Những chuyện khó hiểu này trong một thời gian ngắn chắc chắn cũng sẽ nghĩ không ra được gì.
Đương sự là Trương Giai Hâm còn không nắm rõ được tình hình, còn người có ‘siêu năng lực’ như tôi thì hoàn toàn dựa vào linh cảm để giải quyết vấn đề, tài năng điều tra và suy đoán của Trần Dật Hàm thì mọi người cũng đều đã biết rồi, nhưng cũng không thể ngay lập tức liền đưa ra được bất cứ kết luận gì về căn nhà đó.
Vì lí do an toàn, Trần Dật Hàm đã giao cho tôi cả hai chiếc chìa khoá kia, sau đó lại quay sang cảnh cáo Trương Giai Hâm, còn dùng cả điện thoại để chụp chứng minh nhân dân của cậu ta. Trong suốt cả quá trình, Trương Giai Hâm chỉ im lặng đứng đó, vẻ mặt ai oán, Trần Dật Hàm nói gì cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không dám chống đối lại.
Sau khi mời Trương Giai Hâm rời khỏi, cả đám chúng tôi cùng chạy đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp để báo cáo về công việc, sẵn tiện có thể hỏi ra những thắc mắc trong lòng. Đám người Thanh Diệp vẫn không đếm xỉa gì đến chúng tôi. Lần đầu tiên tôi thấy những người vừa là cha, vừa là mẹ chảnh như thế, chảnh hơn cả những nhân viên hành chính mỗi khi họ yêu cầu mình giao văn bản gì đó, chảnh hơn cả những người ngồi chơi xơi nước ở văn phòng.
Trần Hiểu Khâu thì nhìn có vẻ khá trông chờ vào những giấc mơ của tôi. Khi tôi tan ca, cô ấy dặn tôi tối nay nhất định phải đi ngủ sớm.
Tôi quả thật đã làm đúng như lời dặn của cô ấy đi ngủ sớm, thế nhưng lại là ngủ một giấc tới sáng, không có mơ được gì cả.
Ngày hôm sau khi bắt gặp ánh mắt trông chờ của Trần Hiểu Khâu, tôi cảm thấy bản thân rất có lỗi với cô ấy.
Thế nhưng chuyện này căn bản không thể ép buộc hay cưỡng cầu được, vả lại chuyện này cũng không có mối liên hệ gì với bên phòng giải toả di dời. Trần Hiểu Khâu nói là để chú cô ấy giúp chúng tôi điều tra vậy, dù sao thì chúng tôi không làm được gì khác.
Nửa câu sau có chút đả kích người, bởi vậy mọi người thường nói: Những phần tử tinh anh thường sẽ trở thành đối tượng đả kích người khác.
Mã số sự kiện: 028
Tên sự kiện: Quỷ náo loạn
Người uỷ thác: Chu Liễu Nhan
Giới tính: Nữ
Tuổi: 23
Chức vụ: Sinh viên
Quan hệ gia đình: Bố mẹ
Địa chỉ liên lạc: Phòng xxx, số nhà xxx, đường Nam Tuyền, thành phố Dân Khánh.
Số điện thoại liên lạc: 139xxxxxxxx
Nội dung sự kiện:
Ngày 18 tháng 12 năm 2005, Chu Liễu Nhan đến phòng nghiên cứu. Kèm file ghi âm 02820051218.wav.
“Chào cô Chu.”
“Chào các anh.”
“Mời cô ngồi. Cô có thể kể cho chúng tôi nghe cô đã gặp phải những chuyện gì không?”
“Ừ được rồi, các anh đang mở phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị nhỉ? Không biết các anh có từng nghe qua hiện tượng Poltergeist1 không?”
1 Còn gọi là siêu linh, huyền bí, siêu tâm linh, là một thuật ngữ được đặt ra để gọi tên cho những hiện tượng nằm ngoài phạm vi hiểu biết bình thường hoặc khoa học hiện tại không thể giải thích hay đo lường được. Khác với một số sự tồn tại giả định ví dụ như vật chất tối hay năng lượng tối, những hiện tượng siêu linh không phù hợp với thế giới như đã được hiểu thông qua quan sát thực nghiệm kết hợp với phương pháp khoa học.
“Ý cô muốn nói là quỷ náo loạn sao?”
“Đúng vậy, chính là nó đó. Nhà tôi gần đây đã xảy ra hiện tượng Poltergeist.”
“Ý cô là đã xuất hiện tiếng động lạ hay là xuất hiện hiện tượng đồ vật trong nhà tự dịch chuyển?”
“Có xuất hiện tiếng động lạ, cũng có xuất hiện hiện tượng đồ vật tự dịch chuyển. Ngoài ra còn có vài vật dụng trong nhà bị rơi vỡ. À còn nữa, tôi còn nghe được tiếng bước chân của con nít.”
“Cô còn nghe được tiếng bước chân của con nít sao?”
“Vâng. Tôi có thể khẳng định với các anh rằng tôi đã nghe được tiếng bước chân. Tiếng bước chân ấy rất gấp gáp. À tiếng bước chân ấy không lớn lắm.”
“Vậy là chỉ có thể suy đoán, tiếng đó khá giống tiếng bước chân của con nít sao?”
“Hừm, cũng phải. Tôi xin lỗi. Sau khi tôi nghe được tiếng động lạ đó thì tôi cứ đinh ninh đó là tiếng bước chân của một đứa nhóc. Vả lại tôi còn có cảm giác những chuyện xảy ra trong nhà tôi gần đây như một trò đùa của một đứa con nít nào đó.”
“Ví dụ là gì?”
“Cũng như lúc nãy tôi đã nói qua, đập vỡ đồ vật trong nhà. Những chiếc cup giải thưởng của tôi, những đồ cổ do ba mẹ tôi sưu tầm và một số đồ vật khác, có lúc sẽ vô duyên vô cớ, đột nhiên rơi từ trên kệ xuống.”
“Nếu chỉ dựa vào điểm này, chúng tôi không thể kết luận được đây có phải là một hiện tượng quái dị không. Có khi nguyên nhân mà đồ vật vô duyên vô cớ rơi từ trên kệ xuống là do kệ nhà cô có vấn đề chăng?”
“Ngoài hiện tượng đồ vật đột nhiên rơi xuống đất ra còn có nhiều hiện tượng kì lạ khác nữa. Chẳng hạn như tác phẩm của tôi bị ai đó phá hỏng. Tôi theo học ngành hội hoạ. Mấy bức tranh sơn dầu của tôi được trưng bày trong nhà đều bị ai đó rạch nát hết, có những bức tranh còn bị tạt đầy màu vẽ hoặc nước.”
“Trong nhà cô còn đứa con nít nào không? Có vị khách nào đến thăm nhà cô mà dắt theo con nít không?”
“Không có, tôi chắc chắn là không.”
“Vậy cô có từng tận mắt chứng kiến quá trình ai đó phá hoại những bức tranh của cô không?”
“Không có, nhưng tôi chắc chắn rằng trong nhà tôi sẽ không ai làm như vậy cả. Trong nhà tôi chỉ có ba người, tôi dám chắc rằng bố mẹ tôi sẽ không làm như vậy đâu.”
“Cô không cần phải kích động như vậy, đây chỉ là những câu hỏi để chúng tôi có thể khẳng định đây có phải là hiện tượng quái dị hay không. Chúng tôi từng gặp phải trường hợp rõ ràng đó không phải là hiện tượng quái dị nhưng có những người lại cứ khăng khăng rằng đó là một hiện tượng quái dị. Nói thật lòng thì việc làm này còn có thể gây ra nhiều rắc rối hơn cả những hiện tượng quái dị nữa.”
“Tôi xin lỗi. Vấn đề này đã khiến tôi khá buồn phiền. Những đồ cổ bị rơi vỡ thì cũng có thể bỏ qua được, nhưng những tác phẩm của tôi đã bị huỷ, điều này làm tôi rất buồn và khó chịu trong lòng. Bố mẹ tôi đều là những người không tin vào yêu ma quỷ quái, bài trừ mê tín dị đoan, họ chỉ tin tưởng vào khoa học. Thậm chí họ đã từng nghi ngờ những việc này là do tôi gây ra nữa kìa.”
“Ý cô là họ nghi ngờ cô có vấn đề về thần kinh sao?”
“Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, có thể bố mẹ tôi sẽ đưa tôi đến gặp bác sĩ để tiến hành chữa trị luôn ấy.”
“Cô tự cảm thấy mình rất tỉnh táo, không có vấn đề thần kinh, đúng không?”
“Vâng. Trừ phi là tôi đã mắc bệnh tâm thần phân liệt, chứ nếu không thì tôi cảm thấy mình rất tỉnh táo, không có vấn đề gì về thần kinh cả.”
“Nếu đúng như cô nói, nhà cô đã xảy ra hiện tượng quái dị thì chúng tôi cần đến nhà cô để điều tra thử. Như vậy có được không?”
“Được chứ, tôi rất sẵn lòng. Ngay bây giờ các anh muốn tới cũng được.”
“Ừ, được. Vậy thì quá tốt rồi còn gì.”
Ngày 18 tháng 12 năm 2005, đến nhà của Chu Liễu Nhan. Kèm file ghi âm 02820051218(1).wav.
“Mời vào.”
“Cám ơn cô. Căn nhà cô bày trí rất đẹp.”
“Đó là vì mẹ tôi là một nhà thiết kế, trang trí nội thất, bà ấy đã tự tay trang trí cho căn nhà này.”
“Bố mẹ cô đều là những nhà sưu tầm sao?”
“Chắc cũng không tính là nhà sưu tầm đâu. Đây chỉ đơn thuần là sở thích của họ thôi, với lại nhà tôi cũng khá giả mà. Ha ha, tôi nghĩ chắc các anh sẽ cảm thấy lạ là tôi lại tự khoe nhà mình giàu đúng không?”
“Không đâu. Từ những nội thất trong nhà, chúng tôi có thể nhận ra được điều kiện kinh tế của gia đình cô khá giả, với lại đây cũng đâu phải là việc xấu gì.”
“Sao rồi sếp?”
“Không phát hiện được có gì bất thường.”
“Tôi từng thấy qua trên báo nói rằng, hiện tượng Poltergeist phải đợi đến lúc hiện tượng đó xảy ra mới có thể nghiên cứu đúng không? À, tôi xin phép hỏi câu này, các anh định dùng phương tiện gì để tiến hành điều tra vậy?”
“Đôi mắt.”
“Sao cơ?”
“Mắt âm dương, cô chắc chưa nghe qua về nó đúng không?”
“Nhưng mà hiện tượng Poltergeist...”
“Cái đó là lí luận do một người Đức đề ra vào thế kỉ mười tám, nếu nói một cách chính xác thì đó cũng không được tính là lí luận nữa, vì lí luận mà người đó đưa ra căn bản không có gì khác so với truyền thuyết về ma ca rồng, người sói v.v. Thay vì gọi đây là hiện tượng Poltergeist, tôi cảm thấy gọi hiện tượng này là quỷ náo loạn thì có vẻ đúng hơn.
“Ý anh muốn nói là mọi hiện tượng quái dị đều do ma quỷ gây ra sao?”
“Nếu không phải là do ma quỷ gây ra thì chính là do siêu năng lực gây ra. Gia tộc cô từng có những tiền lệ này chưa như là có thể bẻ cong muỗng canh, dùng niệm lực, ý nghĩ để dịch chuyển đồ vật hay là có thần giao cách cảm?”
“Không có. Anh không phải đang nói đùa đấy chứ?”
“Nếu cô muốn xét theo phương diện tâm linh thì nguyên nhân là do ma quỷ gây ra. Còn nếu cô muốn xét theo phương diện khoa học thì nguyên nhân là do siêu năng lực gây ra.”
“Điều này...”
“Phòng này để làm gì vậy cô Chu?”
“Đây là phòng sách, những vật mà bố mẹ tôi sưu tầm đều được đặt ở trong đó hết.”
Tạch... Tạch tạch...
“Chính là cái kệ này. Đồ vật để trên kệ này luôn vô duyên vô cớ rơi vỡ hết, ngay cả khi chúng tôi xếp sát vào trong thì những vật đó vẫn rơi xuống như thường.”
“Cô có nhớ những hiện tượng bất thường này bắt đầu xuất hiện từ khi nào không?”
“Tôi cũng không nhớ rõ lắm... Tôi nhớ hình như là vào khoảng tháng tư, tháng năm gì đó, một món đồ trang trí nhỏ của mẹ tôi bị rơi từ trên kệ xuống đất, vỡ tan tành.”
“Tần suất xảy ra của những hiện tượng quái dị này thì sao?”
“Khoảng hai ba tháng sẽ xảy ra một lần. Nhưng gần đây có vẻ thường xuyên xảy ra. Những tác phẩm nghệ thuật của tôi thường bị ai đó phá hỏng trong đêm.”
“Sự việc thường xảy ra vào buổi tối sao?”
“Đúng vậy. Sáng hôm trước tôi còn thấy bức tranh còn nguyên vẹn, sáng hôm sau thì đã bị rạch nát. Thời gian cụ thể thì tôi không thể chắc chắn được. Còn hiện tượng đồ vật đột nhiên bị rơi vỡ thì có khi xảy ra vào buổi sáng, cũng có lúc xảy ra vào ban đêm, sẽ có thể nghe được tiếng động lạ.”
“Còn tiếng bước chân của con nít thì sao?”
“Dù là buổi sáng hay ban đêm, tôi đều từng nghe thấy qua tiếng bước chân ấy. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đó tận hai lần.”
“Còn bố mẹ cô thì sao?”
“Họ chưa từng nghe thấy tiếng bước chân đó. Vì vậy nên họ mới cảm thấy tôi có vấn đề về thần kinh. Tôi thường ở kí túc xá của trường, thời gian sống ở nhà không nhiều.”
“Nếu vậy thì cô có từng hỏi qua họ để xem họ còn gặp những hiện tượng bất thường nào khác không?”
“Họ không tin có yêu ma quỷ quái. Tôi và bọn họ không có tiếng nói chung trong chuyện này. Những gì mà tôi hỏi thăm được chỉ có những gì tôi đã kể cho các anh nghe.”
“Theo tôi thấy, căn phòng này rất sạch sẽ, không có thứ gì khác.”
“Vậy những hiện tượng mà tôi nói là sao?”
“Căn phòng sạch sẽ, nhưng điều đó không có nghĩa là không có vấn đề gì. Có thể là nó ở trong nhà cô, nhưng hiện tại không ở trong phòng này, rất có thể thứ đó đang đi theo ai đó trong nhà cô.”