Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 203: Yêu ngươi không bao giờ thay đổi

Sở Mị Dạ ra lệnh, khắp thiên hạ truy tìm một bé gái ba tuổi tên là Huyễn Huyễn. Người nào tìm được bất luận có yêu cầu gì hắn đều sẽ đáp ứng!

Kể từ ngày đó, bé gái ba tuổi tên Huyễn Huyễn đã thành đối tượng mà người khắp thiên hạ tranh đoạt. Bởi vì người nào tìm được Huyễn Huyễn liền thăng quan phát tài, cả đời vô ưu!

Sau khi rời khỏi Ngao Nam quốc, Sở Mị Dạ đưa Thủy Liên Y đi khắp nơi cầu y.

Bọn họ đi tới vùng sông nước Giang Nam mỹ lệ như tranh.

Đến mỗi nơi, đều gặp dân bản xứ hỏi thăm thần y, chỉ tiếc vị nào xem cặp mắt của Thủy Liên Y xong cũng đều lắc đầu.

Mang theo hy vọng, lại bị đả kích rời đi.

Thật ra thì Thủy Liên Y đã sớm nghĩ thông rồi, cho dù nàng không nhìn thấy ánh sáng nữa cũng sẽ để tâm tình được bình yên. Điều nàng quan tâm nhất bây giờ là nữ nhi của mình. Chỉ cần có thể tìm được Huyễn Huyễn, dù khiến nàng mù cả đời nàng cũng cam nguyện.

Sở Mị Dạ không cho bất kỳ thị vệ nào đi theo, hắn làm hoàng thượng Sở Mặc quốc được hai năm, vẫn không cảm thấy làm hoàng đế là chuyện vui sướng đối với hắn!

Thật ra khi hắn rời hoàng cung đến Ngao Nam quốc tìm Ngao Cẩn Phong thì đã lập chiếu thư. Hắn muốn thoái vị cho Húc Vương Sở Húc Nhật làm hoàng thượng Sở Mặc quốc!

Còn Vũ Văn Thiển thì bị điên rồi, mỗi khi chứng điên phát tác sẽ túm tóc của mình. Cho dù nàng đang ở trong lãnh cung, mỗi ngày mỗi đêm lo lắng Sở Mị Dạ sẽ tàn nhẫn đối đãi nàng, hành hạ nàng.

Lâu dần, nàng liền sinh ra chứng vọng tưởng, luôn cho rằng người khác sẽ hại nàng. Khi nàng dùng kiếm đâm bị thương đứa trẻ đó, khi nàng đẩy Thủy Liên Y lăn xuống bờ đê xong, nàng đã cảm thấy Sở Mị Dạ sẽ không bỏ qua cho nàng.

Ngày Sở Mị Dạ rời khỏi Mặc thành, Vũ Văn Thiển cũng chết! Là bị mình hù chết tươi!

Ngôi vị hoàng đế đã tìm được người thừa kế rồi, kẻ thù cũng đã vứt bỏ tính mệnh. Hôm nay đối với Sở Mị Dạ mà nói, Mặc thành, không, thậm chí là cả Sở Mặc quốc đều không có người và chuyện gì đáng để hắn lưu luyến!

Hắn sẽ dùng cả đời để làm bạn với Tiểu Y, dùng cả đời để đền bù những gì hắn đã thiếu nàng. Dùng toàn bộ sinh mạng của mình để bảo vệ nàng, che chở nàng!

Mà hiện tại quan trọng nhất là phải chữa lành mắt cho nàng, để nàng có thể lại thấy được ánh sáng.


Rời vùng sông nước Giang Nam, chỉ có hai người bọn họ, Sở Mị Dạ không để cho bất luận kẻ nào cùng đi. Hắn muốn ở chung với nàng, hai năm qua hắn thật sự rất nhớ nàng, không ngừng nghỉ muốn nàng. Mỗi khi rảnh rỗi, hắn sẽ nhớ tới quá khứ ngọt ngào, ấm áp của hai người!

Lúc này Sở Mị Dạ đang chuẩn bị dẫn nàng đi đến phương Bắc! Nghe nói trên một ngọn núi quanh năm tuyết rơi trắng xóa ở phương bắc, có một thần y ẩn cư nhiều năm.

Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y bị hắn lôi kéo, lòng bàn tay của hắn truyền cho nàng một cảm giác ấm áp.

"Tiểu Dạ! Chàng không cần vì ta mà buông tha cả quốc gia!" Nàng không đành lòng, khi biết hắn xuống chiếu thư truyền ngôi cho Sở Húc Nhật, nàng liền muốn khuyên hắn buông tha.

"So với nàng, quốc gia không đáng kể chút nào!" Chỉ cần nàng vừa mở miệng, hắn sẽ trả lời nàng thế này. "Ta đã từng vì báo thù thay mẫu thân và đệ đệ, mà làm sai rất nhiều chuyện! Làm Tiểu Y thương tâm, bỏ lỡ nữ nhi mới ra đời, thậm chí làm hại mẹ con các nàng máu mủ chia lìa! Hôm nay còn làm hại hai mắt của nàng bị mù! Nếu như có thể đền bù, ta hi vọng dùng cặp mắt của mình để đổi lấy cặp mắt của Tiểu Y! Dùng tính mệnh của mình đổi lấy sự bình an của Huyễn Huyễn!"

"Không cần!" Vừa nghe hắn nói như vậy, Thủy Liên Y liền che cái miệng của hắn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng sợ tới mức trắng bệch, hắn không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi nàng.

"Ừ!" Như bị điện giựt, hơn hai năm rồi, nụ hôn của hắn vẫn sẽ làm nàng hốt hoảng, khiến cho nàng xấu hổ.

"Tiểu Y!" Thấy gò má của nàng đỏ ửng, đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của nàng vào trong ngực. Nâng cằm của nàng lên, chân chính hôn nàng.

Nụ hôn của hắn vẫn thật bá đạo, mạnh mẽ và cứng rắn. Hắn vẫn luôn là người chủ động, ở chung với hắn, cho tới bây giờ nàng chưa từng chiếm được lời!

Nàng hé mở đôi môi, đưa đầu lưỡi ra đụng vào môi hắn.

"Tiểu Y!" giọng nói của hắn khàn khàn, động tác nho nhỏ của nàng khiến cho hắn khó kìm lòng nổi. Bụng dưới nóng rực khiến hắn gian nan nuốt nước miếng một cái.

Thủy Liên Y không thấy được mặt của hắn, không biết khuôn mặt tuấn tú kia đã tràn đầy ham muốn.

Hai năm cấm dục đối với một nam nhân trưởng thành mà nói là một việc rất khổ sở. Hôm nay người mình yêu lại đang ở trong ngực, hắn thật không khống chế được muốn bộc phát.

"Tiểu Y!" Khom xuống ôm lấy nàng, đi vào trong khách điếm.

Hôm nay bọn họ đang trên đường đi tới phương bắc, vốn định ngủ trọ lại khách điếm này. Không ngờ chưa vào phòng đã gặp phải cảnh củi khô lửa đốt!

Khóa trái cửa phòng, Sở Mị Dạ đặt Thủy Liên Y lên giường.

"Tiểu Dạ!" Nàng khẩn trương rụt về phía sau, hai năm không có thân thiết với hắn, nàng có chút khẩn trương.


Mắt của nàng không thấy được, cho nên không biết dáng vẻ bất lực lúc này của mình càng thêm tuyệt mỹ.

Yết hầu của Sở Mị Dạ giật giật, đôi tay có chút run rẩy đi tới trước ngực của nàng, cởi nút áo của nàng ra.

"Tiểu Dạ!" Nàng ngượng ngùng bắt lại tay hắn. "Ta.... Ta không thấy được gì cả!"

Sở Mị Dạ dịu dàng nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, "Tất cả để ta làm chủ!" Hắn đặt nàng xuống giường, cúi ở phía trên nàng, nhẹ nhàng hôn nàng. Từ từ cởi y phục của nàng ra.

Khi thân thể hấp dẫn mềm mại lộ ra trước mắt hắn, trong mắt của hắn có một đốm lửa bùng cháy mạnh mẽ.

"Tiểu Dạ!" Nàng nhỏ giọng hô.

Cảm nhận được bàn tay hắn đang vuốt ve nàng, nghe được tiếng thở không đều của hắn. Thân thể của Thủy Liên Y bởi vì khẩn trương mà run rẩy không ngừng.

"Đừng sợ! Để cho ta yêu nàng!"

Hắn không chút kiêng kỵ gặm cắn môi của nàng, xương quai xanh của nàng, phần đẫy đà của nàng...

Hít vào một hơi, xúc cảm thân mật như vậy khiến cho nàng không biết phải làm sao. Hai năm rồi, nàng sợ sự thân mật kia lại sắp tới.

"Tiểu Y! Ta rất nhớ nàng! Đời này chỉ có nàng mới khiến ta vừa nghĩ đến liền đau lòng, ta yêu nàng, thật yêu, thật yêu!" Sở Mị Dạ dùng thứ cương cứng nóng bỏng của mình để nói nàng biết, bây giờ hắn chuẩn bị tốt lắm.

"Tiểu Dạ! Ta..... Hai năm rồi, không biết còn có thể..!" Lời nói của nàng không có mạch lạc, nàng không biết mình đang nói cái gì. "Ta sợ! Tiểu Dạ! Ta... Ưhm!" Tiếng kêu của nàng bị môi hắn nuốt hết.

Nơi nóng bỏng của hắn dán lên nơi riêng tư của nàng!

"Có ta ở đây! Tiểu Y! Đừng sợ!"

Hông của hắn nhẹ nhàng giật giật, phần lửa nóng kia từ từ nhích vào.

Thủy Liên Y cảm thấy mình bị chạm trúng! Liền nắm chặt lấy ga giường.

"Tiểu Dạ! Không được!"

Cái trán Sở Mị Dạ rịn ra mồ hôi lạnh. Tại sao mỗi lần đều khó khăn như vậy? Tiểu Y của hắn luôn khiến hắn rất đau a.

Nhẹ nhàng hôn nàng, bàn tay vuốt ve ở trên người nàng, nhẹ nhàng xoa nắn đẫy đà của nàng.


"Tiểu Y! Chớ khẩn trương! Thả lỏng một chút! Quá chặt rồi, ta không vào được!"

Hắn nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai nàng, nỗ lực làm xong màn mở đầu trước!

Bàn tay to của hắn đốt lên ngọn lửa trên người nàng, nàng cảm thấy mình dần dần mềm ra.

Cúi đầu mút vào bầu vú của nàng, khiến nàng kêu lên giống như bị điện giựt.

"Tiểu Y! Nàng chuẩn bị xong chưa?"

Cảm nhận được ướt át, hắn nhẹ nhàng động một chút.

"A!" Nàng thét chói tai.

Sau khi đi vào hết, lông mày nhíu chặt của hắn rốt cuộc giãn ra.

Đây thật là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này, trên mặt Sở Mị Dạ lộ ra nụ cười.

Hắn hoàn toàn rút phần lửa nóng ra khỏi, sau đó lại hoàn toàn đâm vào.

Hắn tiến vào từng cái, lại rời đi, ra ra vào vào không ngừng ma sát chỗ mẫn cảm nhất của nàng.

"Ừ!" Thủy Liên Y rên rỉ ra tiếng, trong cơ thể nàng có một loại cảm giác kỳ quái hiện lên, nàng biết, hai năm chưa từng trải qua chuyện giữa nam nữ lần nào, nàng sắp lên cao trào rồi!

"Tiểu Dạ!" Nàng kêu lên, "Ta.... Không được!"

"Tiểu Y! Đợi đã nào...!" Hắn không khắc chế nữa, để mặc cho lửa dục mãnh liệt trong cơ thể hoàn toàn bộc phát, không ngừng đoạt lấy nàng, mỗi một lần đều thẳng đến chỗ sâu nhất.

"A..... Tiểu Dạ! Van cầu chàng!" Nàng không được, thật không được!

Biết rất rõ ràng nàng đã đến cực hạn, nhưng hắn vẫn không ngừng tiến vào trong cơ thể nàng, một lần lại một lần.

Tóc nàng bị mồ hôi thấm ướt, môi đỏ mọng của nàng không ngừng run rẩy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui thích của nàng đỏ ửng, động tác của Sở Mị Dạ càng lúc càng nhanh.

Cảm nhận được sự co rút của nàng, nghe được tiếng rên rỉ bất lực và tiếng thét chói tai của nàng.

"A.....!"


Khi sự run rẩy đó đánh tới hai người đồng loạt leo lên vui thích tột cùng!

Một cỗ nóng bỏng bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể nàng, bỏng đến mức làm nàng run rẩy không ngớt.

Thủy Liên Y mềm nhũn, tựa đầu vào trước ngực hắn, tay nhỏ bé ôm hông hắn.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ khàn khàn nói.

Khi tay nhỏ bé mềm mại của nàng sờ lên hông của hắn, phân thân vẫn còn ở trong cơ thể nàng lại rục rịch chộn rộn.

"Tiểu Dạ!" Nàng kêu lên, mới vừa kết thúc, không phải nhanh vậy hắn đã muốn!

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ nhẹ nhàng vén sợi tóc dính trên gò má của nàng ra sau tai. "Nàng nên nghỉ ngơi! Hôm nay ta sẽ không muốn nưa!"

Thủy Liên Y đỏ mặt, hôm nay sẽ không, vậy hắn có ý là ngày mai còn có thể sao?

Nhẹ nhàng hôn môi đỏ của nàng, hắn lộ ra nụ cười rất vui vẻ.

"Ngủ! Ngày mai chúng ta còn phải lên đường!"

"Ừ!"

Hai năm rồi, hai người lại ở chung lần nữa, lại có thể ôm nhau ngủ, cùng nhau nghênh đón mặt trời mọc vào sáng hôm sau.

Nếu như đây chính là hạnh phúc, vậy thì hãy để hạnh phúc này kéo dài mãi!

Sau khi sắc trời sáng choang, Thủy Liên Y mới từ trong mệt mỏi tỉnh lại!

Ngày hôm qua Sở Mị Dạ lừa nàng! Hắn nói để cho nàng nghỉ ngơi, nhưng hai canh giờ sau lại rất mất mặt muốn nàng lần nữa.

Lần này thời gian rất dài, hắn dùng các loại tư thế mắc cỡ đoạt lấy nàng, cuối cùng khi nàng không ngừng cầu xin tha thứ, hắn mới chịu thả nàng.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ đã mặc y phục chỉnh tề, thấy Thủy Liên Y vô lực nằm lỳ ở trên giường, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.

Trên người nàng tràn đầy dấu vết hắn lưu lại đêm qua, hắn vuốt ve toàn thân nàng, cũng hôn hít toàn thân nàng. Hai năm qua chỉ dùng một đêm thân mật căn bản là không đủ cho hắn thỏa mãn.


"Tiểu Y! Đi tắm, chúng ta nên lên đường rồi!"

"Tiểu Dạ! Ta mệt quá!" Nàng làm nũng, đêm qua nàng mệt muốn chết rồi, đòi hỏi của hắn khiến nàng bây giờ thật không muốn cử động chút nào.

"Vậy hôm nay chúng ta ở lại đây! Chờ Tiểu Y hết mệt, chúng ta mới lên đường! Nàng ngủ đi! Ta coi chừng cho nàng!" Hắn vươn tay vuốt ve gương mặt của nàng.

Kéo tay của hắn, Thủy Liên Y mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi!

Nam nhân mà nàng yêu nhất, không ngờ trải qua hai năm hắn vẫn có thể tìm được nàng! Vẫn còn yêu nàng như thế! Nắm tay nhau mà chết, có phu quân như vậy nàng còn có thể đòi hỏi gì đây!