Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 192: Mã số 041 – ngôi nhà ma (11)

Ngày 14 tháng 12 năm 2007, Tiêu Húc Nhật cự tuyệt đề nghị tiếp tục bảo vệ cậu ta 24/24.

Ngày 27 tháng 12 năm 2007, thông qua điều tra nắm được tin tức Cát Gia Mộc bị tiêu diệt, toàn gia tộc có hai mươi bảy người, mười ba người chết do mất máu quá nhiều, mười bốn người chết trong biển lửa. Đa số những pháp khí của Cát Gia Mộc đều bị huỷ hoại.

Ngày 29 tháng 12 năm 2007, nhận được cuộc gọi từ Tiêu Húc Nhật. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200712291942.mp3.

“Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đấy hả? Tôi muốn chấm dứt hợp đồng uỷ thác giữa chúng ta, tôi sẽ nhanh chóng gửi tiền qua cho các anh.”

“Cậu Tiêu, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Người trong gia tộc chủ nhân trước đây của con ác quỷ đó đã bị giết sạch, cậu có thể sẽ là mục tiêu mà nó nhắm đến tiếp theo đấy.”

“Hửm? Cái con ác quỷ chỉ biết hút máu người thì có gì đáng sợ đâu chứ? Tôi đã tìm được một vị cao nhân khác bảo vệ tôi rồi, không cần phiền đến đám phế vật như các anh nữa. Tôi nghĩ các anh nên tự lo cho bản thân mình thì hơn, đừng như đám người ở Cát Gia Mộc, bị con ác quỷ đó giết chết đấy. Hừ... Cái gì mà chính phái...”

Ngày 29 tháng 12 năm 2007, phân tích file ghi âm cuộc gọi. Kèm file ghi âm 200712291942.wav.

[... Không cần phiền đến đám phế vật như các anh nữa. Tôi nghĩ các anh...]

“Âm thanh trong file này có gì đó bất thường.”

“Hử? Ma Cô, ý anh là giọng nói của cậu ta có vấn đề hay là xung quanh cậu ta có tiếng động lạ gì đó?”

“Không phải, tôi muốn nói là giọng nói của cậu ta có chút gì đó bất thường, ngữ điệu của cậu ta trong đoạn ghi âm này có chút gì đó khác trước kia. Giọng thì giống như trước kia nhưng ngữ điệu thì lại có chút gì đó... À, khi cậu ta nói chuyện, tôi còn nghe được có tiếng vọng lại...”

“Có tiếng vọng lại sao?”

“Đúng vậy.”

Click! Click!

[... Tôi đã tìm được một vị cao nhân khác bảo vệ tôi rồi...]

Click!

“Quả nhiên là có chút gì đó bất thường, ngữ điệu của cậu ta rất kì lạ.”

“Vậy xem ra những suy đoán trước đây của chúng ta là sai lệch. Cậu ta không chỉ tìm được một vị cao nhân giúp đỡ mà còn bị vị cao nhân đó khống chế.”

“Không phải chứ? Đã chết nhiều người như vậy rồi mà mấy người kia còn chưa sợ sao?”

“Bọn họ đúng là những kẻ không biết suy nghĩ. Bọn họ căn bản sẽ không quan tâm đến việc rốt cuộc đã có bao nhiêu người thiệt mạng rồi.”

“Có cần phải báo trước một tiếng với lão Đạo không? Giữ lại những người này...”

“Những người này sẽ không thể bị tiêu diệt hoàn toàn đâu. Cho dù là những người bên chính phái có chết hết đi chăng nữathì bọn họ vẫn sẽ sống nhăn răng.”

“Bởi vậy người ta thường nói, những người làm việc ác thường sẽ sống dai.”

“Nguyên nhân bọn họ vẫn sống không phải là do bọn họ làm điều ác nên sống dai.”

“Linh, cô biết được gì sao?”

“So với những người trong chính phái, họ được mọi người hoan nghênh hơn.”

“Hử?”

“Những người có tiền có quyền thường sẽ thích dùng tiền để cung phụng họ, nhờ họ làm những việc sai trái, gian ác không thể để người khác biết. Cho dù không rõ những thủ đoạn của bọn họ thì những lời ngon tiếng ngọt của bọn họ còn dễ lọt tai hơn so với những lời lẽ thật lòng của những người bên chính phái.”

“Cô nói cũng khá là có lí đấy chứ... Ví dụ điển hình nhất là sếp đây. Thường khi nghe xong những lời của sếp chúng ta, người ủy thác sẽ rất tức giận, khó chịu.”

“Tiểu Diệp mà cũng có thể đưa vào danh sách những người chính phái sao?”

“Ha ha!”

“Quả thật Diệp Thanh không được ai công nhận là người bên chính phái cả. Thậm chí là ngay cả Huyền Thanh Chân Nhân còn bị những người bên chính phái chống đối nữa cơ mà. Theo như cách làm của những người bên phe chính phái thì khi thấy ấn đường* của người nào đó hoá đen, chúng ta không chỉ phải chạy đến báo với họ rằng họ sắp gặp phải đại nạn mà còn phải bổ sung thêm một câu rằng do người đó làm quá nhiều việc thất đức nên mới như vậy.”

* Là khoảng cách giữa hai đầu lông mày.

“Nếu nói như thế chắc chắn sẽ bị người ta giết chết mất.”

“Còn nhà họ Cát thì sao?”

“Nhà họ Cát dùng gỗ để nuôi dưỡng ma quỷ, làm như vậy có thể loại bỏ hết được lệ khí của con ác quỷ đó. À, những người trong nhà họ Cát không biết bói toán hay xem tướng đoán mệnh gì cả. Vì vậy mà nhà họ Cát vẫn tồn tại đến bây giờ. Ngày nay, tính nết những người mà biết đoán mệnh hay bói toán đã không còn thẳng thắn như xưa nữa, họ cũng không có tốt như xưa nữa đâu.”

“Tôi muốn nói là hình như chúng ta hơi lạc đề rồi, những chuyện này đều không liên quan gì mấy đến chúng ta cả. Cái cậu Tiêu Húc Nhật kia, chúng ta phải làm sao với cậu ta đây?”

“Cậu ta tự tìm đến con đường chết, chúng ta cũng hết cách rồi.”

Ngày 30 tháng 12 năm 2007, nhận được tin Tiêu Húc Nhật đã thiệt mạng. Chấm dứt điều tra tại đây. Sự kiện này được liệt vào danh sách “Những sự kiện chưa kết thúc”, thiết lập từ khoá “Mắt đỏ”, “Mất máu”. Nếu như xảy ra những vụ việc tương tự sẽ tiếp tục điều tra và ưu tiên xử lý.

Ngày 19 tháng 1 năm 2008, biết được thân thể Tiêu Húc Nhật tử vong do mất máu quá nhiều. Cổ của cậu ta bị thương nặng. Bên phía khám nghiệm tử thi phát hiện ra trên đầu của cậu ta không bị thương tích gì cả nhưng não cậu ta lại bị biến mất một cách kì lạ. Suy đoán rằng não cậu ta biến mất có liên quan đến các hiện tượng quái dị.

[Cậu ta tự tìm đến con đường chết, chúng ta cũng hết cách rồi.]

Câu nói này của Diệp Thanh đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi. So với những đoạn clip rùng rợn, máu me đó thì câu nói ấy lại càng khiến tôi bất an hơn.

Cổ Mạch mới nói với tôi những lời như là nếu không tự tìm đường chết thì sẽ không chết, thế nhưng khi tôi vớ đại một tập hồ sơ nào đó thì lại vớ ngay trúng tập hồ sơ Tiêu Húc Nhật này, cậu ta tự tìm đường chết nên cuối cùng đã thiệt mạng. Đây có được xem là điềm báo hay ám chỉ gì không? Tôi cứ có cảm giác bồn chồn, lo lắng.

Mấy ngày sau đó, tôi cứ lo lắng, không yên lòng. Nhưng mọi thứ vẫn ổn, không có chuyện gì xảy ra cả.

Trái lại người có chuyện là Cổ Mạch, anh ta không hài lòng với cuộc sống hiện tại, anh ta từng phàn nàn với tôi vài ba lần về chuyện nhà ở. Trần Hiểu Khâu kể với tôi rằng, chú út của cô ấy chưa giúp Cổ Mạch làm lại thẻ chứng minh nhân dân mới mà anh ta trực tiếp sắp xếp cho Cổ Mạch vào ở một khách sạn, nhưng hoàn cảnh sống thì... Tốt nhất là không nên nhắc đến chuyện này nữa.

Cổ Mạch có tiền nhưng lại không có giấy tờ tuỳ thân. Anh ta muốn chuyển khách sạn, thuê nhà hay mua nhà đều không được. Còn nếu tìm đến những khách sạn, những chủ nhà tiến hành mua bán mà không cần các loại giấy tờ tuỳ thân thì hoàn cảnh sống ở những chỗ đó chắc chắn sẽ không tốt bằng nơi ở mà Trần Dật Hàm đã sắp xếp, vả lại sống ở những nơi đó rất không an toàn.

Cổ Mạch vô cùng khổ sở, thế nhưng anh ta là người rất biết điều, anh ta quyết định “bán đứng” Huyền Thanh Chân Nhân.

Nếu kể ra thì Huyền Thanh Chân Nhân là người tội nghiệp nhất. Huyền Thanh Chân Nhân chưa từng xúi giục Cổ Mạch làm gì cả, từ lúc anh ta thoát chết đến giờ thì Huyền Thanh Chân Nhân và anh ta còn chưa gặp mặt lần nào.

Nhưng Cổ Mạch lại nói rằng: “Những lời này đều là do lão Đạo dạy tôi đấy. Tôi còn nhớ năm đó ông ta cùng với Diệp Thanh đã dùng những lời này để tẩy não tôi. Tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng tôi giống như bị lạc vào một công ti đa cấp nào đó, họ còn dùng những thủ đoạn không bình thường chút nào để ép tôi. Tôi có thể làm gì được nữa?”

Trần Hiểu Khâu kể lại y chang từng câu từng chữ của Cổ Mạch, ngữ khí thì là ngữ khí của cô ấy, nhưng biểu cảm kì lạ trên mặt cô ấy đã thể hiện được thái độ lúc nói những lời này của Cổ Mạch. Cái ông chú lớn già đầu mà còn không nên thân kia chắc chắn đã hạ thấp mình để xin Trần Dật Hàm có thể tha cho mình. Nếu so tài về độ mặt dày thì Cổ Mạch chắc chắn sẽ đứng thứ nhất, và tôi có thể chắc chắn một điều nữa là anh ta đã chửi thầm Trần Dật Hàm rất nhiều lần.

“Anh ta còn nói rằng địa vị của anh ta ở trong Thanh Diệp không được cao lắm, giữa Diệp Thanh và Huyền Thanh Chân Nhân có những bí mật riêng không tiết lộ cho ai cả. Nếu dựa theo tình hình này thì có lẽ chỉ có hai người bọn họ biết được đầu đuôi những chuyện này thôi. Trước khi xảy ra chuyện này thì anh ta đã bị lôi vào trong một sự kiện khác và mất tích. Anh có thể chứng minh được điều này.” Vừa nói Trần Hiểu Khâu vừa nhìn về phía tôi.

Tôi gật đầu: “Hình như anh ta mất tích vào khoảng mười hai năm trước, và anh ta cũng là thành viên biến mất sớm nhất trong đám người Thanh Diệp.”

Đến bây giờ thì chúng tôi không thể dùng từ “chết” để diễn tả về tình trạng của năm người trong Thanh Diệp.

Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Chú út tôi còn hỏi thêm một vài vấn đề khác nữa, hình như anh ta thật sự không biết gì về những chuyện này cả.”

Trần Dật Hàm hỏi Cổ Mạch không phải chỉ là hỏi thăm tình hình bình thường đâu mà còn khủng hơn cả quá trình cảnh sát hỏi cung. Cổ Mạch sẽ không phải chịu tổn thương về da thịt thế nhưng tổn thương về mặt tinh thần thì khó nói lắm.

“Vậy là không hỏi được thông tin gì từ chỗ ông chú già kia sao?” Tí Còi khẽ vươn vai, chẳng còn hứng thú tìm hiểu về Cổ Mạch.

Có lẽ Cổ Mạch đã nói đúng, anh ta là người có địa vị thấp nhất trong đám người Thanh Diệp.

“Chú út của tôi đang tìm Huyền Thanh Chân Nhân để hỏi thăm tình hình nhưng vẫn chưa tìm được ông ấy.” Vẻ mặt Trần Hiểu Khâu bỗng cứng đờ: “Huyền Thanh Chân Nhân khá là nổi tiếng trong giới, ông ấy giỏi nhất là đoán mệnh, nhưng đa phần đều là do ông ấy tự tìm đến người khác. Kết quả bói toán của ông ấy thường sẽ là có tốt có xấu.”

Quách Ngọc Khiết lên tiếng thắc mắc: “Cái gì gọi là có tốt có xấu?”

Gã Béo nói: “Bói toán vốn là sẽ có kết quả tốt và kết quả xấu mà. Khi ông ta tự tìm đến người khác, vậy chắc là trước đó đã biết được rằng kết quả tốt hay xấu mà đúng không?”

“Đúng vậy, trước đó thì ông ấy đã biết được là kết quả tốt hay xấu rồi.” Suy nghĩ một hồi, Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Ông ấy giúp người ta coi tướng số cứ như đang tống tiền vậy.”

“Tống tiền?” Bốn người chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu.

“Ý là ông ấy đoán mệnh cho người khác cũng phải lựa người nữa cơ. Có mấy ví dụ điển hình cho việc này. Câu chuyện thứ nhất là xảy ra vào khoảng hai mươi năm về trước, ở thành phố Dân Khánh, một vị thương gia giàu có lúc về già mới có con trai. Huyền Thanh Chân Nhân bỗng xuất hiện ở bệnh viện, ông ấy nói với vị phú thương đó rằng đứa con trai này của ông ta lúc đầy tháng sẽ gặp phải một kiếp nạn. Nếu như con ông ta qua được kiếp nạn ấy thì đứa bé đó sau này chắc chắn sẽ giàu sang phú quý, hạnh phúc mĩ mãn. Trong tiệc thôi nôi của đứa bé đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Do quá đông người đến tham dự tiệc mừng, lúc đó khá là hỗn loạn, đứa bé ấy bị té ngã dẫn đến bị thương nặng phải nằm viện, nhưng cuối cùng cũng vẫn giữ lại được mạng sống. Sau khi đứa bé đó đã qua cơn nguy hiểm, Huyền Thanh Chân Nhân lại lần nữa xuất hiện trong bệnh viện, ông ấy đến để chúc mừng vị thương gia giàu có đó. Vị thương gia kia tin chắc rằng ông ấy là cao nhân, sau đó ông ta gói bao lì xì cho Huyền Thanh Chân Nhân, nghe nói số tiền trong bao lì xì lên đến sáu chữ số lận.”

Đột nhiên tôi như có chút hiểu được vẻ mặt lúc nãy của Trần Hiểu Khâu.