Phải rất lâu sau anh mới tỉnh lại, khi đó trời đã rất tối.
Vào giây phút ngã xuống, anh đã nói hình như mình nhìn thấy rất nhiều đom đóm, chúng đang bay khắp trời đêm, đó là cảnh trong phim hoạt hình anh được xem từ hồi còn rất nhỏ, ánh sáng của đom đóm dần tụ lại một chỗ, và bay đến nơi vô định.
Lúc mở mắt ra, mạch máu tràn đầy thứ chất lỏng lành lạnh, toàn thân tê cứng như cây lúa ngày thu vừa bị xe cán qua, gãy nát. Giây phút anh tỉnh lại, thấy trước mắt là một chiếc bóng trắng, rồi dần mờ đi.
Một giọng giòn tan vang lên: “Anh tỉnh rồi à? Tốt quá rồi”.
Sau đó là những bước chân dồn dập tới, anh được đặt như một con rối để kiểm tra, mỗi loại dường như đều lấy hết sức lực của anh. Cuối cùng, khi được về nằm trên chiếc giường anh thấy cô y tá tủm tỉm cười nhìn anh, trên cổ còn đeo chiếc dây chuyền hình con mèo đại phúc COCO[1]
[1] Nhãn hiệu trang sức.
Sợi dây giống hệt với sợi dây của Dụ Tịch.
Đó là món quà sinh nhật anh tặng cho cô ấy, trước giờ anh vẫn luôn chẳng biết phải lấy lòng con gái như thế nào, cũng chẳng biết kiểu dáng nào là kiểu dáng cô ấy thích. Đối với anh, dù món đồ trang sức có đắt đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là một đồ vật nhỏ, những thiết kế xa xỉ, những vết nạm đắt tiền ấy đến lúc nào đeo lên có khi lại khiến cô ấy trở nên quá bình thường.
Trong những gì anh để lại cho cô, cũng có vài món đồ quý giá, giống như của hồi môn vậy, là anh dốc lòng chuẩn bị cho cô.
Nghĩ tới đây, anh khẽ nhếch môi, cô y tá đang thay bình truyền dịch cho anh, nhanh miệng hỏi: “Cười gì vậy?”
Anh lắc đầu một cách yếu ớt, quay sang nhìn cô y tá. Cô ấy để tóc mái bằng, đôi mắt dài, một vẻ đẹp rất bình thường, nhìn kỹ hơn thấy có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt trái, khi cười vô cùng đáng yêu.
Cô y tá cũng nhìn anh, nở nụ cười thân thiện, dường như còn muốn hỏi thêm điều gì: “Nghỉ ngơi đi anh, có việc gì thì ấn chuông nhé”.
Khi cô quay lưng lại, ánh đèn trắng từ chiếc bóng đèn ngoài cửa sổ rọi vào chiếc dây chuyền, hình con mèo chợt lấp lánh, đôi mắt có cảm giác như đang động đậy huyền ảo.
Nhắc tới mới thấy đáng tiếc, anh chỉ thấy Dụ Tịch đeo sợi dây đó hai ba lần, còn những lúc khác thì cô lúc nào cũng ăn vận rất nhẹ nhàng.
Và anh không khỏi thấy tiếc nuối, cứ ngẩn người ra nhìn thuốc đang chảy từng giọt từng giọt xuống.
Bắt đầu hôn mê rồi, dường như sinh mạng sắp bước tới điểm kết thúc.
Anh đã nói với chính mình rằng, hãy cố hết sức để ngồi dậy, bước tới đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy không xa là những chiếc lá phong đang bay trong không trung như những đám mây, đó chính là ngôi chùa trong thành phố nhỏ, một rừng phong rộng lớn.
Không biết sao lại tới tận nơi này, vào giây phút cuối cùng của đời người đều muốn nhớ hết tất cả những gì có thể nhớ được, chạy trốn những gì có thể chạy trốn. Nếu như có thể, anh muốn được ở trong thành phố nhỏ này sống đến mãi về già.
Sáng hôm sau, bệnh viện đưa thông báo chuyển viện, họ nói chất lượng y tế ở thành phố nhỏ này không được tốt, chỉ được cái là môi trường khiến con người thấy vui vẻ. Anh từ chối khéo, hàng ngày cũng không truyền dịch, dành hẳn một phòng bệnh để dưỡng bệnh.
Lần ấy khi anh vừa đi dạo về, tay chống chiếc gậy đen bóng về phòng thì nghe thấy một nhóm y tá đang bàn tán về anh.
“Chỉ ở một mình, lại không chịu truyền dịch, ung thư gan giai đoạn cuối rồi nhưng tinh thần anh ấy vẫn rất tốt, người đâu mà vừa trẻ vừa đẹp trai, ôi ông trời ơi, ông có mắt không vậy?”
Anh thấy tức cười.
“Lại còn không à, ngày nào cũng đi bộ, chơi đùa cùng lũ trẻ, cũng chẳng thấy ai tới thăm anh ấy, à có một người hay mặc đồ comple chỉnh tề lắm. Mà thôi, Thôi An An, cậu không phải phụ trách anh ấy sao? Có biết nội tình gì không thế?”
Cô y tá ấy cười bẽn lẽn nói: “Không biết, thôi các cậu đừng hỏi nữa, cứ dò hỏi chuyện đời tư của bệnh nhân là không tốt đâu.”
Đoạn nói chuyện về sau anh không nghe nữa, đi đường vòng về phòng, bắt tay giải quyết nốt những công việc còn lại.
Về những công việc sắp xếp sau khi ra đi, anh thấy thời gian sao gấp rút quá vậy, đến mức có thể thấy trước chiếc đồng hồ cát của đời người đang chảy dần dần xuống.
Vừa gọi điện thoại xong, chiếc laptop vẫn còn chưa tắt máy đã nghe thấy tiếng cửa két két mở ra, cô y tá mặc bộ y phục màu trắng thò đầu vào, thấy anh như vậy liền thở dài thốt lên: “Giờ anh phải nghỉ ngơi!”
Cô bước vào kiểm tra xem thuốc có chảy bình thường không, vừa cúi đầu xuống thì con mèo COCO đáng yêu rơi ra.
Anh nhìn mà lặng người đi, bỗng cô y tá kêu lên kinh ngạc: “Ôi, nhiều thế cơ à”.
Đôi mắt nhỏ dài của cô đang trợn tròn, anh giờ mới kịp định thần lại, màn hình máy tính vẫn còn đấy, thông tin về tài khoản cá nhân của anh phơi ra trước mắt, toàn bộ tiền, cổ phiếu, tài sản đều tính ra tiền mặt hết, nên con số cũng to đến mức đáng sợ.
Nhưng anh cũng chẳng tránh hiềm nghi, cười nói: “Xem đủ chưa em?”
“Vẫn chưa anh, trời ơi, nếu như em mà có nhiều tiền thế thì tốt biết mấy.”
Một câu trả lời rất thẳng thắn, anh cũng hứng lên trêu cô: “Thế thì chia cho em một ít nhé?”
Cô y tá tròn xoe mắt tỏ vẻ không tin nổi, nhưng trả lời rất dứt khoát: “Không cần!”
“Vì sao vậy?”
Cô mím môi nói: “Chẳng phải do tự mình kiếm ra nên em chẳng cần đâu, trên đời này kiếm đâu ra chuyện tốt vậy, hơn nữa, anh đảm bảo không phải là anh rửa tiền đấy chứ? Nhìn cứ thấy như lai lịch không rõ ràng ý.”
Hiếm khi anh có thể cười ha ha lớn như thế: “Người có lai lịch không rõ ràng mà các em cũng giữ lại à? Nói thật nhé, những đồng tiền này của anh đều là trong sạch cả đấy, có lấy không?”
“Không thèm!”
“Vì sao?”
Đôi mắt nhỏ dài của cô chợt tối lại, chăm chăm nhìn vào những thông tin tài khoản, lắc đầu nói: “Em lại mong rằng, số tiền này có thể mua được thời gian, mua được tuổi thọ, như thế thì anh sẽ có thể…”
“Không mua được đâu”.
“Vâng, em biết mà, em chỉ nói thế thôi”.
Cô gắng kiểm tra một lượt báo cáo bệnh án, rồi trân trân nhìn anh, thở dài tiếc nuối nói: “Sao không có người nhà đến thăm anh vậy?”
“Bọn họ đều không biết”.
“Vậy…, vậy bạn gái anh đâu?”. Cô dò hỏi, bồn chồn không yên nhìn vào tờ báo cáo.
“Anh không có bạn gái!”
Đặt tờ báo cáo xuống, cô cất giọng nói: “Thôi anh nghỉ sớm đi, anh không chịu nghỉ ngơi sao mai có thể đi chùa Thanh Thủy được?”
Anh hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao mà em biết mai anh muốn đi đâu?”
“Hôm nay lúc anh đi dạo dưới tầng hỏi một ông chú phải không?” Cô ấy có chút lúng túng nói: “Vừa hay khi đó em đi ngang qua nên nhìn thấy”.
“Ừ, cây phong ở đó đang chính mùa đấy”.
“Vâng, nơi này càng giống như viện dưỡng lão, đến chùa Thanh Thủy cầu Phật linh lắm đấy, anh thành tâm một chút, Bồ Tát sẽ phù hộ cho anh”.
Anh chỉ cười cười theo chẳng tỏ chút biểu cảm nào, cô ấy thấy hơi ngại, đang vừa định quay lưng đi thì bị anh gọi lại hỏi: “Em là Thôi An An?”.
“Vâng!”. Cô ấy hóm hỉnh tròn mắt hỏi: “Sao mà anh biết được?”.
“An An, bình an, an bình, một cái tên hay”. Anh dường như đang tự lẩm bẩm một mình, “Em thích mèo COCO à?”.
Cô cúi đầu xuống nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, hí hửng cười, nói: “Đây là khi em nhận lương tháng đầu tiên, tự thưởng cho mình một món quà, đáng yêu lắm phải không?”.
“Ừ, rất đáng yêu và cũng rất hợp với em”.
Hoàng hôn đỏ rực đang cháy rực rỡ, phản chiếu vào những đám mây chiều nhìn tựa như những cơn sóng biển đang gối nhau trên đỉnh núi. Những áng mây chiều ấy giống như pháo hoa đang cháy rực sáng, lấp lánh, cuồn cuộn, đang từng lớp từng lớp đùn lên.
Thành phố nhỏ này được cư dân mạng gọi là thiên đường trên mây hồng. Giây phút này cũng là khoảnh khắc mang đậm màu sắc thu nhất. Ven con đường mòn lên núi, lá phong đỏ bay bay như mây trên đầu, ánh hoàng hôn chiếu xuống, tự nhiên mọi âu lo phiền muộn của cuộc đời có thể tạm thời được quên đi, ít nhất là tại nơi đây.
Anh phải mất rất nhiều sức lực mới được tới đây, mấy ngày hôm nay anh cảm nhận rõ ràng sức khỏe mình đang yếu dần đi, hình như con người ta trước khi ra đi đều có những dự cảm trước.
Cảnh nơi đây đẹp đến mức khiến người ta muốn nhắm mắt nằm lại đây mãi mãi.
Đến mùa du lịch, khói hương ở chùa Thanh Thủy mới trở nên nghi ngút, trong đại điện lúc nào cũng mù mịt một lớp hương nồng đậm. Có mùi gì đó khiến anh thấy khó chịu nên ra ngoài rừng phong ngồi một lúc.
Khi quay lại lá phong rụng đầy mặt đất, tuy vậy chúng vẫn đẹp rực rỡ. Ánh nắng giữa trưa chiếu qua kẽ lá giống như một tấm gương đã bị vỡ, sáng loáng đến nhức mắt.
Anh thấy Thôi An An đang đứng bên ngoài đại điện, rất chăm chú cúi lạy trước những bức tượng người giả kia, miệng lẩm bẩm cầu khẩn.
Tự nhiên thấy thật buồn cười.
Chắc là cảm nhận thấy có ai đó đang nhìn mình, Thôi An An quay lưng lại nhìn thấy Tần Chi Văn đang đứng đằng sau. Một cơn gió thu thổi qua, bầu trời xanh ngắt một màu, đâu đâu cũng nhuộm vàng nắng thu, rừng phong cũng thêm đỏ rực, tỏa sáng cùng ngôi nhà cổ kính, tạo nên một vẻ đẹp tinh xảo và cổ xưa rất khác.
Khuôn mặt anh còn đang nở nụ cười, vẫn sắc mặt như mọi khi và cũng vẫn đôi mắt dài hẹp ấy, anh đứng giữa rừng lá phong, ánh nắng lấp ló chiếu xuống khuôn mặt anh, lập tức cô thấy hoa mắt.
Nhiều năm sau đó mới nhận ra rằng hóa ra đó chính là giây phút mới biết yêu.
“Anh tới khấn Bồ Tát chưa?”
“Mê tín”. Anh nói vẻ trêu trêu, nhưng vẫn quỳ xuống theo nói: “Anh đã chẳng còn lời nguyện nào để cầu nữa rồi.”
Cô dúi nắm nhang vào tay anh rồi phân bua: “Nói linh tinh gì vậy, anh còn có người thân, còn người bạn gái vẫn chưa xuất hiện, còn có bạn bè, lời ước nguyện không bao giờ cầu hết được.”
Anh cười chúm chím, lặng yên nhìn nắm nhang đang cháy, khói bay nghi ngút, tâm tư của anh không thể hiểu thấu được. Bỗng anh ngẩng đầu lên, dâng nhang lên rồi liên tục cúi lạy, vẻ thành khẩn khiến cô nhìn ngạc nhiên.
Giây phút ấy, cô thực sự muốn biết, lời nguyện cầu của anh là dành cho ai.
Bí mật này không được chôn giấu lâu lắm, hàng ngày cô đều đến thăm anh, nói chuyện cùng anh, đôi khi có khách đem tới cho anh rất nhiều đồ ăn ngon, anh đều đem cho các cô y tá, lúc vui đều trêu đùa nhau. Cô cẩn thận chăm sóc anh, anh cũng không trốn tránh, lúc nào cũng vô tư, mọi thông tin làm việc đều bị cô nhìn thấy hết.
Nhưng cô nhìn thấy trên màn hình máy tính chỉ toàn xuất hiện một tài khoản, chủ tài khoản có tên là Dụ Tịch.
Chắc là cô gái này, nhưng anh lại nói anh không có người yêu, chẳng lẽ là em gái, nhưng không cùng một họ mà. Băn khoăn ấy cứ dày vò cô mãi, cuối cùng trong thời gian trống khi kiểm tra cô đã hỏi được ra.
Anh nghe mà giật mình, nhưng lập tức cười ngay, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười ấm áp và dịu dàng đến vậy, nhưng trong lòng lại có một nỗi ghen tuông khó nói: “Dụ Tịch…, nên nói thế nào với em nhỉ?”
“Không, không, em cũng chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi”.
“Cô ấy là người anh yêu nhất trong cuộc đời này, anh yêu cô ấy như yêu chính sinh mạng mình, anh có thể nhìn cô ấy bằng ánh mắt của một người anh, một người đàn ông và đem theo một nửa là tình nhân, một nửa là tình yêu. Hừm, thực ra thì anh cũng chẳng biết nữa, có thể cô ấy chính là một cái tôi khác của anh trên thế giới này”.
Cô nghe mà thấy khó hiểu, còn anh vẫn chìm đắm trong những ký ức: “Cả đời này những gì anh đem lại cho cô ấy không nhiều, chỉ hy vọng những bù đắp sau này có thể giúp cô ấy sống thật thanh thản nốt quãng đời còn lại, anh nghĩ thế là đủ lắm rồi”.
Sắc mặt anh khi đó rất yếu, nhưng khi nhắc tới cô gái ấy như có một luồng khí của cái cây khô đang phục hồi sắc xuân dâng tràn khắp con người anh. Thôi An An thấy vậy mà cảm thấy buồn thương, lạ đi cái cảm giác ghen tuông khó hiểu ấy, cuối cùng cô giữ im lặng.
Về sau, trong mỗi chủ đề anh đều dừng lại ở hai chữ Dụ Tịch, dường như cái tên đó là trụ cột của cuộc đời anh, là ngọn lửa đốt cháy ngọn nến sinh mệnh của anh, cũng là những giọt nước mắt của anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Thôi An An vừa buồn vừa đau lòng, hơn thế nữa là sự đố kỵ tận sâu đáy lòng.
Là một cô gái tốt ngiệp trường đào tạo y tá, chưa từng yêu ai bao giờ, đến trong môi trường làm việc đa phần cũng chỉ tiếp xúc với người trong ngành. Lần đầu tiên chẳng hiểu run rủi thế nào mà cô lại đi dành tình cảm cho một bệnh nhân, cô chưa hiểu cảm giác yêu đương là thế nào thì đã nếm mùi vị của cảm giác hụt hẫng và dày vò tâm can.
Cô cũng là một đứa con gái hay mơ mộng, tiểu thuyết ngôn tình cũng đã đọc không ít, nên cũng mong ước ít nhiều được quan tâm và yêu thương.
Nhưng lần nào cũng bị anh khéo léo tránh đi.
Cơn mưa mùa thu đầu tiên ở thành phố nhỏ, ngay lập tức cả thành phố chìm trong màn mưa mịt mù.
Cơn mưa kéo dài mấy đêm không ngớt, chỉ có những chiếc lá phong trong đêm cô đơn đáp lại cơn mưa liên miên một cách tẻ nhạt.
Hôm đó Thôi An An không phải trực đêm, nhóm y tá ngồi buôn chuyện rôm rả ở quầy, mưa càng ngày càng liên miên không dứt. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vẫn chưa về, trong lòng có cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Từ lần trước khi phát hiện ra bí mật của Tần Chi Văn, cô đã bắt đầu âm thầm gần gũi anh, nhưng với anh vẫn là sự lo lắng và nhớ nhung. Có lúc cô lén xem ghi chép bệnh án của anh, cũng có lúc đứng bên cửa sổ nhìn anh đang chầm chậm đi dạo quanh bồn hoa, đi được hai bước thì ngồi xuống phiến đá cạnh đó, nhặt mấy chiếc lá phong trên đất lên, ngắm nghía hồi lâu.
Khi ấy cô hy vọng rằng giây phút đó có thể ngừng lại để không bao giờ cướp sinh mạng anh đi.
Bỗng nhiên, hành lang yên ắng vang lên tiếng chuông bảo: “Giường số mười lăm gọi, giường số mười lăm gọi…”. Luồng suy nghĩ quỷ quái gì xuyên qua đầu, tiếng chuông báo kêu to thế mà toàn thân cô lại cứng đơ bất động không biết phải làm gì.
Chỉ nhìn thấy rất nhiều bóng áo trắng hớt hải chạy qua trước mặt, đủ loại âm thanh truyền đến tai cô: “Kiểm tra huyết áp, nhịp tim, tiêm Adrenaline…” Có rất nhiều người chạy qua chạy lại, chiếc xe cấp cứu pí po vang lên trong màn mưa, ánh đèn nhấp nháy phá tan những giọt mưa và cả hy vọng, ước muốn mong manh trong lòng cô.
Chiếc giường bên cửa sổ ấy đã trống người.
Hình như một mốc nào đó trong cuộc đời sẽ phát cuộn băng về câu chuyện của người khác, và nói với cuộc đời mình một cách gượng ép.
Chiếc giường cạnh cửa sổ ấy, đã lâu rồi không có ai tới nằm, nhưng thường xuyên có nhân công tới quét dọn. Cánh cửa ấy vẫn cứ đóng chặt, mỗi khi đi qua Thôi An An đều đưa mắt nhìn vào trong.
Cô cũng không biết rõ mình đang hy vọng điều gì, anh chàng cao cao gầy gầy ấy, đôi mắt nhỏ dài ấy, tính khí tốt bụng, giống như lá phong mùa thu, đã từng gần gũi cô như thế.
Cô đã từng có một quãng thời gian của anh, phải vậy không?
Lá phong mùa thu cuối cùng cũng đã rụng hết, mùa đông bao phủ lên thành phố nhỏ một màu tuyết trắng. Rồi mùa xuân ấm áp lại đến, cô bắt đầu nhớ đến chàng trai ấy, tự bảo mình rằng nhất định anh vẫn còn sống.
Nhưng cô không biết tìm anh nơi đâu.
Càng ngày càng thích nghe nhạc của Vương Phi, đến nằm mơ cô cũng nhớ câu ca: “Trước khi hiểu sự đời, sau khi động lòng, không quá một ngày, năm đó đã thay đổi cả một đời…”
Không biết tự lúc nào, cô đã rung động.
Chỉ có điều tình yêu này lại hết sức mỏng manh, đến sự sống cái chết còn xa cách nhau, thời gian và khoảng cách cũng vô phương kiếm tìm.
Cô vẫn luôn tin tưởng rằng anh vẫn còn sống, dũng cảm mà sống vì Dụ Tịch của anh.
Đến nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Cơn mưa mùa hạ, trong mưa gió bão bùng, gió đã biến mưa thành roi, ra sức quất, cành lá bị quật tơi tả rơi đầy mặt đất, đám hoa hồng leo hôm qua vừa mới nở nay đã bị gió bão làm rụng đầy, mặt đất toàn những cánh hoa nát thương.
Chiếc giường cạnh cửa sổ ấy giờ có một bà lão hiền từ tới nằm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, cô sẽ kể cho bà nghe chuyện ngày xưa kia. Hôm đó cô sụt sùi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thấy có người gọi tên cô, quay lại nhìn thì lại chẳng thấy quen.
Người lạ mặt ấy mặc comple chỉnh tề, vẻ kính cẩn, cô thấy hơi bất ngờ, người đó lôi một chiếc hộp thiết kế tinh xảo từ một chiếc túi được bọc rất kỹ càng, và nói: “Đây là anh Tần dặn tôi phải đưa tận tay cho cô”.
Mở ra xem thấy đó là một hộp trang sức mèo COCO, giống hệt với chiếc dây chuyền cô đang đeo, ghép vào đúng thành một cặp.
Nhưng lại không có LOGO, cô nhìn người lạ vẻ khó hiểu, người đàn ông đó hơi cúi đầu xuống nói: “Anh Tần đã qua đời, mới đưa tang sáng nay”.
Cô không biết mình đã tiễn khách thế nào, nhưng vừa bước lên bậc thềm đầu tiên ở phòng bệnh thì toàn sức lực như biến đi đâu hết, người cô mềm nhũn phải vịn vào thanh vịn. Và nước mắt cứ thế trào tuôn, cô không thể kìm nó lại được, chỉ cố hết sức kiềm chế, nhưng khóc không thành tiếng.
Thật lâu sau cô mới nghĩ ra, có nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt trái là sẽ phải rơi nước mắt cả một đời vì một ai đó.
Cô nói với chính mình, cuối cùng anh cũng đã đi nhưng anh vẫn nhớ tới cô, thế là đủ.
Nỗi đau thương trên thế giới này đều cần thời gian làm dịu đi.
Mùa hè trôi qua, mùa thu lại tràn ngập khắp thành phố nhỏ, những chiếc lá phong vẫn rung rinh trên cành như hẹn, cả thành phố đều nhuốm màu đỏ lá phong. Cô lên chùa Thanh Thủy thắp hương, âm thầm cầu nguyện cho anh.
Tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, cũng chưa từng rơi nước mắt vì một bệnh nhân mà chính mình tiễn đưa, nhưng với anh, dù không phải cô là người nhìn anh ra đi nhưng lại có thể đau khổ đến nhường ấy.
Mười năm sống chết dài đằng đẵng, không nghĩ suy, chỉ thấy khó quên.
Cô lại bắt đầu tò mò xem cô gái tên Dụ Tịch mà Tần Chi Văn luôn nhắc tới kia là ai. Suy nghĩ đó cứ ấp ủ trong lòng cô lâu lắm rồi, nhưng trái đất rộng lớn thế này biết đi đâu mà tìm. Mà anh tới từ nơi nào cô cũng không biết.
Dần dần cũng lãng quên.
Mãi đến một ngày rất lâu sau đó, cô tham dự đám cưới bạn học ở một thành phố lớn. Sau khi dự tiệc xong, cô đi mua tài liệu luyện thi tư cách y tá, mải mê tìm kiếm giữa siêu thị sách đông đúc ấy.
Đứng bên cạnh là một cô gái cũng khá cao, vô tình cô lướt mắt qua nhìn cô ấy, cảm thấy phong thái rất được, khuôn mặt cũng xinh xắn, trên tay đang cầm một cuốn sổ tay bác sĩ ngoại khoa thường sử dụng, nhìn chẳng mấy để tâm.
Rồi một người gọi “Dụ Tịch”, âm thanh không lớn nhưng đủ khiến cô giật mình, chỉ thấy cô gái kia ngẩng đầu nở nụ cười với người kia rồi đặt sách vào chỗ cũ và đi mất.
Khi ấy, mọi chuyện trong dĩ vãng lại bắt đầu quay lại.
Mua xong sách, Thôi An An đứng giữa dòng người qua lại, tự nhiên thấy sao khó nhấc chân bước đi đến vậy, người qua kẻ lại đông thế, tiếng trẻ con vui cười xung quanh, nhưng sao những niềm vui ấy không len nổi vào trái tim cô.
Cũng không phải là bi thương, mà là trạng thái tê liệt, lan ra từ đáy lòng.
Ngay lập tức cô nhớ tới một câu nói: Từng có một người, yêu em như yêu chính bản thân mình.
Thực ra thì đã từng có một người, khiến anh yêu như chính mạng sống của mình.
Giây phút ấy hình như cô nhìn thấy, nhìn thấy rất rõ, có người đang mỉm cười với cô và cô cũng cười lại như trút hết mọi gánh nặng trong lòng.