Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 142: Mã số 028 - quỷ náo loạn (2)

“Anh nói nó đang đi theo ai đó là sao? Chẳng lẽ là nó đang bám theo bố mẹ tôi sao? Nếu vậy họ có gặp nguy hiểm gì không?”

“Cô Chu, cô hãy bình tĩnh lại đã. Tình hình cụ thể là như thế nào, chúng tôi cần phải điều tra mới có thể kết luận được. Cô có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt bố mẹ cô không? Chúng tôi cũng không cần phải hỏi gì họ cả, chỉ cần cô sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt bọn họ để xác minh thêm thôi. Nếu thật sự đang có ma bám theo bố mẹ cô thì chúng tôi sẽ giải quyết sau.”

“Các anh sẽ xử lý như thế nào?”

“Chúng tôi có khả năng tiêu diệt ma quỷ. Việc cô cần làm là giúp chúng tôi tiếp cận với bố mẹ của cô.”

“Họ có gặp phải nguy hiểm gì không?”

“Cái này thì hơi khó nói, phải tuỳ từng trường hợp khác nhau nữa, bản tính mỗi con ma đều không giống nhau.”

“Vậy được rồi. Họ sẽ về nhà vào buổi tối, các anh ở lại chơi thêm một lát là có thể sẽ gặp được bố mẹ tôi. Tới lúc đó các anh chỉ cần nói các anh là bạn học của tôi là được rồi.”

“Được thôi. Làm phiền cô.”

“Ôi trời, anh đừng nói vậy, là tôi đang làm phiền các anh thì có.”

Ngày 18 tháng 12 năm 2005, gặp mặt bố mẹ Chu Liễu Nhan. Kèm file ghi âm 02820051218(2).wav.

“Đây chính là bố mẹ tôi. Bố, mẹ, đây là bạn học của con, họ đến nhà mình để thăm con đó.”

“À, chào hai cậu. Sao con lại không nói trước với mẹ một tiếng, mẹ cũng không có mua thêm đồ ăn. Không biết giờ này còn có thể đặt được bàn ở nhà hàng không? Ăn một bữa cơm đạm bạc ở tiệm ăn, các cậu không ngại chứ?”

“Dạ không cần đâu ạ!”

“Dạ không cần phiền phức vậy đầu dì. Tụi con còn có chút việc bận, bây giờ phải về liền đây.”

“Vậy đám thanh niên tụi con tự đi ăn cơm chung với nhau đi. Để dì bảo Liễu Nhan dẫn tụi con đến tiệm ăn, để dì trả tiền cho.”

“Dạ thật sự không cần đâu dì ạ. Tụi con bây giờ phải về nhà liền đây.”

“Mẹ, con ra tiễn họ nha.”

“Vậy thôi được rồi. Mấy đứa lần sau nhớ tới chơi nữa nha.”

...

“Kết quả sao rồi?”

“Bố mẹ cô đều không có gì bất thường cả.”

“Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái này cho cô.”

“Đây là cái gì vậy?”

“Đây là máy ghi âm. Cô đem gắn vào trong phòng, thiết bị này có thể ghi âm liên tục hai mươi bốn giờ, chất lượng ghi âm của thiết bị này tốt hơn nhiều so với những thiết bị ghi âm bình thường khác. Cô đem thiết bị này gắn vào phòng sách. Chỉ cần gắn đại vào một chỗ nào đó thôi, bởi vì thiết bị này vốn dễ nguỵ trang, chất lượng ghi âm khá tốt. Cô chỉ cần đặt nó ở chỗ thông thoáng là được. Đến lúc đó nếu mở cửa phòng sách thì âm thanh từ hành lang hay những phòng khác vẫn có thể thu được.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy sáng ngày kia tôi sẽ đến phòng nghiên cứu để tìm các anh.”

“Được thôi.”

Ngày 19 tháng 12 năm 2005, phân tích file ghi âm. Kèm file ghi âm 02820051218G.wav.

[... Những tác phẩm của tôi như bị ai đó phá hỏng hết. Tôi theo học ngành hội hoạ. Mấy bức tranh sơn dầu của tôi được trưng bày trong nhà đều bị ai đó rạch nát hết...]

“Cô gái này không có vấn đề gì. Xung quanh cô ấy không có nghe được tiếng động khác thường.”

“Sếp cũng không nhìn thấy có gì khác thường. Vậy vấn đề chắc chắn không nằm ở chỗ cô ấy. Trong phòng cũng không nhìn ra được gì, có phải là do thứ đó đã bỏ chạy rồi không?”

“Vậy thì để tôi nghe thử đoạn ghi âm trong phòng xem nghe ra được gì không?”

Kèm file ghi âm 02820051218(1)G.wav.

[... Dù là buổi sáng hay ban đêm, tôi đều từng nghe thấy qua tiếng bước chân ấy. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đó đến tận hai lần.]

“Kết quả sao rồi? Trong phòng có vấn đề gì không?”

“Trong phòng cũng không có vấn đề gì cả.”

“Bây giờ anh thử đoạn ghi âm với bố mẹ cô ấy xem sao?”

Kèm file ghi âm 02820051218(2)G.wav.

[... Sao con không nói trước với mẹ một tiếng, mẹ không có mua thêm đồ ăn...]

“Tôi vẫn không nghe ra được có gì bất thường cả.”

“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà, chắc chắn là cái thứ đó đã bỏ chạy rồi.”

“Hoặc cũng có thể là bố mẹ Chu Liễu Nhan đã đoán đúng chăng?”

“Ý anh là có vấn đề về thần kinh sao? Cô ấy trông không giống một người mắc bệnh tâm thần phân liệt.”

“Đến giờ tôi mới biết cậu còn có khả năng nhìn ra được người này có mắc bệnh tâm thần phân liệt hay không nữa đấy.”

“À ừ thì chắc cũng phải có dấu hiệu gì đó khác thường chứ.”

Ngày 20 tháng 12 năm 2005, Chu Liễu Nhan đến phòng nghiên cứu. Kèm file ghi âm 02820051220.wav.

“Chào cô Chu, cô có mang theo đoạn ghi âm đó đến không?”

“Tôi có mang theo. Nó đây.”

“Hai ngày gần đây có xảy ra chuyện gì không?”

“Tôi bị mất đồ. Đây này. Tôi phải tìm rất lâu mới tìm ra được. Sợi dây chuyền này lúc ban đầu được đặt trong hộp để trên bàn trang điểm của tôi, thế nhưng sáng nay tôi lại phát hiện nó trên bãi cỏ trong sân, nó như bị ai đó vứt ra từ cửa sổ phòng tôi vậy.”

“Cái dấu vết trên sợi dây chuyền này nhìn như bị ai đó cố tình đập vỡ.”

“Đúng rồi, tôi cũng không chắc nữa... Sáng nay tôi mới tìm được sợi dây chuyền này. Thiết bị ghi âm được đặt trong phòng sách, chắc sẽ không ghi được âm thanh ở phòng tôi. Tôi nghĩ có phải cuối tuần này mình nên thử thêm một lần nữa. Các anh còn thiết bị ghi âm nào khác không?”

“Cô không cần phải gấp. Chúng ta thử nghe qua đoạn ghi âm này xem có phát hiện được gì không đã. Cô chưa nghe qua đoạn ghi âm này sao?”

“Tôi chưa nghe qua. Cuối tuần rồi tôi không phát hiện có gì bất thường xảy ra. Sáng nay mới phát hiện sợi dây chuyền dưới sân nhà, không kịp nghe qua đoạn ghi âm.”

“Vậy chúng tôi sẽ phân tích đoạn ghi âm này, có kết quả gì chúng tôi sẽ lập tức báo cho cô biết.”

“Vâng được ạ. Vậy làm phiền các anh.”

Kèm file âm 02820051219.wav. Kèm hình chụp sợi dây chuyền.

Ngày 20 tháng 12 năm 2005, tiến hành phân tích file ghi âm. Kèm file ghi âm 02820051219G.wav.

[... Cộp... Cộp... Cộp... Ba ơi, đến giờ ăn cơm rồi, ba mau xuống ăn cơm đi... Ừ, ba xuống liền... Tạch... Tạch... Tạch... Tạch... Click! Click! Tích tắc... Tích tắc... Tích tắc... Ông xã, đã hơn mười giờ tối rồi, ông nghỉ ngơi sớm đi... Được rồi, tôi biết rồi...]

“Haizz, tôi vẫn không nghe ra được gì khác thường cả. Căn phòng và người đều không có vấn đề gì.”

“Ma Cô, cậu hãy từ từ nghe kĩ lại xem.”

“Đoạn ghi âm dài tận hai mười bốn tiếng đồng hồ, anh đây là muốn hành hạ lỗ tai tôi chứ còn gì nữa.”

“Đi làm kiếm tiền sao có thể không cực khổ được. Cậu hãy cảm thấy may mắn vì mình không phải đi tiếp khách, cũng không gặp phải nguy hiểm gì.”

“Trước đây không phải cậu thường hay nghe băng ghi âm cả ngày sao? Nghe cái này còn thú vị hơn là nghe băng ghi âm đấy. Không cần phải ghi âm nhiều lần, cũng không cần phải nghe đến phát ngán những câu thoại của diễn viên.”

“Tôi phải công nhận là anh đã nói đúng đấy.”

“Vả lại cậu còn khỏi lo gặp phải nguy hiểm gì.”

“Anh đừng nhắc chuyện này nữa mà.”

[... Rầm...]

“Hử?”

[... Xạt... Xạt... Xạt...]

“Đây là tiếng gì vậy?”

“Đây là được ghi âm vào khoảng thời gian nửa đêm ngày 18, rạng sáng ngày 19.”

“...”

“Giờ đó thì còn ai trong phòng sách nữa nhỉ?”

“Đây thật sự là một hiện tượng quái dị, thế tại sao sếp lại không nhìn ra được có gì bất thường nhỉ?”

Click! Click!

“Cậu chạy đi kêu tiểu Diệp qua đây.”

“Sếp, có phát hiện mới.”

[Rầm... Rầm... Rầm...]

“Có phát hiện mới gì vậy?”

[Tạch... Tạch... Tạch...]

“Chính là cái này, anh nghe thử xem.”

Click!

[... Rầm... Lạch cạch... Lạch cạch... Lạch cạch...]

Click!

“Sao rồi?”

“Đây không phải là một hiện tượng quái dị đặc biệt.”

“Cái tiếng rầm đó như là có một vật nặng gì rơi xuống đất vậy, những tiếng động phía sau thì... Tôi đoán đó chắc là tiếng bước chân trần trên sàn gỗ. Nhà họ đều lót sàn gỗ đúng không?”

“Ừ, nhà họ đều lót sàn gỗ cả.”

“Sau khi nghe cậu nói như vậy, tôi cũng cảm thấy khá giống tiếng bước chân trần trên sàn gỗ. Nhưng cũng có khả năng là tiếng động khác thì sao?”

“Chúng ta cũng không biết chắc được. Chỉ dựa vào tiếng động không thể đưa ra kết luận chính xác, sao các anh không đặt máy camera ở đó?”

“Hành động đó quá lộ liễu rồi. Chu Liễu Nhan cũng sẽ không đồng ý cho lắp đặt camera đâu.”

“Chúng ta tiếp tục đi.”

Click!

[... Cốp... Lạch cạch...]

“Thứ đó đã chạy ra khỏi phòng sách rồi, máy ghi âm không còn ghi được gì nữa. Nếu với khoảng cách xa vậy, các anh nghĩ thử xem là thứ đó đã chạy đến phòng nào vậy.”

“Còn phải nghĩ nữa sao? Sợi dây chuyền của Chu Liễu Nhan bị ai đó phá hỏng rồi.”

“Từ dấu vết trên sợi dây chuyền, anh có thể nhận ra được rốt cuộc là thứ gì đã đập vỡ nó không?”

“Cái này thì chắc phải nhờ đến những chuyên gia. Điều này có cần thiết không?”

[... Lạch cạch... Lạch cạch... Lạch cạch...]

“Thứ đó quay trở lại phòng sách rồi.”

[... Hí hí...]

Click!

“Cái tiếng động ban nãy là...”

“Là tiếng cười của con nít. Lần này thì ta có thể chắc chắn được đây còn là một đứa con nít. Chu Liễu Nhan đã đoán đúng.”

“Nhưng rốt cuộc đây là thứ gì? Tại sao sếp lại không nhìn ra được gì nhỉ?”

“Điều này cho ta biết được rằng đây chắc chắn không phải là hồn ma. Vả lại tiếng động nó gây ra khá lớn và rõ, các anh đều có thể nghe được tiếng động đó, điều này chứng tỏ thứ này là một vật có thực thể, có hình dạng.”

“Có khi nào là yêu quái không?”

“Trên thế gian này còn có sự tồn tại của yêu quái sao?”

“Thế tại sao trên thế gian này lại không thể có sự tồn tại của yêu quái?”

“Hừm...”

“Bố mẹ của Chu Liễu Nhan không tin yêu ma quỷ quái, chắc chắn sẽ không chịu hợp tác với chúng ta điều tra vụ này, chúng ta sẽ rất khó có thể điều tra ra được thực thể của thứ này rốt cuộc là gì? Một mình Chu Liễu Nhan chắc sẽ không thể tra ra được gì đâu.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Thứ đó chỉ nhắm vào Chu Liễu Nhan, chắc chắn phải có nguyên nhân gì chứ nhỉ.”