.
Người chồng chính thức của người phụ nữ Nhật Bản đó bị một đám đàn ông châu Âu cao lớn gạt qua một bên để đi lên, chỉ có điều, dường như anh ta cũng không thèm để ý, anh ta còn có hứng thú bắt chuyện với người phụ nữ người Pháp có dáng người cao lớn hơn anh ta rất nhiều. Cảnh tượng như vậy ở trong mắt Loan Hoan càng giống như đang ở câu lạc bộ JJ.
Loan Hoan nhìn thoáng qua Dung Doãn Trinh đang dùng khăn tắm màu trắng đắp lên mặt.
“Này, đàn ông đều đi cả.”
“Ừm.” Anh miễn cưỡng trả lời một tiếng, thờ ơ.
“Em nói, đàn ông đều đi cả!” Loan Hoan nói cao giọng hơn.
Dung Doãn Trinh hất khăn tắm trên mặt ra, hướng theo nơi Nhật Bản nữ nhân bị thương địa phương meo nhất meo: “Chính vì mấy người đàn ông đều đi cả, anh sẽ không cần đi, đi cũng không ích gì.”
Câu trả lời thật sự chân thành, chân thành tới nỗi làm cho Loan Hoan cảm thấy giống như bản thân hỏi một vấn đề đặc biệt ngốc nghếch.
Khu suối nước nóng chọn bố cục như thế này, mỗi một đôi vợ chồng được phân theo một ô, đột nhiên thân thể Dung Doãn Trinh áp sát tới, trong không gian vốn không rộng lắm vì anh tới gần khiến hai cơ thể gần sát bên nhau.
“Nếu là em thì anh nghĩ anh sẽ có cách.”
Anh nắm chặt tay cô trong làn nước.
Loan Hoan muốn tránh ra, bị Dung Doãn Trinh nắm chặt hơn.
Theo sự đụng chạm này, bầu không khí bắt đầu thay đổi.
“Dung. . Dung Doãn Trinh. . Nếu anh đi, em nghĩ không chừng đêm nay người phụ nữ Nhật Bản đó, sẽ biểu đạt sự cảm ơn riêng với anh….”
Lời này Loan Hoan bật thốt ra mà không hề suy nghĩ, ngày hôm qua, người phụ nữ Nhật Bản đó dùng phương pháp như vậy khiến người đàn ông người Pháp trúng chiêu, có lẽ nói theo một cách khác thì người đàn ông người Pháp chỉ là vật thí nghiệm, là một trong những con cá cô ta câu được trước khi thực hành bắt con cá lớn.
Sau khi nói hết câu, Loan Hoan cảm thấy buồn nôn muốn chết, cô tức giận với chính mình, sao những lời nói này nghe lại giống như là giọng điệu của một bà vợ đang giận dỗi chồng mình chứ.
Cô thật ngu xuẩn, cũng may Dung Doãn Trinh giống như một tên chưa biết yêu bao giờ theo lời anh nói vậy, anh không nhận ra ý tứ khác trong lời nói đó.
“Anh không cần cô ta biểu đạt sự cảm ơn.” Dung Doãn Trinh đầy nghiêm túc nói.
“Nhưng mà, cô ấy thật đáng yêu nha.” Nói cho hết lời này xong, Loan Hoan lại muốn tìm một cái mai rùa để chui vào.
Lời này càng thêm ngu xuẩn, biểu hiện của cô cũng như là một người mới biết tới tình yêu, cơ bản thì cô cũng chính là một tên lính mới trong tình yêu, Loan Hoan bị ý nghĩ như vậy của mình dọa sợ.
Tình yêu, cô và Dung Doãn Trinh không thuộc về thứ gọi là tình yêu đó.
Trong lúc bối rối, Loan Hoan nghe Dung Doãn Trinh nói như vậy: Em đáng yêu hơn cô ta rất nhiều.
Cho tới nay, rất nhiều người nói cô xinh đẹp, nói cô thông minh, nói cô hiểu chuyện, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai nói cô đáng yêu, bởi vì, cô vĩnh viễn sẽ không nhảy nhót hoan hô vì quả bóng rổ rơi vào lưới khi trận đấu mới diễn ra được ba phút, khi những cô gái bằng tuổi cô gào thét vì cổ vũ thì cô sẽ nhíu mày vì tiếng hét đó khiến cô chói tai.
Đáng yêu?
Người đàn ông tên Dung Doãn Trinh này nói dối, Loan Hoan ra sức tránh thoát bàn tay Dung Doãn Trinh, đoạt lấy chiếc khăn tắm trong tay anh che trên mặt mình, mắt không thấy tâm không phiền.
Một lát sau, Dung Doãn Trinh khẽ giọng nói, em mặc màu trắng.
Người đàn ông này nói lắm câu vô nghĩa thật, Loan Hoan không quan tâm.
“Một số nhà tâm lý học nói, người mặc nội y màu trắng phần lớn là kẻ non nớt ở trên phương diện này, cho dù không non nớt thì về phương diện quan hệ nam nữ cũng cực kì bảo thủ.”
Màu trắng, như vậy, Dung Doãn Trinh chỉ màu trắng là. . .
Loan Hoan hất chiếc khăn tắm che trên mặt mình ra, rõ ràng khi nãy nước trong suối nước nóng có màu đục như sữa không biết đã trở nên trong suốt từ bao giờ, cô mặc nội y màu trắng ở trong làn nước không hề có gì che đậy.
Không thể tức giận, bằng không, sẽ thật sự trở thành một vị lính mới chưa bao giờ trải qua tình yêu nào, cô đã từng hẹn hò với con trai đấy.
Loan Hoan thay đổi thái độ, để cho mình thoạt nhìn như đang thả lỏng, lười biếng nói: “Dung tiên sinh, bạn học thời sinh viên của em có quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ đã từng nói: Kinh nghiệm giống như là máy bay va phải mảnh thiên thạch trên bầu trời. Em đã không còn là sinh viên một thời gian rồi, Dung tiên sinh, anh cảm thấy tỷ lệ phát sinh trên người em tương đương với máy bay va phải mảnh thiên thạch là bao nhiêu?”
Sau khi nói xong, Loan Hoan giả vờ như vô tình nhìn tới vị trí nào đó trên người Dung Doãn Trinh, tiếp tục duy trì giọng điệu lười biếng: “Vị lính mới chưa bao giờ trải qua tình yêu, không biết có phải vừa nãy anh bị màu trắng của em kích thích trở nên “cứng rắn” hay không? Hử?”
Nói xong, Loan Hoan ném chiếc khăn mặt trên tay trở lại trên mặt Dung Doãn Trinh, bên cạnh truyền đến tiếng nước rất nhỏ.
Giữa trưa, màn biểu diễn của người phụ nữ Nhật Bản lại bắt đầu, lần này là chết đuối, ngọc thể hoành trần, chắc là đã biết trong mười người đàn ông ở đây chỉ có Dung Doãn Trinh thực sự có kinh nghiệm về sơ cấp cứu từ sáng sớm. Đó là lí do chọn cách chết đuối, Lĩnh tiểu thư rất có tự tin đối với cánh môi của mình, cho nên, cô ta muốn cho Dung Doãn Trinh nếm thử cánh môi của mình mềm mại nhiều như thế nào.
Hết thảy đều giống như cô ta dự liệu, cuối cùng, trách nhiệm anh hùng cứu mỹ nhân đặt vào Dung Doãn Trinh.
Anh đứng ở nơi đó cam đoan với người đàn ông Nhật Bản kia rằng: Tiên sinh, ngài không cần lo lắng quá, mấy tháng trước tôi mới thực hiện cấp cứu cho một cô gái suýt bị chết đuối thành công, tuy rằng đã làm hỏng bộ ngực Silica gel của cô ta, nhưng cũng thành công cấp cứu cô gái đó thoát khỏi nguy hiểm.
Dung Doãn Trinh vừa mới đặt tay trên ngực người phụ nữ Nhật Bản, người phụ nữ Nhật Bản phun ra một ngụm nước cô ta mở to mắt, thật vô cùng đáng yêu.
Mấy người đàn ông cùng thở phào nhẹ nhõm, dường như mấy người đàn ông đối với loại phụ nữ này đều không hề đề phòng, bọn họ luôn cho rằng đó chỉ là một điểm ngu ngốc nhất thời.
Người phụ nữ Nhật Bản thấy mánh khóe nhỏ đó cuối cùng chỉ là sự việc xen giữa, cho dù Loan Hoan cảm thấy cô ta không có khả năng lừa được Dung Doãn Trinh, có thể Dung Doãn Trinh không mắc mưu người phụ nữ Nhật Bản thì trong lòng Loan Hoan vẫn nhanh chóng kéo tuyến cảnh giới.
Tuyến cảnh giới đó là đối với mình, cô phát hiện khi mình đối mặt với sự thẹn quá hoá giận của người phụ nữ Nhật Bản đó thì cảm xúc của cô là trong lòng có chút mừng thầm.
Đến đêm thứ ba, Dung Doãn Trinh mặc áo lông nhạt màu, ngồi ở dưới ánh đèn, quay sang nói với Loan Hoan vừa mới đi ra từ phòng tắm.
“Dạy anh viết chữ Hán, anh muốn viết chữ ‘Loan Hoan’, tốt nhất là viết thật đẹp giống như em.”
Ban đêm mà Dung Doãn Trinh lại khiến Loan Hoan cảm thấy hoang mang rối loạn, cô lại nhớ tới đêm party ở Córdoba, khi đó ấn tượng Dung Doãn Trinh để lại cho cô rất tốt đẹp, tốt đẹp tới nỗi khiến cô không kìm được lòng mình muốn lét lút giấu đi, không để Lý Nhược Vân biết.
Chỉ có điều, hiện tại, anh đã là chồng của cô, là đồng bọn hợp tác.
Loan Hoan dừng bước chân, cô cảm thấy hẳn là cô nên dùng lời lẽ và thái độ cay nghiệt như thế này để cảnh cáo anh: Dung Doãn Trinh, không cần phải làm những chuyện kỳ quái, anh viết tên tôi có đẹp hay không thì tôi cũng không quan tâm.
Tâm thì nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn Dung Doãn Trinh đang ngồi đó không rời, dưới ánh đèn dịu dàng, đầu tóc anh hơi rối, một số sợi tóc lòa xòa rơi xuống trán anh, dáng vẻ vô cùng mềm mại, Loan Hoan nghĩ, nếu ngón tay cô chạm tới tóc của anh liệu có mềm mại như trong tưởng tượng của cô hay không?
Có phải là sẽ giống như chú chó lông dài mà cô lén lút nuôi từ vài năm trước, chạm tới một cái là nó sẽ tỏ ra thân thiết dùng đầu cọ vào người cô hay không?
Cứ như vậy, ma xui quỷ khiến Loan Hoan đi tới.
Sáng sớm ngày thứ ba tỉnh lại, Loan Hoan ngơ ngác nhìn trần nhà, cô vẫn nghe thấy tiếng vang từ phòng bếp giống như mọi khi, hôm nay là ngày cuối cùng trong tuần trăng mật của họ. Đêm nay, sẽ có người đến đón họ, họ sẽ rời khỏi nơi này.
Tối hôm qua, Loan Hoan biết, là Dung Doãn Trinh ôm cô về trên giường, cô dạy Dung Doãn Trinh viết tên của cô, Dung Doãn Trinh học thật sự nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi coi cô như một cô giáo, vô thức, cô tựa vào vai Dung Doãn Trinh ngủ, là kiểu ngủ gà ngủ gật, Dung Doãn Trinh ôm cô đến trên giường cô cũng nhận thấy, cô biết mình đưa thay khoác lên đầu vai anh, có lẽ, cô còn dụi đầu trong lồng ngực anh nữa.
Mới có vài ngày.
Loan Hoan đứng sau lưng Dung Doãn Trinh, nhìn chăm chú vào bóng lưng “Bất diệc nhạc hồ”* của anh.
[*Bất diệc nhạc hồ (不亦乐乎): diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường…]
Không thể cứ tiếp tục như vậy, luôn có chuyện tất cả biến cố xảy ra chỉ trong một ngày, đến lúc đó, nếu Dung Doãn Trinh biết cô không phải tiểu mỹ nhân ngư của anh, anh sẽ trở mặt với cô.
Loan Hoan biết rõ, Dung Doãn Trinh mà trở mặt thì sẽ rất đáng sợ, nói không chừng anh sẽ giết cô, sau đó nói câu mà ba anh hay nói với anh: Nếu như có một ngày viên đạn xuyên thủng qua sọ não con, con không được cảm thấy bị chết một cách vô tội, đây chẳng qua là con gieo gió gặt bão mà thôi.
Về phần tình yêu có thể sinh ra giữa họ hay không, chuyện vô nghĩa này cô không tin, tựa như hiện tại anh một lòng một dạ làm bữa sáng chỉ là vì anh muốn làm cho tiểu mỹ nhân ngư của anh ăn.
“Chào buổi sáng, Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan chuẩn bị tư thế xong, chờ đợi Dung Doãn Trinh quay đầu lại.
Dung Doãn Trinh quay đầu, Loan Hoan quay mặt đi, cô biết giờ khắc này nhất định anh sẽ mỉm cười, bởi vì tiểu mỹ nhân ngư của anh đã thức dậy.
Chỉ vào những món Dung Doãn Trinh làm đặt trên bàn ăn, Loan Hoan tỏ ra chán ghét nói: “Dung Doãn Trinh, nếu anh đem nhiệt tình của việc mỗi ngày làm bữa sáng vào sự nghiệp mà nói, em nghĩ em sẽ rất vui vẻ, vui vẻ hơn so với những chuyện anh đang làm bây giờ gấp trăm lần, không, phải nói là một ngàn lần.”
Dung Doãn Trinh dừng động tác lại.
Loan Hoan cầm tờ báo trong tay, từng bước đi về hướng Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh đối mặt với cửa sổ, Loan Hoan đưa lưng về phía cửa sổ, bọn họ mặt đối mặt, tia nắng ban mai dừng ở trên mặt Dung Doãn Trinh, tia nắng rất dịu dàng, lại một lần nữa, ánh mắt Loan Hoan Dung rời khỏi khuôn mặt Doãn Trinh, cô đặt tờ báo trên bàn, chỉ vào trang nhất của tờ báo.
“Dung Doãn Trinh, em hi vọng một năm sau, anh sẽ trở thành một trong năm mươi vị khách quý, hơn nữa lại là người nhận được sự chú ý cực cao.”
Ngày hôm qua, Bắc Kinh và Washington cùng đưa tin, người lãnh đạo cao nhất trung ương tới thăm khu vực Bắc Mỹ, Washington trở thành trạm dừng chân thứ nhất trong cuộc hành trình thăm nước Mỹ lần này, đoàn sẽ ở lại Washington một ngày.
Tin tức này vừa được công bố, sáng sớm hôm nay, các trang báo lớn liền bắt đầu nóng lòng tranh luận danh sách năm mươi vị khách quý sẽ có mặt tại Rose Garden. Trong chuyến thăm của lãnh đạo Trung Quốc, lãnh đạo Mỹ sẽ mở tiệc chiêu đãi tại Rose Garden. Trong danh sách những người có mặt tại bữa tiệc, ngoại trừ nhân viên trong đoàn, sẽ có đến mười mấy người không có tên trong danh sách ban đầu. Thông thường hơn mười người có tên trong danh sách sẽ phải trải qua cuộc chọn lựa kỹ lưỡng, phần lớn phải là giới văn nghệ sỹ, có nguồn gốc phương Đông. Hơn mười vị khách quý sẽ trở thành sứ giả cho tình hữu nghị Trung – Mỹ, cho nên, khiến một vị thương nhân trở thành một trong những người có tên trong danh sách năm mươi khách mời, hiển nhiên đây không phải là một chuyện dễ dàng, huống chi đối tượng như Dung Doãn Trinh lại là người có bối cảnh u tối như thế.
Dung Doãn Trinh nhận lấy tờ báo, xem xong, anh nhìn cô thật lâu, biểu cảm đó, rất lâu về sau Loan Hoan vẫn nhớ được, giống như muốn tìm thấy thứ gì đó để quên từ khuôn mặt cô.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Loan Hoan ôm cánh tay: “Thế nào? Dung Doãn Trinh, hiện tại có phải thật thất vọng phải không, lúc trước tiểu mỹ nhân ngư của anh đưa ra điều kiện kết hôn chẳng phải là đùa với anh, là thật sự, công khai nêu rõ.”
Loan Hoan càng thích kiểu ở chung như vậy, ít nhất cô cảm thấy không bị ràng buộc.
Dung Doãn Trinh gấp tờ báo lại, bàn tay anh đặt trên tiêu đề tờ báo, cụp mắt xuống, thanh âm bình tĩnh: “Em hi vọng anh làm như vậy sao?”
“Đương nhiên!” Loan Hoan vô cùng khẳng định.
“Tốt lắm!”Dung Doãn Trinh nâng ánh mắt lên, ánh mắt đối diện với ánh mắt cô không rời đi, trong đáy mắt không có gì gợn sóng: “Nếu một năm anh sau trở thành vị khách của Rose Garden, như vậy, em cũng phải làm một việc, chính là, khi em gọi tên anh, phải bỏ chữ Dung đi.”
“Một năm sau, anh phải nghe thấy em gọi anh là Doãn Trinh.”