“Ông đạo sĩ đó thật sự quá ư là giảo hoạt mà. Chỉ nói có hai ba câu như vậy mà đã có thể kiếm được mấy trăm ngàn rồi sao?” Tí Còi cảm thấy có chút khó tin, đồng thời còn có chút ngưỡng mộ Huyền Thanh Chân Nhân.
Gã Béo lên tiếng: “Ông ấy là thật sự có tài nên mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đấy chứ.”
Quách Ngọc Khiết cảm thấy khó hiểu: “Người ta thường nói tiết lộ thiên cơ sẽ bị báo ứng mà. Ông ấy không bị báo ứng gì sao?”
Về việc tiết lộ thiên cơ có bị báo ứng không thì mấy người chúng tôi đều không biết nữa. Nếu theo như những gì chúng tôi biết về thầy bói thì những người hành nghề bói toán, đoán mệnh thường sẽ là những người mù, cuộc sống của họ khá là nghèo khổ. Tại sao chúng tôi lại đưa ra nhận định như vậy? Đó là nhờ cả vào những phim truyền hình được chiếu hằng ngày trên tivi đó. Nhưng theo như những gì lần trước tôi thấy thì có vẻ như Huyền Thanh Chân Nhân sống khá tốt đấy chứ. Nhóm năm người của Thanh Diệp đều mất tích hết rồi, vậy mà ông ấy vẫn còn sống nhăn răng.
Trần Hiểu Khâu bỗng lên tiếng: “Em nghĩ chuyện này chắc có liên quan đến việc thời thế luôn thay đổi mà lần trước Huyền Thanh Chân Nhân từng nhắc đến.”
Thời thế đã thay đổi. Bây giờ trong xã hội vẫn còn tồn tại rất nhiều những thứ mà các đạo sĩ, hoà thượng hay Âm Dương tiên sinh đều không thể làm gì được nó cả. Hoặc có lẽ là chính vì xã hội vẫn còn tồn tại những thứ như vậy nên họ mới có thể có cuộc sống yên ổn hơn, họ mới có thể nhờ vào những khả năng đặc biệt, những khả năng không thể lí giải được bằng khoa học đó để kiếm sống qua ngày.
Tôi khá đồng ý với quan điểm của Trần Hiểu Khâu, nhưng nói đến cùng thì đây cũng chỉ là những phỏng đoán của mấy người phàm như chúng tôi thôi. Còn cụ thể chân tướng sự việc như thế nào, chúng tôi không hề hay biết gì cả.
Quách Ngọc Khiết có vẻ khá là hứng thú với những chuyện liên quan đến Huyền Thanh Chân Nhân: “Chuyện của thương gia giàu có kia chắc được tính là kết quả tốt nhỉ? Ông ấy có từng bói ra kết quả xấu lần nào chưa?”
“Có chứ!” Trần Hiểu Khâu khẽ thở dài: “Ông ấy từng bói ra thiên tai, sau đó ông ấy có nhờ người khác đến báo cho người dân biết, nhưng kết quả không được khả quan lắm. Có những người dân tin lời ông ấy, làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng cũng có những người không chịu tin, đuổi người đó đi khỏi đấy. Câu chuyện thảm nhất là về một vị lãnh đạo cấp cao, cả nhà ông ấy đều thiệt mạng. Trước đó Huyền Thanh Chân Nhân đã từng báo trước một tiếng với ông ta nhưng ông ta lại không để tâm đến những lời của Huyền Thanh Chân Nhân. Cuối cùng cả gia tộc ông ta đều bị đám cướp lạ mặt đột nhập vào nhà giết chết hết. Nhưng cũng có một vài vị lãnh đạo tin lời Huyền Thanh Chân Nhân, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ từ trước thì vị trí của mình lại bị tranh đoạt mất trong khoảng thời gian đó ...”
Nói đến đây thì Trần Hiểu Khâu bỗng im bặt. Đối với những công nhân viên chức quèn như chúng tôi mà nói thì sự thay đổi về nhân sự, lãnh đạo ở cấp trung ương quả thật là quá xa vời. Sếp già của chúng tôi chẳng bao giờ tham dự vào những cuộc chiến nơi chính trường, ông ấy chỉ thích làm nhân viên cấp dưới thôi. Ông ấy từng nâng đỡ rất nhiều người khác, những người đó đều đã đạt được thành công. Đương nhiên trong số đó thì cũng có những người bất đồng quan điểm với sếp già, thế nhưng bọn họ vẫn làm việc chung với nhau rất vui vẻ. Đây có thể được xem là bản lĩnh của sếp già chăng? Năm người chúng tôi làm việc chung với ông ấy, ít nhiều gì cũng sẽ học hỏi được chút tài năng làm việc của sếp già.
“Vụ này là vụ thảm nhất rồi hả?” Tí Còi hỏi: “Số người chết trong vụ này cũng chỉ có gia đình của vị lãnh đạo đó thôi sao?”
Cả gia tộc bị diệt vong quả thật là rất thảm, thế nhưng lúc nãy Trần Hiểu Khâu có nhắc đến “thiên tai”, mấy người chúng tôi đều từng nghe nói qua về năng lực của Huyền Thanh Chân Nhân, Tí Còi suy nghĩ như vậy cũng không có gì là kì lạ cả.
Tôi bỗng nghĩ đến Cát Gia Mộc. Toàn gia tộc có tổng cộng hai mươi bảy người, tuy là vẫn không thể so được với những danh gia vọng tộc trong xã hội xưa nhưng với tình hình hiện nay, mỗi gia đình chỉ có nhiều nhất là từ hai đến ba đứa con thì Cát Gia Mộc cũng được xem là một gia tộc lớn rồi. Chẳng lẽ gia đình vị lãnh đạo cấp cao đó cũng giống vậy sao?
Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Đây đều là những ví dụ đã được chứng thực, ngoài ra còn có rất nhiều ví dụ chưa được chứng thực. Ông ấy còn có thể bói được những thứ như là lũ lụt, hoả hoạn, bão, động đất v.v, chỉ là không có trực tiếp truyền đến cho tất cả mọi người. Thỉnh thoảng có vài lần nhưng chỉ là chuyện nhỏ, số người thương vong không nhiều lắm.”
Những ví dụ chưa được chứng thực thì Trần Hiểu Khâu sẽ không kể cho chúng tôi nghe đâu.
Trần Hiểu Khâu kể tiếp: “Gia đình của vị lãnh đạo cấp cao đó tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, trong đó đã bao gồm luôn cả họ hàng thân thích. Bọn họ bị giết ngay trong lễ mừng thọ, những người đàn ông thì bị hành hạ rồi giết chết, còn những người phụ nữ, những cô gái thì bị hãm hiếp xong giết hại. Ngay cả những đứa trẻ cũng bị chúng giết chết. Toàn gia tộc diệt vong.”
Quách Ngọc Khiết khẽ hít ngụm khí lạnh: “Vậy bọn cướp đó tổng cộng có bao nhiêu người vậy? Bọn họ thật sự đến đó chỉ để cướp thôi sao?”
Tí Còi như nhớ ra được gì đó, bỗng kêu lên một cách kinh ngạc: “Đợi đã! Chẳng lẽ vụ việc em vừa mới nói là vụ án tù nhân chạy trốn khỏi nhà tù khoảng hơn mười năm trước sao?”
Trần Hiểu Khâu khẽ gật đầu.
Tí Còi bỗng nhắc đến chuyện này, hình như tôi cũng có chút ấn tượng về vụ án đó.
Vào khoảng mười năm trước từng xảy ra một vụ tù nhân vượt ngục ở nhà tù chuyên giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm ở phía bắc. Số phạm nhân vượt ngục khoảng mười mấy người, bọn chúng đã ra tay giết chết sáu cảnh sát. Bên phía cảnh sát phải tốn khoảng hơn nửa năm mới có thể bắt được hết mười mấy tên tội phạm đó. Vào khoảng thời gian ấy, trên mạng có rất nhiều tin đồn rằng những tên tội phạm vượt ngục đó đã trốn chạy đến khu vực lận cận thủ đô. Khi nhìn thấy tin đồn này trên mạng, rất nhiều người cảm thấy lo lắng, sợ hãi nhưng cũng có những người không tin. Ngoài ra còn có người cho rằng mấy tên trốn tù đó thiểu năng à, bọn họ là phạm nhân, chạy đến gần thủ đô để cảnh sát bắt ư? Bây giờ lên mạng vẫn có thể tìm thấy được tin đồn ấy, nhưng sau đó lại có một tin đồn khác nói rằng trong quá trình chạy trốn, bọn chúng tiến hành cướp của giết người, chuyên làm điều ác. Tin tức ấy bị cho là tung tin vịt và cắt bỏ, không tồn tại trên internet bao lâu liền biến mất. Khoảng thời gian ấy thì ai ai cũng cảm thấy lo lắng, hoảng sợ.
Dân Khánh cách nơi đó khá là xa, vả lại lúc ấy tôi còn nhỏ và tôi cũng không mấy quan tâm đến chuyện này, chỉ xem qua trên mạng cho biết thôi. Lúc học đại học, trên mạng từng xuất hiện một bộ phim với nội dung chính là về những tên tội phạm và nhà tù. Cũng không biết là do khán giả soi quá kĩ hay là do bên nhà sản xuất cố tình nói vậy để tăng lượt xem, mọi người đều nói rằng bộ phim đó lấy cảm hứng từ vụ việc mười mấy tên tội phạm vượt ngục. Những diễn viên đóng vai những tên tội phạm vượt ngục ấy đều khá giống với đời thật. Bộ phim này chủ yếu tái diễn lại cảnh vượt ngục và quá trình chạy trốn của bọn tội phạm đó. Tôi, Tí Còi và Gã Béo đều đã xem bộ phim ấy nên có ấn tượng khá sâu đậm.
Gã Béo sửng sốt: “Vậy là bọn chúng đã thật sự giết người sao? Những lời đồn trên mạng kia là có thật sao?”
“Những lời đồn trên mạng đều là thật cả. Nhưng vụ việc này sau đó đã bị cơ quan chức năng giấu đi. Vụ thảm sát kia vô cùng tàn nhẫn, nếu để lộ ra ngoài e rằng sẽ khiến người dân lo lắng, bất an. Vả lại bọn tội phạm đó cũng không có tiến vào thủ đô. Gia đình của vị lãnh đạo cấp cao kia bị giết hại ở khu nghỉ dưỡng được xây tại nơi giao nhau giữa hai tỉnh.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Em nghi ngờ rằng Huyền Thanh Chân Nhân là muốn chỉ dẫn cho phía cảnh sát bắt được đám tội phạm bỏ trốn đó. Chỉ trong vòng nửa năm, bọn tội phạm kia đã làm đủ thứ chuyện ác nhưng giết hại cả nhà lại là lần đầu tiên... Đáng tiếc...”
Đáng tiếc rằng không ai để tâm đến chuyện này cả, cũng không ai ngờ rằng một gia tộc lớn lại bị diệt vong như vậy.
Tí Còi khẽ chau mày: “Vậy Huyền Thanh Chân Nhân không có nói rõ với người ta sao?”
Trần Hiểu Khâu nói: “Ông ấy đã bói ra được kiếp nạn diệt tộc vào khoảng một năm trước đó rồi.”
Quách Ngọc Khiết lên tiếng: “Vào khoảng một năm trước đó sao?”
Tôi bỗng lên tiếng: “Có lẽ ông ấy cũng không thể đoán trước được diễn biến vụ việc đó sẽ như thế nào.”
Bốn người bọn họ đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tí Còi nói: “Anh Kỳ à, tôi thấy anh có vẻ khá chắc chắn đấy chứ.”
Tôi nghĩ nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Thật ra tôi không dám chắc chắn điều gì cả. Một là ông ấy không thể bói được chi tiết đầu đuôi câu chuyện, hai là ông ấy biết được chi tiết đầu đuôi câu chuyện nhưng lại không thể tiết lộ quá nhiều thông tin. Cũng như việc ông ấy biết rất nhiều chuyện về đám người Thanh Diệp nhưng ông ấy lại không chịu nói với chúng ta.”
Tôi tin chắc rằng Cổ Mạch không phải đang lừa chúng tôi. Anh ta không giống với Huyền Thanh Chân Nhân, anh ta muốn cứu đám người Thanh Diệp, anh ta còn chắc chắn tôi có thể cứu được bọn họ. Nếu vậy thì Cổ Mạch không lí nào lại phải lừa tôi cả. Anh ta nói rằng giờ vẫn chưa thể nói ra được thì chắc chắn là chưa tới lúc để anh ta nói rõ mọi chuyện với tôi. Chỉ là tôi khá ghét cái bộ dạng “tôi biết được rất nhiều bí mật, nhưng tôi lại không thích kể cho cậu nghe” của anh ta. Anh ta và Huyền Thanh Chân Nhân đều biết được rất nhiều chuyện, nhưng hai người bọn họ lại không chịu nói ra, điều này làm tôi bực mình và cũng đành bất lực.
Năm đó chắc Huyền Thanh Chân Nhân cũng giống tôi vậy.
Quách Ngọc Khiết bỗng lên tiếng: “Nếu như ông ấy có thể bói ra được chi tiết đầu đuôi câu chuyện và ông ấy nói hết mọi chuyện thì kết quả sẽ như thế nào?”
Gã Béo trả lời: “Nếu vậy thì có lẽ kế hoạch vượt ngục của những tên tội phạm đó sẽ bị phá sản, nhưng cũng có thể là những tên tội phạm đó sẽ thay đổi thủ đoạn gây án thì sao?”
Quách Ngọc Khiết hỏi tiếp: “Vậy số người thương vong có phải sẽ tăng lên không?”
Khi nghe xong câu hỏi này của Quách Ngọc Khiết, bốn người chúng tôi đều sững sờ.
Quách Ngọc Khiết nói: “Không phải là trong phim vẫn thường hay như vậy sao? Một người muốn thay đổi quá khứ thế nhưng lại khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Còn một tình huống khác nữa đó là người ta muốn thử thay đổi quá khứ liền hình thành cục diện như ngày hôm nay.”
Những người viết kịch bản có lẽ không có năng lực đặc biệt, thế nhưng họ dựa vào trí tưởng tượng phong phú của mình để viết tiếp câu chuyện sao cho logic và hợp lí nhất.
Những thứ như là chuyến du hành thời gian, song song vũ trụ, dưới đủ loại khái niệm khoa học viễn tưởng thì tiên tri cũng là một loại khái niệm mơ hồ và bí ẩn tồn tại hàng ngàn năm trong xã hội nhân loại.
Tôi bỗng nghĩ đến khả năng đặc biệt của tôi.
Nếu tôi có thể biết được những chuyện xảy ra trong quá khứ mà Huyền Thanh Chân Nhân và Cổ Mạch đang cố giấu tôi thì có xảy ra chuyện gì không?
Vừa nghĩ đến đây cả người tôi liền ngẩn ra.