Thành phố này chứa đựng biết bao nhiêu bí mật, trong đó có rất nhiều bí mật là của riêng tôi.
Những khi rảnh rỗi tôi thường một mình đi dạo loăng quăng từ đầu này sang đầu kia thành phố. Mặc dù ở đây có rất nhiều toà nhà cao tầng, nhưng cũng có nhiều vùng hẻo lánh thanh tịnh, nơi lắng đọng những thứ chẳng bao giờ thay đổi dù thời gian có thấm thoắt trôi đi.
Trong những con ngõ nhỏ có màu rêu xanh, có màu vàng nhạt của hoa nhài, có màu xanh mơn mởn của lá cây, có những mái ngói cổ xưa và cả những tượng sư tử không còn nguyên vẹn trước cửa nhà. Dấu ấn thời Minh – Thanh tràn ngập khắp nơi, khiến ta cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác.
Đi hết con ngõ nhỏ đấy, đến cuối đường là một nhà thờ cổ kính.
Rõ ràng người như Cố Tông Kỳ hàng ngày chỉ bó hẹp cuộc sống của mình trong phạm vi bệnh viện đáng thương và học viện trường, cả quãng đời tiêu tan như thế.
Anh có chút ngạc nhiên trước một khung cảnh như vậy, đôi mắt sáng long lanh không ngừng nhìn ra xung quanh, tôi bước vừa cười nói: “Cố Tông Kỳ à, đừng vội, sau này có thời gian anh sẽ từ từ ngắm nhìn chúng”.
Anh có vẻ không hiểu lời tôi nói, tôi nhún vai bảo: “Sau khi anh về hưu, hàng ngày ôm ấm trà, ăn trưa xong nằm trên xích đu nghỉ ngơi một lát, rồi ra bàn đá giữa vườn gọi mấy ông bà hàng xóm đến làm vài ván mạt chược”.
Nghe tôi nói vậy, anh lại trả lời rất thành thật: “Anh không biết chơi mạt chược”.
Tôi thấy nản, liền sửa lại: “Vậy chơi tú lơ khơ vậy”.
“Anh cũng chẳng biết chơi”.
Tôi tròn mắt, đang nghĩ không biết anh chàng này đang chơi tôi hay là thế nào thì nghe anh nói: “Nhưng anh biết đánh cờ tướng, cờ vây, ở một nơi thanh bình như thế này rất thích hợp để tĩnh tâm”.
“Mỗi khi không tập trung học hành em đều đi tàu tới chỗ đây, cứ đi mãi, cuối cùng tới được chỗ này”.
Hơi nước ẩm ướt khiến màu xanh của chiếc lá thường xuân như sắp chảy ra vậy. Trên đỉnh nhà thờ có một chiếc đồng hồ, cứ chẵn giờ là nó lại dinh doong điểm chuông.
Bức tượng thánh Jesus cũng có phần cũ nát, thứ duy nhất được bảo tồn nguyên vẹn từ năm trăm năm là những cánh cửa sổ kính ngũ sắc.
Ánh chiều vàng vọt, những tấm kính màu phản chiếu lại ánh hoàng hôn, dệt lên những mảnh màu sắc mỹ lệ.
Buổi lễ được bắt đầu từ sớm, rất nhiều người đến đây, có người là những con chiên thành tâm tới làm lễ, có những người chỉ là khách đến thăm nhà thờ như tôi và Cố Tông Kỳ. Tôi chỉ hàng ghế cuối cùng nói khẽ với anh: “Ngồi tạm xuống đã, đừng suy nghĩ gì cả”.
Tôi không ngồi cùng anh. Cảm giác là một thứ huyền diệu, có những niềm vui thì cần người khác chia sẻ niềm vui sẽ tăng gấp bội, nhưng có những sự cô đơn cần một mình mới có thể thấu hiểu.
Rất nhiều người đang hát, tôi không biết hát, nghe rất nhiều lần mới cất tiếng hát nhẩm theo. Nhìn bà cụ ngồi bên cạnh, khuôn mặt đầy thành khẩn, cầu Thượng đế phù hộ cho gia đình và đứa cháu bệnh tật của bà.
Có một câu là tự mình cảm nhận rất đúng, giống như nếu bạn không tới bệnh viện thì bạn sẽ không bao giờ biết được rằng hoá ra có biết bao nhiêu người bản thân đang bị dày vò trong bệnh tật; cũng giống như nếu bạn chưa bao giờ tới nhà thờ thì cũng chẳng bao giờ biết được lòng người yếu đuối biết bao nhiêu.
Tôi dễ dàng đem bệnh viện và nhà thờ nối lại với nhau, hai sự vật khác nhau về bề ngoài nhưng bản chất là tương tự nhau.
Nhưng rõ ràng là so với bệnh viện thì nhà thờ thần thánh hơn nhiều, nhưng Thượng đế không cứu sống được con người và bác sĩ cũng không phải thần thánh.
Lễ cầu nguyện kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Tôi liếc qua thấy Cố Tông Kỳ vẫn yên lặng ngồi đó nhìn về phía trước, hình như đang nghĩ gì. Tôi không tới làm phiền anh, mà lôi điện thoại ra xem, lại thấy có tin nhắn.
Là Tần Chi Văn nhắn tin, cậu ấy muốn tôi đi ăn cơm cùng, bởi vì cậu ấy bị nghi ngờ là gay nên vội vàng muốn tìm bằng chứng để minh oan.
Tôi rất muốn phá lên cười nhưng mà phải cố nhịn, đến tôi cũng không biết có phải cậu ấy bị như vậy không, huống chi là người khác.
Tình bạn giữa tôi và cậu ấy đã được hai mươi ba năm rồi, bắt đầu từ khi chúng tôi lên hai.
Tôi nhắn lại: “Được thôi”. Từ khi cậu ấy trở về cái nơi gọi là “nhà” thì giữa chúng tôi có chút xa cách, giữa hai đứa dường như chẳng có cái gì gọi là bí mật cả. Vì gần đây có hiện tượng băng tan nên lần này có thể được mệnh danh là hành trình phá băng.
Tôi đang tán phét với Tần Chi Văn thì thấy có người ngồi xuống bên cạnh, quay ra thì thấy Cố Tông Kỳ, anh hơi ngẩng đầu, bàn tay nắm lại tựa vào chiếc ghế hàng trước, vẻ rất thư giãn nói: “Nơi này thật tuyệt vời”.
Tôi cúi đầu tiếp tục nhắn nốt cái tin nói: “Vâng, em rất thích chỗ này, rảnh rỗi đều tới đây”.
Vứt điện thoại vào túi, cười tươi: “Anh thấy vui là được”.
Những mảnh màu phản chiếu qua ô cửa kính, chiếu lên bầu không khí ẩm ướt, ánh nắng hắt vào khuôn mặt anh như trở nên trong suốt, anh khẽ nhắm mắt lại, lần đầu tiên tôi phát hiện ra đuôi mắt anh thật dài.
“Cám ơn em, Dụ Tịch”.
Tôi thấy mình như làm được một việc gì đó rất vĩ đại, nên trong lòng thầm hô lên: “Yeah!”.
Chuẩn bị ra về mới biết trời mưa phùn từ bao giờ, hạt mưa mảnh mai, kéo dài như sợi tơ.
Cố Tông Kỳ bật ô bảo tôi: “Lại gần đây một chút, cẩn thận kẻo ướt hết”.
Theo bản năng tôi khoác túi sang bên phải, thận trọng nép vào gần anh, bước từng bước thật khó khăn. Vì vừa phải che cho tôi nên từng bước đi của anh cũng rất chậm, đầu tôi trở nên trống rỗng, mưa càng ngày càng to.
Bỗng nhiên tay tôi chạm vào tay áo anh, chỉ là cái chạm rất nhẹ mà thôi. Dưới cơn mưa lạnh lẽo mà tay anh lại nóng rực như thế. Cố Tông Kỳ dừng bước, nói với tôi vẻ khó xử: “Dụ Tịch à, em đừng cách xa anh như thế chứ”.
Hoá ra tôi càng để ý thì càng cách xa anh hơn. Mưa nặng hạt hơn nữa, ô chỉ có một cái mà tôi càng đi lại càng cách anh xa, không phải vì bước theo không kịp mà là vì tâm lý.
Lúc này tôi mới phát hiện ra mưa nhỏ ướt vai áo anh, chiếc áo màu xanh nhạt cũng sắp bị ngấm ướt hết rồi.
Lúc này đây tôi mới thực sự nhận ra rằng mình không phải là một Dụ Tịch chỉ toàn mơ ước đoạt bằng được Cố Tông Kỳ về tay mình. Biết bao nhiêu sự tự ti và mâu thuẫn tích tụ bấy lâu trong tôi vào một lúc nào đó lại khống chế thần kinh một cách kỳ quái.
Chẵng lẽ tôi yêu anh thật sao? Thế nên mới tự ti và mâu thuẫn theo bản năng như vậy, trái tim ấy hết sức thận trọng.
Nhưng tôi chẳng có nhiều thời gian mà nghĩ ngợi, Cố Tông Kỳ gọi tôi: “Dụ Tịch, không còn sớm nữa đâu, đi nhanh lên nào”.
Giây phút ấy, tôi thấy nụ cười của anh, cánh tay anh chạm vào tôi, ấm áp. Một chút chần chừ tôi đưa tay ra vịn vào tay áo anh, đầu óc quay cuồng nói với anh: “Cố Tông Kỳ, chỉ là em lâu rồi không ở cạnh con trai nên cũng quên nhiều điều, chứ không phải em muốn tránh anh đâu”.
Lúc ấy tôi nói loạn cả lên, chẳng biết mình đang nói gì nữa, cứ như là đang thanh minh vậy, hoặc đó là một ám chỉ ngầm với anh.
Anh chỉ cười cười, chẳng nói gì hết, nhưng cũng không từ chối việc tôi bíu vào tay áo anh. Tôi nghĩ, xét theo một góc độ nào đó thì phần nhiều là Cố Tông Kỳ chẳng có chút tình ý gì với tôi, phần ít thì là muốn chiều theo ý tôi.
Về sau nghĩ lại thực ra cũng thấy câu thanh minh đấy cũng là suy nghĩ thật trong lòng tôi.
Cuối cùng trước khi trời tối chúng tôi cũng về tới bệnh viện, Cố Tông Kỳ dẫn tôi tới nhà ăn dành cho nhân viên bệnh viện ăn cơm. Vừ đúng là giờ ăn, người đông, đi đi lại lại nhìn chóng cả mặt, có người biết Cố Tông Kỳ, có người biết tôi, hỏi đi hỏi lại cũng chỉ có hai câu.
“Dụ Tịch, ngươi yêu đấy à?”
“Không phải đâu”. Tôi cười đáp nhưng trong lòng tôi thầm thêm một câu: “Sau này sẽ”.
Cũng có người hỏi Cố Tông Kỳ: “Bạn gái đấy hả? Sao nhìn quen thế nhỉ”.
Anh chỉ cười và trả lời rất dứt khoát: “Không phải”.
Tôi nhìn anh, lúc đó thấy lòng rất bộn bề, nhưng tôi cũng không thể mong gì anh nói câu “ừ”, tôi cần chuẩn bị về tâm lý.
Trong màn hơi mù mịt, giữa những câu chào hỏi thân thiện hay lạnh lùng đó, tôi thấy có ai đó rất thân quen, ánh mắt anh ta cứ nhìn về phía tôi.
Nếp ăn uống của tôi phải nói là rất tốt, chẳng nói câu gì, cứ thế mà và thức ăn.
Cố Tông Kỳ cũng chẳng nói, tôi nhận thấy anh là một người rất cần mẫn, không những trong lĩnh vực công việc hay học thuật, mà đến nói chuyện bình thường cũng không cẩu thả chút nào, tôi đoán rằng những người đã từng du học Nhật Bản thì tính cách phần lớn khá thật.
Nhớ tới bộ phim Code Blue, tôi liền hỏi: “Cố Tông Kỳ, anh nói xem khi bệnh nhân bị tụt huyết áp, sao bác sĩ đấm một cái vào ngực?”.
Anh đặt đũa xuống, nhìn tôi chăm chú nói: “Khi bệnh nhân lên cơn đau tim, tim có thể ngừng đập, ngoài việc thực hiện hô hấp nhân tạo thì có thể đấm một cái vào vị trí một phần ba phía dưới xương ngực”.
“Xương ngực? Là ở đâu cơ?”.
Tôi thấy anh đưa tay ra rồi lại rụt lại luôn, không hiểu là vì nóng hay vì hành động vô tình vừa nãy mà mặt anh anh hơi đỏ, anh quay mặt đi nói: “Dụ Tịch à, em đi mượn một cuốn vể giải phẫu học về rồi anh sẽ nói cho em nghe”.
“Thế còn tiêm không khí là sao?”
“Là tiêm không khí vào tĩnh mạch, nếu như lượng không khí tiêm vào ít, phân tán đến các mao mạch trong túi phổi, kết hợp với các huyết sắc tố, hoặc là phân tán dày đặc tới túi phổi sẽ được đẩy ra ngoài thông qua hô hấp, như thế sẽ không bị sao hết. Nhưng nếu lượng không khí bị tiêm vào nhiều và với tốc độ nhanh, mà vì tim đập nên có thể khiến không khí và máu ở tim trộn lẫn với nhau tạo thành lớp bọt lớn, khi tim co bóp làm tắc động mạch phổi dẫn đến đột tử”.
Bộ não tôi đang dần tiêu hoá đống kiến thức khó hiểu này, rồi điện thoại của Cố Tông Kỳ reo lên, có bệnh nhân không được ổn định lắm nên họ gọi anh qua kiểm tra.
Vì thế một mình tôi ăn nốt chỗ cơm còn lại, bưng khay cơm đổ vào thùng thu dọn. Có thể là vì mải để ý tránh bị trượt chân, thoáng bên cạnh có bóng ai đó, tay tôi va vào tường, tê rần.
Tôi ngẩng lên nhìn, hoá ra là cô y tá tôi đã gặp bên khoa ngoại, là một người rất kiêu, nói giỏi và làm cũng giỏi, cô ta cười cười xin lỗi, tôi cũng chẳng để ý.
Nhưng đằng sau có người gọi tên tôi, rồi hỏi: “Dụ Tịch, số điện thoại của em vẫn thế chứ?”.
Tôi đặt khay cơm xuống, vung tay, nhướn mày nói: “Anh cứ gọi thử vào là biết ngay, hoá ra ba năm trời chẳng gọi lần nào, Đồng Nhược Thiên à, anh đúng là kẻ cạn tình cạn nghĩa”.
Tôi biết anh ta vốn độc mồm, chỉ là lòng thấy xấu hổ với tôi nên không thể cố ý xả tức được.
Quả nhiên tôi là người đay nghiến trước, nên anh ta cũng chẳng khách sáo mà đáp trả: “Cố Tông Kỳ là niềm vui mới của em đấy à?”.
Hoá ra mọi người tuy không nói mà lòng đều để ý đến điều đó à, ngay cả cái tên khốn Đồng Nhược Thiên cũng biết, tôi thấy cứ lấp liếm mãi thì càng không được nên tôi mói thản nhiên mà vỗ vai anh ta nói: “Chẳng sao hết, cho dù tôi có bao nhiêu niềm vui mới đi chăng nữa thì anh vẫn là mãi là tình cũ của tôi, điều này thì anh nhất định phải tin”.
Vẻ mặt của anh ta như bị sét đánh.
Bao nhiêu năm, tôi đã quên mất cách giao tiếp với con trai, đến tư thế khi hôn cũng quên mất rồi, nhưng tôi vẫn còn cái mồm nhanh nhảu này để đối diện với những chuyện không vui trong quá khứ.
Trước mặt Cố Tông Kỳ tôi luôn tỏ ra rất ngốc nghếch, đó là vì tôi thích anh ấy. Còn đối với Đồng Nhược Thiên tôi lại ác mồm như thế là vì tôi đã quên anh ta.
Giây phút đó tôi bắt được ánh nhìn từ mắt anh. Đó là một ánh mắt không quen thuộc, trước giờ tôi chưa bao giờ gặp, nhưng nhận thấy nó rất khác với trước kia, cảm giác anh không bao giờ coi tôi là con ngốc như trước được nữa.
Nhớ lại tôi, một con búp bê nhanh mồm nhanh miệng của ba năm trước, nhưng luôn thua trước cái lưỡi độc địa của Đồng Nhược Thiên.
Có lần nhờ anh ta tới thư viện mượn sách hộ tôi, anh ta lại bảo: “Tự thân vận động thì mới cơm no áo ấm được”.
Tôi nghĩ câu nói đó đúng là rất có lý, nhưng trong lòng thấy ghét, nên vẫn “hứ” một tiếng trước khi đi.
Anh ta chẳng thèm ngẩng đầu lên, châm chọc tôi: “Hứ gì mà hứ, chỉ có lợn mới hứ hứ thôi”.
Khi ấy tôi đúng là kẻ ngớ ngẩn, đứng trân trân nhìn anh ta, không cãi lại được câu nào. Nếu đổi lại là bây giờ, cái tên khốn đấy mà dám nói với tôi kiểu vậy, nhất định tôi sẽ nói một câu đại khái như thế này: “Tên đáng chết kia, đừng có nói càn, cứ liệu đấy”.
Tôi bây giờ càng ngày càng thờ ơ hơn rồi.
Sau khi chia tay với anh ta, tôi dần lấy lại được phong độ nhiệt tình hăng hái ngày xưa.
Trước khi thi tiếng Anh cấp tám, tôi vào QQ nhóm than thở với các anh em về kỳ thi đầy bi đát. Sau khi gõ ra một tràng mới phát hiện hoá ra là mình đang nói một mình, bọn họ chẳng ai tỏ ra chút đồng tình nào, cuối cũng cũng có được một cậu học tiếng Nhật vào hỏi tôi: “Ở đâu?”
Tôi trả lời: “Ở đây”.
Cũng may là cậu ấy có chút đồng cảm nói: “Giời ạ, hồi đấy cậu học tiếng Nhật có phải tốt hơn không, dễ lắm, tớ đây qua cấp một từ lâu rồi”.
Lại gửi đi cái biểu tượng coi thường nói: “Lại còn phải nói, tiếng Nhật mà, là body language thôi”.
Câu nói này khiến mọi người trong nhóm vốn đang tàu ngầm cũng phải nổi lên, tôi tiếp tục hỏi: “Tốt nghiệp xong, cậu định làm gì? Bán đĩa lậu hả?”.
Cậu ấy hưng phấn nói: “Tớ sẽ sang Nhật học vẽ tranh hoạt hình”.
Tôi “ồ” lên nói: “Ừ, đi học đi, rồi sau này về vẽ tranh hentai[1] chấn hưng văn hoá nhé”.
[1] Là một từ tiếng Nhật mang nghĩa là “không bình thường” hay “hư hỏng”, là nghệ thuật mang tính khiêu dâm của Nhật Bản.
Cậu ấy vừa lau mồ hôi vừa nói: “Dụ Tịch à, càng ngày cậu càng dê đấy”.
Tôi tìm được cảm giác của việc làm tổn thương người khác nên nói: “Đâu có, phải nhìn loài người phát triển toàn diện bằng con mắt khoa học chứ”.
Có người khác thêm vào: “Dụ Tịch à, cậu đúng là phát triển cái TMD[2], bị Đồng Nhược Thiên kích động nhiều quá hả?”
[2] Viết tắt của cụm từ 他妈的 (Tãmãde), có nghĩa xấu, chửi bậy.
Tôi bảo: “Ừ, tớ chia tay với hắn ta rồi, ai có học vấn, tuổi trẻ tài cao đến cưa tớ đi nào”.
“Xin kiếu vì bọn tớ đây không có khả năng nhé”.
Đồng Nhược Thiên nhìn tôi, khoé môi khẽ nhếch lên, rất đẹp, giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Khoé môi cong cong anh ta bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Dụ Tịch, em thay đổi nhiều quá”.
Tôi cảm nhận sâu sắc, vội nói luôn: “Thu hoạch lớn nhất của tôi trong mấy năm nay chính là trở thành một đứa con gái suốt ngày nhốt mình trong ký túc, nói ra thì tôi vẫn phải cám ơn anh, nhưng mà gần đây tôi khá thẹn nên không mời anh ăn cơm nữa, nói vài ba câu là được rồi”.
“Thế anh mời em ăn cơm vậy”.
Tôi chớp chớp mắt nói: “Thôi cám ơn, Khổng tử đã nói rằng không ăn đồ người ta bố thí, Mạnh Tử cũng đã bảo Khổng Tử nói rất đúng”.
“Đó là Mạnh Tử nói thôi mà”.
Sự nhẫn nại của tôi cuối cùng cũng đến giới hạn, tôi nói: “Anh đi mà quan tâm xem ai nói, thích ai nói thì nói, liên quan gì tới tôi”.
Anh ta đút hai tay vào túi quần, đằng sau lưng mưa ngớt dần ngớt dần. Gió thổi mưa hắt vào mặt tôi, buốt lạnh, anh ta cất tiếng cười, đôi mắt dịu xuống: “Dụ Tịch, chúng ta vẫn là bạn chứ”.
Và tôi bắt đầu thấy đau đầu, cố nhớ lại xem tôi đã từng làm bạn với anh ta lúc nào.
Trên thực tế, hai chúng tôi tốt nghiệp cùng một trường cấp ba. Đến năm lớp mười một tôi mới từ Đức trở về, nhầm lẫn kiểu gì mà lại xếp tôi ngồi vào hàng cuối cùng của lớp tăng cường, sau tôi tham gia vào kỳ tuyển chọn sinh viên[3] khối ngoại ngữ của trường thì mới thoát khỏi kỳ thi đại học.
[3] Kỳ tuyển chọn sinh viên là một chính sách tuyển sinh mới của hệ thống giáo dục đại học Trung Quốc. Kỳ thi thông qua hai hình thức thi viết và phỏng vấn để tuyển sinh vào trường.
Đồng Nhược Thiên ngồi trước mặt tôi, ngẩng đầu lên là thấy chiếc lưng thẳng, bờ vai gầy mảnh, hàng mi cong của anh ta. Dưới ánh đèn đều có thể nhìn thấy rõ vô cùng.
Lúc ấy tôi chỉ mãi nhìn hàng mi của anh ta, mà anh ta lại cao quá, nên tôi chỉ có thể nhìn cái bóng của anh ta.
Nhưng anh lại có thể che ánh mắt của thầy cô cho tôi và tôi có thể thản nhiên mà ngủ, đọc truyện hay chơi game.
Mãi cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi cũng chẳng nói với anh ta được mấy câu. Hôi đó tôi đã rất ít đến trường, cả ngày toàn tụ tập với Tần Chi Văn ăn chơi nhảy múa, về cơ bản thì nửa cuộc đời này tôi dành phần lớn cho ăn và ngủ.
Tôi và Đồng Nhược Thiên chưa từng làm bạn với nhau, trong ngôi trường này cũng chỉ là mối quan hệ gặp nhau là gật đầu chào rất bình thường. Vào đại học, trong một buổi học tự chọn, có người chuyển một tờ giấy đến tay tôi, trong khi vị giáo sư tâm lý học đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng rằng: “Trong trường hợp đồng tính nam phía bị động và đồng tính nữ phía chủ động thì đều là đồng tính đích thực”.
Tôi mở tờ giấy ra xem, tim tôi như ngừng đập vài giây, dưới ánh đèn vàng chữ anh ta như đang nhảy nhót, huyền ảo trước mặt tôi: “Dụ Tịch, làm bạn gái anh nhé”.
Nhưng anh ta đâu có nói là thích tôi đâu, tôi trả lời: “Thử xem sao”, kết quả tôi thử cái đã phải đền cả bản thân.
Cho nên lúc ấy tôi gượng gạo trả lời: “Vậy thì ta thử xem”.
Dáng anh ta vẫn bay bổng nhẹ nhàng như thế, sợi tóc trước trán gió thổi bay bay, khuôn mặt có một cảm giác mơ hồ anh ta nói: “Dụ Tịch à, thực ra….” Rồi lại ngừng lại, “Thôi bây giờ có nói ra điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, dẫu sao em nói chúng ta có thể làm bạn là anh đã thấy rất vui rồi”.
Tôi sợ nhất là người ta tấn công bằng sự nhẹ nhàng như thế, chỉ đành ‘ờ” một tiếng, anh ta liếc nhìn đồng hồ rồi chào tôi ra về.
Thấy trên cái bàn vừa nãy tôi và Cố Tông Kỳ ngồi ăn, chiếc ô vẫn dựng ở góc tường cạnh ghế tôi ngồi, chiếc ô màu xanh dựa vào bức tường trắng trông thật nhức mắt.
Tôi nhớ ra khi Cố Tông Kỳ về mưa khá to, thế mà tôi không biết rằng anh ta cố ý để ô lại cho tôi.
Tôi cúi xuống nhặt chiếc ô rồi bật nó lên.
Ngoài trời mưa bay mịt mùng, tôi cầm ô về ký túc xá.
Tắm rửa xong xuôi, chẳng có việc gì nên tôi lướt web chơi.
Đúng lúc thấy Cao Y Thần cũng đang trên mạng, lâu lắm không gặp anh ta rồi. Tôi vào chào anh ta một tiếng rồi kể với anh ta chuyện Đồng Nhược Thiên, anh ta im lặng một cách thần bí một lúc rồi nói: “À, cậu ấy hối hận rồi đấy”.
Tôi chỉ cho là anh ta đang trêu tôi: “Thôi đi, lúc đấy anh ta bảo là sẽ không bao giờ hối hận, anh đừng đùa nữa”.
“Đàn ông con trai rất hèn, chia tay thì nói lạnh thế nhưng sau đó sẽ hối hận, giống như con chó Pug vậy, sẽ cầu mong em quay đầu lại”.
“Tuyệt đối không thể nào”.
“Miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, là người thì ai cũng có thể”.
Tôi im lặng, sau đó anh ta lại nhảy vào nói: “Thế sao mà em biết được là cậu ấy sẽ không hối hận?”.
“Nếu là em, thì trong trường hợp đấy em nhất định sẽ không hối hận”.
“Nam nữ khác nhau em ơi, anh là đàn ông anh hiểu. Nhưng mà Dụ Tịch này, em định xử lý thế nào?”.
Tôi nghĩ một lát rồi gõ ra mấy chữ: “Qua loa cho xong chuyện”.
Đợi một lúc lâu mà không thấy anh ta nói gì nữa, vô tình tôi nhấp vào nhật ký QQ của anh Cao Y Thần, chẳng có cái gì, tôi vốn nghĩ là sẽ có một đống bình luận của các cô nàng, ai dè trống rỗng.
Chỉ có một bài viết rất ngắn: Con trai và con gái trong thành phố này, sự mê hoặc quá nhiều, biến cố lại quá lớn, chẳng có ai cam tâm tình nguyện làm tấm đệm kê hay thu dọn bãi chiến trường và cũng chẳng có ai tình nguyện cô đơn hay tránh xa chuyện tình ái cả. Nhiều khi, sự thay đổi của lãng tử, không phải là vì một ai đó, mà chỉ là đến lúc hắn ta muốn thay đổi, thì khi ấy người đó lại xuất hiện.
Tôi nghĩ ngợi, càng nghĩ càng không hiểu ông anh Cao Y Thần này.
Đang định hỏi anh ta về bài nhật ký ấy, thì anh ta gửi tin tới, tôi vừa đọc lập tức thoát khỏi QQ ngay.
“Dụ Tịch, làm bạn gái anh được không?”
Đầu tiên là tôi thấy anh ta chẳng có chút sáng tạo gì, điều thứ hai là không thấy sự thành khẩn từ phía anh ta, thứ ba nữa là càng thấy bản thân tôi không có thành ý.
Anh ta không nói là yêu tôi và tôi, cũng không thích anh ta.
Đến việc có thích tôi hay không mà anh ta cũng không biết, thì sao tôi lại phải làm bạn gái anh ta chứ?
Trên đời này, thứ tôi cần chỉ là dù phong cảnh có đẹp cỡ nào hay nguy hiểm cỡ nào đi nữa thì vẫn có một có một người có thể nắm chặt tay tôi, mãi không rời. Chỉ thế mà thôi.
Từ lâu tôi đã biết rằng dứt khoát chính là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Nhưng bây giờ với một câu nói “làm bạn gái anh nhé” dứt khoát thế tôi lại cảm thấy phản cảm và đáng ghét.
Không phải không lãng mạn, chỉ là thái độ quá trực tiếp và tự tin như thế lại làm mất đi những cảm xúc bồn chồn khi đang yêu, không có cái cảm giác ngập ngừng không dám thổ lộ. Trong tình yêu mà quá tự tin và chắc chắn sẽ biến thành lưỡi dao sắc lẻm làm tổn thương đối phương.
Có thể là anh ta không yêu bạn, không thích bạn, chỉ là vì một vài lý do nào đó mà muốn biến bạn thành của mình.
Tôi quyết định sẽ che giấu tất cả những ai nói với tôi câu đấy, kể cả trong tương lai Cố Tông Kỳ có nói với tôi câu đó hay không.
Tối, nằm trên giường mà không dám mở QQ ra, điện thoại cũng để chế độ im lặng, cũng không dám nhìn vào màn hình, tôi thừa nhận là tôi sợ. Trốn tránh là tố chất nghề nghiệp của một đứa suốt ngày nhốt mình trong ký túc như tôi, vào những giây phút quyết định thì phải chống đối được.
Tôi tắt béng điện thoại đi, trèo lên giường tiếp tục xem Code Blue của tôi, càng xem tôi lại càng thấy hối hận vì đã không học ngành y, khi Kosaku nói với bác sĩ mất cánh tay phải Koruda Shuji: “Bác sĩ à, một danh y là gì?”
“Đáp án chỉ có thể được tìm thấy tại hiện trường cấp cứu”.
Ôm lấy cái laptop, giây phút ấy tôi rất muốn nhắn tin hỏi Cố Tông Kỳ câu với anh thế nào là một danh y. Tôi muốn tìm hiểu anh, càng muốn tìm xét anh kỹ hơn, trong lòng có một khát vọng chiếm hữu thật đáng sợ đang gặm nhắm trái tim tôi.
Điện thoại thì đã tắt máy, nên tôi lười đổ người ra giường không bật máy nữa.
Sáng hôm sau tôi cũng chẳng dám mở máy, lề mề cả sáng mò tới thư viện mượn sách. Đến khi lượn đến khu sách y học tầng bốn mới chợt nhớ ra vấn đề xương ngực hôm thảo luận với Cố Tông Kỳ.
Tôi thấy bắt buộc phải thông qua việc nghiên cứu sách vở để dò xét tình bạn giữa chúng tôi, thế nên tôi tìm mấy cuốn về giải phẫu.
Lúc đi ăn cơm, anh lớp trên thấy đống sách đấy tỏ vẻ rất tò mò, lật trang đầu tiên ra là xương, trang thứ hai là cơ, trang thứ ba là cơ quan nội tạng, rồi âm thầm đặt chúng về chỗ cũ.
“Anh đi gọi thêm chút rau”. Nói xong vội vàng lượn mất.
Tôi khệnh khạng ôm đống sách đấy đến bệnh viện Đông Hoa, thấy một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng, tay cầm báo cáo chẩn đoán đi ra từ thang máy, đang bước về phòng phẫu thuật, sau đó thấy tiếng bố nuôi tôi: “Mở một cuộc phẫu thuật nữa, y tá đâu? Người đi đâu hết cả rồi?”.
Ông hét hết cỡ, tôi cũng phải dựng hết tóc gáy.
Rồi từ hành lang hai ba cô y tá chạy vội vào, xin lỗi rối rít. Đằng sau có người vỗ vai tôi hỏi: “Dụ Tịch, sao giờ mới tới? Sách gì thế này?”.
Mọi người đều quay ra nhìn tôi, tôi cũng cảm nhận được tóc tôi lại dựng hết cả lên.
Ghét thật, sao ánh mắt mọi người lại cứ đổ dồn về phía tôi thế, nhưng người vừa gọi tôi là Cố Tông Kỳ, anh chẳng để ý tới ánh mắt của người khác, cúi đầu xuống, từ từ nói: “Ồ, là mấy cuốn này à, để vào phòng cho anh nhé”.
Tôi ngạc nhiên khi nghe mấy câu đấy, chỉ “Vâng” một tiếng rồi đi vào văn phòng, vừa đi tôi vừa nghĩ thấy Cố Tông Kỳ đúng là một người rất thông minh. Tôi tới phiền anh vậy mà trước mắt người khác anh là lại tỏ ra anh là người phiền tới tôi, thực ra là giữ thể diện cho tôi.
Trong phòng chỉ có hai ba sinh viên thực tập, tôi ngồi đợi một lát thì anh bước vào, cười hỏi tôi: “Có phẫu thuật đấy, đi xem không?”.
Tôi sướng đến mức nhảy cẫng lên: “Của anh à?”.
Anh cười: “Tiểu phẫu thôi nên anh mới được làm, phẫu thuật thoát vị bẹn, à phải rồi, giáo sư Trần tiến hành phẫu thuật, cắt u gan, còn có một ca là phẫu thuật cắt bỏ đoạn cuối ống mật chủ, ít nhất cũng phải mất mười mấy tiếng đấy, có hứng thú đi xem không?”.
Tôi cười tít cả mắt nói: “Đi chứ, nhất định là có đi”.
Anh dẫn tôi qua, y tá giúp tôi mặc trang phục phẫu thuật, đội mũ, đeo khẩu trang và đi ủng. Tôi bước đi khó khăn, quay ra thì thầm với Cố Tông Kỳ: “Có cần phải rửa tay không?”.
Đôi mắt tuyệt đẹp của anh nhìn tôi chớp: “Em đừng thò tay vào là được rồi”.
Rồi anh cúi xuống lấy xà phòng rửa tay, từ từng cái móng tay, ngón tay thon dài ngâm trong bromo geramine[4], ngâm rửa một lúc lâu mới nhấc ra lau khô bằng khăn bông, lúc này y tá tới mặc trang phục cho anh.
[4] Một loại dung dịch để sát khuẩn.
Tôi cứ ngẩn ngơ ngắm tay anh, tự nhiên lại muốn nói với anh thật nhiều, muốn hỏi anh rằng lúc ngâm tay như thế có đau không, mỗi ngày phải rửa bao nhiêu lần, có hối hận vì đã làm bác sĩ không, trong suy nghĩ của anh thế nào được coi là một danh y?
Và tôi đã gọi anh lại, phòng phẫu thuật rộng như thế có rất nhiều cửa kính ngăn cách, nhưng vẫn nhìn thấy mọi người trong đó đều rất bận rộn, tôi bảo anh: “Cố Tông Kỳ à, lát nữa phẫu thuật kết thúc anh có thể cho em xem bàn tay của anh được không?”.
Ánh mắt anh thoáng kinh ngạc nhưng lập tức trở lại bình thường, nói: “Được”.
Cố Tông Kỳ gây mê cho một ông già tám mươi tuổi rồi tiến hành phẫu thuật thoáng vị háng, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng mà ông già ấy hơi béo, hơn nữa cơ lại căng. Nghe cậu sinh viên thực tập đứng bên cạnh nói, vốn vết mổ sẽ không to lắm, nhưng lớp mỡ lại dày, nên kết cấu giải phẫu càng không rõ ràng, tổ chức tách rời rất khó khăn.
Không khí trong ca phẫu thuật vẫn khá nhẹ nhàng, cậu sinh viên thực tập vừa nói chuyện với tôi vừa kéo hai cái móc, tôi nhìn dáng vẻ của cậu ấy mà thấy kỳ kỳ. Cuối cùng cậu ấy không chịu được nữa tay run run nói: “Thầy Cố à, sắp kết thúc rồi chứ ạ? Lưng em sắp gãy đến nơi rồi”.
Tôi xì một cái rồi bật cười, sau đó bị y tá đuổi xuống quầy phẫu thuật. Bên cạnh là ca phẫu thuật cắt khối u gan do bố nuôi tôi tiến hành, dưới ánh đèn trắng ông đang cúi đầu xuống, phía bên kia bác sĩ gây mê cuống quýt nói: “Chủ nhiệm à, huyết áp thấp quá”.
Tôi nghĩ ông chắc sẽ hơi lo lắng chút xíu, ai dè ông nói lớn: “Nghĩ cách đi chứ, tôi trả lương cho anh là để làm việc cơ mà!”.
Đằng sau lưng vang lên tiếng cười khe khẽ, Cố Tông Kỳ bước xuống từ quầy phẫu thuật, đứng cạnh tôi ghé vào tai tôi nói thầm: “Đây là câu cửa miệng của bố nuôi em đấy”. Môi anh chạm vào vành tay tôi, mê hoặc mà sexy.
Anh sang phòng phẫu thuật bên cạnh, bệnh nhân ung thư túi mật chủ, cần phải cắt bỏ nang mật, túi mật chủ, đầu tuỵ, tá tràng, một phần dạ dày, sau đó lại nối tuỵ với tá tràng, mật với ruột, dạ dày với ruột.
Cố Tông Kỳ làm trợ thủ, tôi đứng xem một ca thôi mà đã buồn ngủ díp cả mắt, nhưng vẫn phải cố theo. Kết quả là bố nuôi quay sang nhìn tôi, cô y tá đứng bên cạnh nói ca này còn phải làm khoảng một tiếng nữa, nên tôi lặng lẽ đi ra.
Về văn phòng giở sách xem, trên bàn Cố Tông Kỳ có một cuốn là Thập gia luận trang, tôi thấy khá hay, nên vùi đầu vào đọc, không biết ngồi bao lâu đến khi cậu sinh viên thực tập xách đồ ăn nhanh vào, tôi mới lớ ngớ hỏi: “Mấy giờ rồi?”.
“Sáu giờ rồi”.
“Bọn họ vẫn chưa xong cơ à?”.
“Vẫn chưa, phòng phẫu thuật bên cạnh đều tắt đèn rồi, vẫn đang làm, cũng gần bảy tiếng đồng hồ rồi. À phải rồi, chị có ăn cơm không? Em gọi cho chị một suất về nhé”.
Cô y tá chạy ra từ phòng phẫu thuật gào lên: “Ôi đói chết mất”, chạy qua quầy y tá ngó đầu vào bảo: “Gọi cơm đi, tất cả bảy suất nhé”.
Cậu sinh viện thực tập cười cười nói: “Biết rồi, còn khoảng bao lâu nữa?”.
“Đến phẫu thuật nối rồi, chắc cũng sắp xong”.
Tôi thấy rất mệt, văn phòng lại chẳng có chỗ để ngủ, nên tôi lờ đờ gục lên bàn làm việc của Cố Tông Kỳ.
Tiếng mở cửa két một cái, tiếng cậu sinh viên thực tập ở phòng bên nói: “Thầy Cố có tiền lẻ không? Em không đủ tiền ở đây”.
Tôi giật nảy mình, Cố Tông Kỳ đang đứng trước cửa, tay day day thái dương, dáng vẻ rất mệt mỏi. Anh nhìn thấy bộ dáng tiều tuỵ của tôi đành nói: “Dụ Tịch à, phiền em rồi, ví anh để trong ngăn kéo bên trái ấy, bệnh nhân vừa sang ICU rồi, anh phải qua xem sao, lát nữa sẽ quay lại”.
Tôi “vâng” một tiếng, kéo ngăn kéo ra, bên trong là một chiếc ví màu đen. Sờ tay thấy rất chất, mà dáng ví cũng đặc biệt, tôi thầm thấy rất có đẳng cấp. Bước tới chỗ cậu thực tập sinh hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.
“Đưa em năm mươi tệ”.
Tôi lật lật tìm, anh mang theo không tới bảy trăm tệ, nhưng có rất nhiều thẻ. Trong đó có một tấm thẻ rất khác tôi rút trộm ra xem, là thẻ bảo hành của Tiffany, tôi hơi bối rối liền cất đi.
Rút một tờ năm mươi tệ đưa cho cậu ấy, cậu ấy lại nói: “Thêm hai tệ tiền lẻ đi chị”.
Trong ví có một ngăn nhỏ, chắc là để đựng tiền xu, tôi mở ra xem, vật gì đó rơi ra. Là một chiếc nhẫn, màu trắng, không có bất kỳ hoạ tiết nào, chiếc nhẫn khá to, có vẻ là nhẫn nam.
Như thế nhất định có nhẫn nữ.
Tự nhiên tôi có dự cảm không tốt lắm, lặng lẽ cất chiếc nhẫn vào chỗ cũ, không nói năng gì lấy tiền đưa cho cậu ấy.
Tôi thấy lạnh, có mùi hương hoa nhè nhẹ phảng phất trong gió, hình như là mùi hoa quế trong mưa. Trên người tôi hình như vẫn còn bám mùi tanh tanh, bên ngoài trời tối đen, mênh mông không bờ bến, dường như tôi không hiểu được Cố Tông Kỳ.
Nhớ có một câu nói: “Dù là đối diện, nhưng thực ra khoảnh khắc đó không phải là bên nhau; dù là chia tay nhưng khoảnh khắc đó không phải là xa nhau”.
Đặt cái ví lên bàn, tôi đi thẳng ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa nhỏ nhưng dày hạt, đèn xe thỉnh thoảng rọi qua. Tôi lôi điện thoại ra gọi cho Tần Chi Văn, sờ đến mới thấy điện thoại đã tắt cả một ngày.
Cậu ấy đang ăn ở ngoài, tôi nói: “Con muỗi kia, tớ đói rồi, rất là đói, tớ đã phải đứng phẫu thuật bảy tiếng đồng hồ đấy”.
Tôi nghe thấy tiếng nâng cốc bên cậu ấy vang trong điện thoại, cậu ấy cười nói: “Tịch Tịch, cậu không phải là bác sĩ, không phải là cậu lại gây ra chuyện gì ở bệnh viện Đông Hoa đấy chứ? Sao thế? Tâm trạng không vui à?”.
Tôi nói qua loa: “Nên tớ ghét bác sĩ, rất ghét, với lại tớ đói rồi, sắp chết đến nơi rồi, cậu đến đón tớ đi, chỉ cần có cái ăn thì đi đâu tớ cũng đi theo cậu”.
Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy bác sĩ, không muốn nhìn thấy người bác sĩ mà tôi thích.
Bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Cậu ở bệnh viện Đông Hoa hả, đợi tý tớ qua ngay”.
Tôi dập máy, thấy có một tin nhắn tới, là của Cao Y Thần: “Dụ Tịch, em có thể trốn tránh, nhưng em không thể không đối diện với nó”.
Câu nói lấp lửng, màn hình bị mưa hắt vào nên đoạn tin nhắn càng trở nên mơ hồ.