Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 110: Mã số 084 - lời mời của người chết (1)

M

ã số sự kiện: 084

Tên sự kiện: Lời mời của người chết

Người uỷ thác: Giản Hà

Giới tính: Nữ

Tuổi: 28

Nghề nghiệp: Viên chức

Quan hệ gia đình: Cha mẹ

Địa chỉ liên lạc: Phòng XXX, Số X, Hải Vũ Garden, thành phố Dân Khánh

Số điện thoại liên lạc: 189XXXXXXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 8.5.2014, người uỷ thác lần đầu tiên đến phỏng vấn. File ghi âm 08420140508.wav.

“Chào cô Giản.”

“Chào các anh.”

“Mời cô uống trà.”

“Cảm ơn.”

“Có thể kể cho chúng tôi biết cô đã gặp phải chuyện gì rồi không?”

“...”

“Cô Giản? Cô không sao chứ?”

“Hả? Không sao, tôi không sao.”

“Có thể kể, cô đã gặp phải chuyện gì rồi không?”

“Ừm. Sự việc… Các anh hãy xem cái này trước đi.”

Sột soạt sột soạt… đùng, rầm!

“Xin lỗi. Tôi…”

“Cô Giản, để tôi. Những thứ này, là thiệp mời?”

“… Vâng… là thiệp mời đám cưới.”

Sột soạt… Sột soạt sột soạt…

“Những tấm thiệp này giống nhau. Ông Trương Bác Quân và cô Đường Mỹ Mỹ. Là bạn của cô à?”

“...”

“Cô Giản?”

“Hả?”

“Cô Giản, cô có sao không?”

“Tôi… tôi vẫn ổn… tôi không biết…”

“Cô hãy hít thở sâu. Không cần sợ, chúng tôi sẽ giúp vô giải quyết chuyện này. Cô hãy nói cho chúng tôi biết, những tấm thiệp này có vấn đề gì?”

“Tôi… Trương Bác Quân là… là… bạn trai của… tôi.”

“Vậy còn vị Đường Mỹ Mỹ kia?”

“...”

“Cô Giản?”

“Mỹ Mỹ… Mỹ Mỹ là… bạn cùng phòng ký túc xá đại học của tôi…”

“Nơi đây là Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị. Sự việc này có liên quan tới những thứ kỳ lạ sao?”

“Cô Giản?”

“Mỹ Mỹ… đã chết hồi năm ngoái rồi.”

“Ý của cô là… cô Đường Mỹ Mỹ đã chết kia đã gửi những tấm thiệp mời này đến cho cô?”

“Tôi không biết… Tôi đã từng nghĩ đây là một trò đùa quái ác, hoặc là có người… Tôi đã từng đi tìm thám tử tư điều tra, còn đặt camera giám sát trước cửa nhà nữa. Nhưng mà, những tấm thiệp này lại đột nhiên xuất hiện trong hòm thư. Tôi đã niêm phong hòm thư rồi, lấp kín rồi, cũng không đi mở. Sau đó chúng lại xuất hiện trong văn phòng của tôi, ở nhà của tôi, ở bất cứ nơi nào! Tôi không biết chúng từ đâu mà tới! Tôi… thật sự… sắp phát điên rồi…”

“Bạn trai của cô có biết chuyện này không?”

“Đã biết rồi, người nhà bạn bè của tôi đều biết cả. Tôi chẳng có cách nào giấu giếm. Có lần đi ăn với bạn bè thì được nhân viên phục vụ đem thiệp mời tới, nói là để ở ngoài cửa nhờ chuyển vào giúp! Nó nhắm vào tôi rồi, đã nhắm vào tôi rồi…”

“Cô Đường Mỹ Mỹ và bạn trai của cô có mối quan hệ gì?”

“…Hức… hức…”

“Cô Giản, cô muốn được giúp đỡ, xin hãy nói sự thật cho chúng tôi biết. Nếu chúng tôi không biết được chân tướng sẽ thật khó giúp được cô.”

“Cô ấy thích… cô ấy đã phá hoại tình cảm của chúng tôi… chính là như vậy.”

“Như vậy… làm sao cô ấy chết?”

“...”

“Cô Giản?”

“Tự sát… cô ấy… tự sát… hức… hức hức… cô ấy tự sát rồi…”

“Cô Giản, dùng khăn giấy đi.”

“Tôi không ngờ là cô ấy sẽ tự sát… Sao cô ấy ngốc như vậy chứ? Chỉ là một mối quan hệ… Tôi thật sự không ngờ rằng cô ấy sẽ làm như vậy… Tôi cứ nghĩ… Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ không sao…”

“Cô Giản hãy bớt đau lòng.”

“Hu… hức… hức…”

“Cô vẫn ổn chứ?”

“Vâng…”

“Nếu thấy tiện, cô có thể cho chúng tôi xem video giám sát mà cô đã quay được không?”

“Được. Tôi có thể gửi cho các anh. Việc này, có thể giải quyết sao?”

“Chúng tôi cần tiến hành điều tra trước. Cô hãy yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ cô.”

“Cảm ơn.”

“Thiệp mời cứ để ở chỗ chúng tôi trước, có được không?”

“Được, dĩ nhiên là được.”

Đính kèm: Hình thiệp mời.

Ngày 9.5.2014, nhận được video giám sát của người uỷ thác. File video 08420140509.avi.

Trong màn hình là cánh cửa lớn của một căn biệt thự, từ góc nhìn này cho thấy, camera giám sát được đặt tại một góc chết trên cánh cửa, có thể quay rõ vị trí của hòm thư.

Tua nhanh video, cả ngày trời đều không có ai lại gần hòm thư, cho đến khi đêm xuống có một chiếc xe con cá nhân dừng ngay trước cửa biệt thự, một cô gái trang điểm đẹp đẽ bước xuống xe, dùng chìa khoá mở hòm thư.

Biểu cảm trên gương mặt cô gái đột nhiên cứng đờ, trong khoảnh khắc thoáng qua đủ mọi cung bậc cảm xúc từ sợ hãi, chán ghét, hoảng hốt đến phấn khích…

Cô gái mở cánh cửa sắt của ngôi biệt thự rồi lái xe vào bên trong.

Nội dung video của hai ngày sau đó cũng đều như vậy, không hề quay được cảnh có bất cứ người nào đặt tấm thiệp hồng vào trong hòm thư cả. Nhưng mỗi lúc cô gái về đến nhà đều có thể lấy được một tấm thiệp hồng từ trong hòm thư. Sắc mặt cô gái càng ngày càng suy sụp, sự sợ hãi đã tràn ngập trên cả gương mặt của cô ấy.

Cho đến ngày thứ ba, cô gái cầm một món đồ vật đến trước hòm thư, lắp kín nó lại. Trên gương mặt cô lúc này lộ rõ nụ cười thoải mái, dễ chịu.

Ngày 9.5.2014, điều tra cho biết, Đường Mỹ Mỹ chết ngày 1.5.2013, nguyên nhân cái chết là do ngộ độc, kết luận tự sát. An táng tại nghĩa trang Tiên Hạc, thành phố Dân Khánh.

Ngày 10.5.2014, đến nghĩa trang Tiên Hạc điều tra mộ phần của Đường Mỹ Mỹ, nhưng không phát hiện gì khả nghi.

Ngày 10.5.2014, nhận được cuộc gọi của người uỷ thác. Ghi âm cuộc gọi 201405101408.mp3.

“Chào cô Giản.”

“Các anh điều tra thế nào rồi?”

“Chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra.”

“Sao vẫn chưa có kết quả? Video giám sát tôi đã gửi các anh rồi, các anh có nhìn ra điều gì không?”

“Không có, trong video giám sát không có mất cứ manh mối nào.”

“Tới lúc nào các anh mới có thể điều tra ra kết quả?”

“Điều này chúng tôi không dám bảo đảm. Cô hãy bình tĩnh, bây giờ Đường Mỹ Mỹ không muốn công kích cô, sự an toàn của cô không…”

“Vấn đề chính là ở đây! Tôi sắp bị cô ấy làm cho phát điên rồi! Mỗi ngày, mỗi ngày đều có thể nhận được thiệp mời! Tôi trốn cũng trốn không xong!”

“Cô Giản, chúng tôi có thể hiểu rõ nỗi thống khổ của cô hiện giờ, nhưng việc điều tra không thể giải quyết được trong chốc lát.”

“Tôi có thể tăng thêm tiền.”

“Tiền không phải là vấn đề ở đây.”

“Hức… Các anh muốn thế nào mới có thể điều tra ra kết quả? Cầu xin các anh…”

“Cô Giản, chúng tôi có thể liên hệ với bạn trai của cô được chứ?”

“Không được! Các anh tìm anh ấy làm gì?”

“Tên của anh ấy được viết trên tấm thiệp. Chúng tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi anh ấy. Ví dụ như, thời gian và địa chỉ ghi trên thiệp.”

“Thời gian và địa chỉ… Thời gian và địa chỉ… ha ha…”

“Cô Giản?”

“Là cô ta cố ý…”

“Cô Giản? Câu nói này của cô là có ý gì?”

“Ngày 5.10.2014, tầng 3, Diamond Hall, khách sạn Oriental Holiday… Ha ha… Đây là đám cưới mà tôi và Trương Bác Quân đã chuẩn bị!”

“Ý của cô là, thời gian và địa điểm mà cô ấy chọn chính là thời gian và địa điểm mà cô và anh Trương Bác Quân đã đặt cho đám cưới sắp tới?”

“Đúng… chính là như vậy…”

“Chúng tôi vẫn hy vọng có thể nói chuyện cùng anh Trương Bác Quân.”

“Liệu cô ấy có muốn giết chết tôi để thay thế vào vị trí này?”

“Cô Giản, xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, bây giờ cô cũng không gặp nguy hiểm. Xin cô hãy giữ bình tĩnh, phối hợp điều tra cùng chúng tôi. Chúng tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Không được tìm Trương Bác Quân.”

“Có vấn đề gì sao?”

“Dù sao cũng không thể tìm anh ấy! Các anh muốn hỏi gì thì có thể hỏi tôi! Tôi nhất định phải kết hôn với Trương Bác Quân, anh có hiểu không! Trước tháng Mười, chuyện này nhất thiết phải có kết quả, không thể để Trương Bác Quân biết được!”

Ngày 13.5.2014, liên hệ với cha mẹ của Đường Mỹ Mỹ là Đường Trung Hưng và Thái Liên. File ghi âm 08420140513.wav.

“Các cậu là bạn của Mỹ Mỹ à?”

“Dạ vâng, chúng cháu vừa ra nước ngoài, không ngờ lúc quay về lại nghe tin dữ này.”

“Mỹ Mỹ… Mỹ Mỹ đứa trẻ này…”

“Có thể mạo phạm một câu, tại sao Mỹ Mỹ lại tự sát không? Chúng cháu thật nghĩ không ra lý do cô ấy tự sát, một chút triệu chứng hay dự báo cũng không có.”

“Cũng không phải là không có báo trước. Đều trách chúng tôi chẳng hề để ý…”