Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 202: Hai năm sau gặp lại

Thủy Liên Y lần mò đi tới hậu viện, đêm khuya tất cả người trong phủ đều ngủ say. Thời buổi thái bình thịnh thế, nên không có người gan lớn không muốn sống tới phủ Cẩn vương trộm đạo.

Bởi vì cửa phòng khóa chặt, cho nên hậu viện bình thường không có người trông coi, nàng đã từ trong miệng nha hoàn hỏi thăm tốt lắm!

Nàng muốn rời khỏi đây, một khi trong lòng có ý nghĩ như vậy, nàng liền không thể ở lại! Nàng phải đi.

Mò tới then cửa, nàng nhẹ nhàng mở ra. Đại môn mở ra, thân thể nhỏ yếu của nàng chui ra.

Phía dưới là mấy bậc thang, nàng đi từ từ, hai tay hướng về phía trước lần mò.

Đối với một người mù như nàng mà nói, ban đêm cùng ban ngày cũng không có gì khác, đều là tối như mực giống nhau.

Chỉ chỉ là ban đêm rất an tĩnh, tất cả mọi người đều đi ngủ, tựa hồ nghe không thấy bất kỳ tiếng vang nào.

Cổ đại không thể so với hiện đại, không có nhiều sinh hoạt về đêm như vậy. Khi trời tối dân chúng cũng liền về nhà!

Bước chân của Thủy Liên Y lộ ra thanh âm rất lớn trong đêm đen. Nàng ở trên con đường rộng rãi đi lại, không biết mình đang ở phương nào, cũng không biết nghênh đón mình là cái gì?

Hiện tại trong lòng nàng suy nghĩ đơn giản là mau sớm rời khỏi Ngao Cẩn Phong! Nàng không muốn hắn vì nàng mà thống khổ, vì nàng mà buông tha cho hạnh phúc của hắn.

Trên mặt đất có chút gập ghềnh, cước bộ nàng lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

Thật yên tĩnh a! Ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng chó sủa, nàng cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì! Thủy Liên Y cũng không sợ, một người ngay cả chết cũng không sợ còn có thể e ngại cái gì!

Chỉ là, phía trước tựa hồ truyền đến tiếng bước chân, còn có giọng nói của mấy nam nhân say khướt. Nghe được thanh âm của bọn hắn, Thủy Liên Y có chút kinh hãi muốn chạy trốn, vịn vào tường rào bên cạnh đi nhanh từng bước.


Bộ dáng nàng bây giờ nếu như bị người xấu thấy nhất định sẽ khi dễ nàng, nàng không thể mạo hiểm.

"A!" Bởi vì đi quá nhanh dưới chân đạp phải một tảng đá, nàng ngã xuống.

"Bên kia có một nữ nhân!" Đám hán tử say mèm kia quả thật thấy được nàng, cước bộ hỗn độn chạy tới.

"Trời ạ! Thật xinh đẹp!" Hán tử say A liếm liếm đôi môi.

"Mỹ nhân a!" Hán tử say B mắt lộ tà quang.

"Thật là ông trời mở mắt!" Hán tử say C chà xát hai tay.

Bên tai Thủy Liên Y truyền đến thanh âm nam nhân hèn mọn, nàng bối rối đứng lên dựa vào vách tường.

Thấy đôi mắt đẹp của nàng không có tiêu cự nhìn thẳng phía trước, ba hán tử say lảo đảo đem nàng vây quanh ở giữa.

"Mỹ nhân, ngươi là cô lương thanh lâu nhà ai? Tại sao đại gia chưa từng thấy ngươi?"

"Ta không phải là cô nương thanh lâu! Các ngươi tránh ra!" Thanh âm Thủy Liên Y lạnh lẽo, mặc dù ánh mắt của nàng mù, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để bọn họ tùy ý khi dễ.

"U! Giọng điệu thật là cường ngạnh! Chỉ là, hơn nửa đêm ở trên đường đi dạo, khẳng định cũng không phải là nữ tử đàng hoàng! Các huynh đệ, tiểu mỹ nhân này để cho ca lên trước!" Hán tử say A đầu lưỡi cũng duỗi thẳng, còn muốn giành trước.

Thủy Liên Y nắm chặt quả đấm, mặc dù nhìn không thấy bộ dạng bọn họ lớn lên như thế nào, nhưng quanh thân bọn họ tản ra hơi rượu hôi thối nồng nặc. Làm cho nàng cau mày quay mặt đi!

"Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tại sao có thể để cho một người độc chiếm! Nếu không ba người chúng ta cùng tới! Ha ha!" Nam nhân hèn mọn kia đưa tay lên sờ mặt Thủy Liên Y.

Hai năm qua, Thủy Liên Y mặc dù nhìn không thấy, nhưng thính lực luyện được vô cùng tốt. Khi nam nhân kia đưa tay tới, nàng hung hăng cho hắn một cước.

"A.....!" Nam nhân che cái mũi bị gãy, ngao ngao kêu to, hai lỗ mũi của hắn phun ra máu.

"Tiện nhân!" Hắn tàn bạo quạt một bàn tay với Thủy Liên Y.

Nghe được tiếng gió, Thủy Liên Y tránh thoát, lại một cước đá vào bụng của hắn.


"A.....!" Vừa hét thảm một tiếng, mũi nam nhân xui xẻo kia không ngừng nhỏ máu, vừa bưng kín bụng, khom lưng thiếu chút nữa gục trên mặt đất.

Hai tên khác thấy như vậy, nữ nhân này rất không dễ chọc a! Hai người cùng nhau lao đến.

"Các ngươi còn tới?" Thủy Liên Y chân trái đá một cái, đá trúng cằm một người. Chỉ nghe được răng rắc một tiếng, hình như cằm hắn bị trật khớp.

Nàng chân phải đá một cái, đá trúng vào mặt một người khác, rắc một tiếng, dường như mặt cũng bị đá trật rồi.

"Tiện nhân.....!" Ba nam nhân không nghĩ tới một nữ nhân như nàng có thể trong thời gian ngắn như vậy đem bọn họ đả thương. Cùng nhau xông lên đánh về phía nàng.

Lúc này Thủy Liên Y cũng không quản đường xá thế nào, cũng không biết phía trước có phải ngõ cụt hay không, nàng vẫn chạy lên trước. Dưới chân vấp vào đá làm cho nàng ngã xuống, nhưng nàng biết nàng thà rằng chết cũng không thể để cho ba tên xấu xa này khi dễ.

Phía trước dường như truyền đến tiếng vó ngựa, Thủy Liên Y nhanh chóng chạy trốn ở trên đường, phía sau còn có ba nam nhân đang truy đuổi.

Trong đêm đen, trên đường phố trống trải không có một bóng người, một nữ tử áo trắng thân hình lảo đảo chạy trốn, phía sau còn có ba nam nhân thoạt nhìn vô cùng hèn mọn đuổi theo. Cảnh tượng như vậy toàn bộ rơi vào trong mắt người cưỡi ngựa.

"A.....!" Thủy Liên Y té lăn trên đất, cùi chỏ cũng té ra máu, không đợi nàng bò dậy, ba nam nhân phía sau liền đuổi đến.

"Mẹ nó! Tiểu tiện nhân, hôm nay đại gia không giết chết ngươi, liền thật xin lỗi khuôn mặt mình!" Nam nhân mới vừa bị đá lệch mặt, tàn bạo đưa tay bắt lấy bả vai của nàng.

Thủy Liên Y vốn định né tránh, nhưng lại phát hiện chân mình bị thương, nhịn không được đau đến cau mày.

"A!" Tiếng hết thảm truyền đến, ngón tay bắt lấy bả vai nàng truyền đến một tiếng rắc.

Một bóng người màu đen thân hình cực nhanh đến trước mặt bọn hắn, dễ dàng bẻ gãy móng vuốt muốn chặt này.

Thủy Liên Y trợn to hai mắt, mặc dù cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở lạnh lùng. Quen thuộc như vậy, làm cho tim nàng thình thịch nhảy không ngừng.

"Ai..... A.....!" Vừa hét thảm một tiếng, chân một người khác tựa hồ bị người một cước đạp gãy.

"A.....!" Người thứ ba thấy tình thế không ổn, chuẩn bị chạy trốn, lại không chờ vừa chạy được hai bước trực tiếp bị đạp gục xuống.


"Mấy người các ngươi hôm nay ai cũng chạy không được!" Thanh âm lạnh lùng truyền đến.

Trong lòng Thủy Liên Y lộp bộp một chút, hai mắt nhìn không thấy dung mạo của người tới, trên mặt nàng lộ ra giật mình.

"Tiểu..... Tiểu Dạ!" Đưa tay ra sờ phía trước.

Một cánh tay có lực, trong lòng bàn tay to đều là vết chai bắt được tay nhỏ bé của nàng, ngay sau đó nàng bị ôm vào một lồng ngực bền chắc lại ấm áp.

Hơi thở quen thuộc truyền đến, nàng cảm nhận được ngực hắn đang run rẩy.

"Là chàng sao? Tiểu Dạ!" Nàng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán.

Lông mày Sở Mị Dạ nhíu chặt, cặp mắt bén nhọn tràn đầy ngạc nhiên, trên mặt co quắp một chút.

Bàn tay của hắn quơ quơ trước mặt Thủy Liên Y, phát hiện đôi mắt trong suốt đó lúc này không hề có tiêu cự, nàng dĩ nhiên là không nhìn thấy.

"Tiểu Y!" Hắn ôm nàng thật chặt, không chịu buông tay.

Hai năm rồi, mất đi tin tức của nàng hai năm, hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ ở đầu đường Nam thành vô tình gặp được nàng, hơn nữa lại là trong đêm đen như thế.

"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y thất thanh khóc rống, mới vừa rồi nàng thật sự sợ hãi, nàng sợ mình bị người xấu khi dễ.

Trong Đại Thoại Tây Du, Tử Hà tiên tử đã từng nói: người ta yêu phải là anh hùng cái thế, hắn phải là thiên hạ đệ nhất,, độc nhất vô nhị, có một ngày hắn sẽ mặc Kim giáp chiến bào, tay cầm tuyệt thế bảo kiếm, đạp trên đám mây bảy màu tới lấy ta.....

Tiểu Dạ của nàng tựa như người kia, mặc dù không có đạp trên đám mây bảy màu tới cưới nàng, nhưng lại giống như thiên thần xuất hiện trước mặt nàng bảo vệ nàng.

"Tiểu Y! Ta thay nàng giết bọn họ!" Sở Mị Dạ móc bội kiếm ra muốn giết chết ba tên bại hoại dám khi dễ bảo bối của hắn, nhưng Thủy Liên Y lại bắt được tay của hắn.

"Tiểu Dạ! Không nên! Nếu bọn họ cũng đã nhận lấy trừng phạt, tạm tha bọn họ đi! Tích chút đức cho Huyễn Huyễn!" Nước mắt của nàng chảy xuôi ở trên gương mặt.

Sở Mị Dạ ôm nàng lên ngựa." Rời đi nơi này trước!"

Truy Tinh mang theo hai người bọn họ nhanh chóng rời khỏi Nam Thành, ra khỏi thành đi tới bờ sông Thanh U.


Nghe được tiếng nước chảy xiết, Thủy Liên Y nắm thật chặt cánh tay Sở Mị Dạ.

"Tiểu Dạ! Đây là nơi nào?"

“Nơi này là sông Thanh U ở Ngao Nam quốc, chúng ta ngồi thuyền rời đi!"

"Huyễn Huyễn! Huyễn Huyễn nàng mất!" Bắt được tay áo của hắn, Thủy Liên Y khóc lóc kể lể."Tiểu Dạ, ta cái gì cũng không muốn nghĩ tới! Cũng phải nghĩ tới! Nữ nhi của ta tìm không được, ta là người mù chết tiệt không thấy nữ nhi của mình ở nơi nào!"

Sở Mị Dạ nắm cả bả vai của nàng đem nàng ôm chặt lấy, "Hôm nay ta vốn muốn đi Cẩn vương phủ tìm Ngao Cẩn Phong tính sổ! Hai năm trước hắn mang nàng đi, sau đó một chút tung tích cũng không có. Hôm nay nghe nói hắn trở lại Ngao Nam quốc, ta mới cố ý tìm đến hắn! Vốn là muốn đến nhìn hắn sau mới hướng hắn dò thăm tin tức của nàng! Lại không nghĩ rằng ở trong hẻm nhỏ gặp được nàng!"

"Tiểu Dạ! Ta thật xin lỗi chàng! Huyễn Huyễn không thấy!" Trong lòng của nàng rất khó chịu, nữ nhi của nàng sinh tử chưa biết, nàng lại không biết mình nên làm những gì.

Huyễn Huyễn! Trong lòng Sở Mị Dạ cũng rất đau, hắn vẫn cho là nữ nhi của mình đã mất hai năm trước!

"Tiểu Y! Mắt của nàng làm sao vậy?"

Thủy Liên Y cắn môi, “Mù! Hai năm trước ngã xuống đê, đầu bị đập xuống, mặc dù trí nhớ trước kia đã khôi phục, nhưng mắt lại không nhìn thấy!"

Sở Mị Dạ thở dài một hơi, trong lòng khó chịu nói không ra lời.

"Tiểu Y! Ta muốn dẫn nàng đi tìm thần y, nhất định sẽ trị lành mắt cho nàng!"

Nàng lắc đầu, “Quên đi! Ngao Cẩn Phong là thần y, nhưng hắn cũng không thể chữa được! Hai năm cũng đã qua, ta không muốn yêu cầu xa vời thêm cái gì! Ta chỉ muốn tìm lại Huyễn Huyễn, chỉ muốn tìm được nữ nhi của ta!"

"Huyễn Huyễn.... Nàng đã mất?" Sở Mị Dạ không dám nói tới chuyện khác, hắn cũng không xác định nữ nhi có phải còn sống hay không.

Thủy Liên Y gật đầu, đem chuyện xảy ra mấy ngày trước nói ra.

Thì ra Huyễn Huyễn không có chết, Ngao Cẩn Phong chết tiệt lại nói cho hắn biết Huyễn Huyễn đã chết! Nhưng Huyễn Huyễn lại mất tích, hắn cứ như vậy vô duyên nhìn thấy con gái của mình sao?

"Tiểu Y! Ta cho binh tướng Sở Mặc quốc đi tìm Huyễn Huyễn, nhất định sẽ đem nàng tìm trở về!"

Thủy Liên Y nắm chặt quả đấm, hi vọng Huyễn Huyễn còn sống, hi vọng rơi xuống sông không phải là nữ nhi bảo bối của nàng.


"Ta nguyện ý dùng tánh mạng của mình để đổi lấy Huyễn Huyễn bình an! Nếu như ông trời có thể nghe được, hi vọng người để cho nữ nhi của ta sống lâu trăm tuổi, cả đời hạnh phúc! Mệnh này của Thủy Liên Y tùy lúc có thể lấy đi!"

Nàng ngửa mặt lên trời hô to, chỉ cần nữ nhi bình an, mệnh nàng không tiếc.

"Không nên! Nếu quả thật có thể làm cho nữ nhi bình an, mệnh này của Sở Mị Dạ nguyện ý cầm đi trao đổi! Để cho Tiểu Y cùng Huyễn Huyễn sống hạnh phúc, chỉ cần các nàng hạnh phúc, mạng của ta bé nhỏ không đáng kể!" Sở Mị Dạ ngửa mặt lên trời rống to.

"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y nhào vào trong ngực hắn, nước mắt tùy ý rơi không ngừng.