Sở Mị Dạ đột nhiên muốn nghiệm chứng một chuyện.
Hắn đột nhiên dùng tay cởi áo khoác ra, lộ ra lồng ngực bền chắc.
"Ngươi.... Ngươi làm gì đấy?" Ánh mắt của nàng không biết nhìn nơi nào mới phải! Tránh né cơ ngực bền chắc phát ra ánh sáng ở dưới ánh nến.
Khóe miệng hắn giơ lên, cởi sạch y phục ném xuống đất, cả thân lộ ra.
"Ngươi... Cách ta xa một chút!" Nàng sợ tới mức rúc vào góc tường. Vóc người của hắn thật đúng là đẹp! Phi! Lúc nào mà còn nghĩ những thứ này!
Nhìn tiếp hắn bắt đầu cởi quần.
"Này! Này! Ngươi điên à!" Nàng cầm gối đầu lên ném hắn.
Quần ngoài "Pằng" rơi xuống đất, lộ ra quần dài màu trắng.
"Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi!" Nàng duỗi ngón tay ra run rẩy chỉ vào hắn. Lỗ mũi bắt đầu nóng lên.
Thấy phản ứng của nàng, hắn cảm thấy có ý tứ, chậm rãi nhẹ nhàng kéo xuống cái quần cuối cùng.
"Đợi...... Đợi đã nào...!" Nàng hô ngừng.
A? Gương mặt hắn bỡn cợt "Có gì không ổn sao?"
"Sống bao nhiêu năm, dương v*t gì chưa từng thấy! Ngươi cho rằng lão nương là thiếu nữ ngu ngốc à?" Nàng hung hăng chỉ vào hắn.
"Vậy nàng đang sợ cái gì? Run cái gì?" Hắn đứng ở trước mặt nàng.
Đầu óc Thủy Liên Y hỗn loạn, "Ta sợ gì? Run gì? Lão nương đã thấy hết, còn nhiều hơn nữ nhân ngươi chơi đùa! Ngươi.... Ngươi dám lộ, ta liền dám cười!"
Sở Mị Dạ nhướng mày, đã thấy nhiều?
Thấy nàng sợ tới mức nói chuyện không mạch lạc, hắn đột nhiên có ý tưởng trêu cợt nàng.
Chợt kéo quần xuống!
"A......!" Tiếng thét chói tai truyền đến, chỉ thấy Thủy đại tiểu thư, lỗ mũi chảy máu, mí mắt trợn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Thủy Liên Y té xỉu, Sở Mị Dạ đột nhiên cười, nữ nhân này tựa hồ chơi vui hơn so với hắn tưởng tượng.
Hắn mặc quần áo tử tế quan sát nàng.
Xiêm áo vừa bị hắn cởi mở toang, mặc dù bên trong còn có đồ lót nhưng bộ ngực cao thẳng như ẩn như hiện, bụng của hắn đột nhiên xông lên một đốm lửa.
Nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngang trên giường, dùng tay vuốt ve mặt trái xoan nhẵn nhụi của nàng. Nếu như mấy tháng trước Thủy Liên Y khiến cho hắn mê luyến chỉ vì dáng ngoài, như vậy hôm nay hắn lại thích tính tình của nàng. Nữ tử như vậy, tại sao hắn lại ném nàng đến thanh lâu? Chân mày hơi nhíu xuống.
Nhìn phản ứng vừa rồi của nàng, tự hồ chỉ là mạnh miệng mà thôi, thật chẳng lẽ chưa từng thấy bảo bối của nam nhân? Trong mắt có nghi ngờ, vậy nàng thủ thân như ngọc vì người nào? Thậm chí không tiếc đắc tội hắn?
Nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, hắn muốn nàng, nhưng.... Nhất định là ở thời điểm nàng thanh tĩnh.
Nhìn máu mũi nàng chảy xuống, lau đi cho nàng. Trên mặt Sở Mị Dạ lộ ra nụ cười không dễ dàng phát giác.
"Tiểu thư! Người làm sao vậy?" Nghe được Thủy Liên Y thét chói tai, Tiểu Kinh liều chết chạy vào, chống lại một đôi mắt lạnh của Sở Mị Dạ.
"Vương...... Vương gia!" Tiểu Kinh sợ tới mức quỳ xuống.
Sở Mị Dạ khoát tay chặn nàng.
Tiểu Kinh nơm nớp lo sợ đi tới bên giường, thấy Thủy Liên Y nhắm mắt ngã xuống giường cả kinh thất sắc. "Tiểu thư người thế nào?"
"Nàng bất tỉnh mà thôi!" Nhìn chằm chằm Tiểu Kinh "Ngươi tên là Tiểu Kinh?" Nếu như hắn nhớ không lầm, nha hoàn này Thủy Liên Y mang từ Ngao Nam quốc tới.
"Nô tỳ gọi là Tiểu Kinh!"
Liếc mắt nhìn Thủy Liên Y. "Trong mấy tháng này, nàng..... Có hầu hạ nam nhân hay không?"
Tiểu Kinh lắc đầu như đánh trống "Hương di thấy tiểu thư khí chất xuất chúng, không đành lòng để nàng bị nam nhân khác chà đạp!"
Trong lòng hắn đột nhiên vui mừng.
"Chẳng qua là hôm nay Tam vương gia, chỉ tên bảo tiểu thư tiếp rượu!"
Huh? Sở Mị Dạ cau mày. Tam đệ tìm Thủy Liên Y tiếp rượu, nhưng cho hắn trình diện. Chẳng lẽ hắn không biết Thủy Liên Y là khí phi của mình sao?
"Tiểu thư không nghe lệnh, nhảy xuống ao hoa sen!" Lời nói của Tiểu Kinh khiến cho trái tim hắn chấn động.