C
húng tôi liên hệ với chủ nhiệm Mao, nghe nói bà ấy phải đại diện cho hàng xóm láng giềng xung quanh đi đến bệnh viện thăm hỏi nạn nhân vụ tai nạn, chỉ nói được với bà ấy qua loa vài câu rồi tắt máy ngay. Trần Hiểu Khâu gọi điện thoại cho chú út của cô ấy, anh ta báo cho chúng tôi được một tin đó là sở cách sát và đội cứu hộ vẫn đang ở hiện trường điều tra về vụ việc, không tiếp tục xuất hiện tình trạng ma che mắt nữa. Không có việc gì cho chúng tôi động tay động chân nên cả nhóm lại kéo nhau quay về văn phòng.
Cho đến giờ tan ca, chúng tôi cùng đi đến nhà hàng đã hẹn với Tiểu Cố ăn tối.
Tiểu Cố đã thay quần áo khác đến nơi chúng tôi hẹn, gật đầu chào mấy người chúng tôi một lượt, phát hiện ra Trần Hiểu Khâu vẫn chưa từng gặp mặt, đột nhiên lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp khí chất ngời ngời thế kia khiến mặt mũi Tiểu Cố đỏ ửng cả lên, nước da ngăm đen của Tiểu Cố cũng không thể che chắn được vẻ mặt đã hồng rực trên mặt.
Chọn món xong, nói với Tiểu Cố vài câu cảm ơn, lại nói toàn những lời khách sáo, Tiểu Cố uống một ngụm rượu, rồi nói với tôi chuyện chính mà tôi nhờ cậu ta.
“Anh Kỳ, chuyện anh nhờ em tìm hiểu lần trước em đã kiểm tra được rồi. Mười hai năm trước lớp học mà cô giáo Tần Di Quyên đó từng chủ nhiệm xảy ra chuyện lớn.”
Tôi ngồi thẳng lưng dậy, “Lớp học xảy ra chuyện lớn? Chẳng phải có một học trò bị tình nghi đó sao?”
Tiểu Cố gật đầu, “Đúng rồi, đúng là có một học sinh trở thành kẻ bị tình nghi phạm tội, cũng chính là học sinh của lớp cô giáo Tần Di Quyên đó dạy.”
Tí Còi cũng hứng thú tìm đến hỏi, “Anh ta giết chính bạn của mình sao?”
Sắc mặt Tiểu Cố thêm phần nghiêm trọng, thở một hơi dài thượt, “Đâu chỉ có vậy, anh ta giết học sinh của cả một lớp học luôn đấy!”
Cả mấy cái miệng có mặt ở đây đều kinh ngạc hít vào một hơi thật sâu.
“Gì cơ? Giết nguyên một lớp... Anh ta đã làm cái gì?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tiếng gõ cửa ngoài phòng ăn vang lên. Vấn đề tạm thời dừng lại, đợi cho nhân viên phục vụ bày xong món ăn, lại tiếp tục bàn luận.
Tiểu Cố nói: “Thực ra thì chuyện này anh không nên điều tra ở chỗ em, nội dung hồ sơ vụ án ở cục cảnh sát lưu lại chẳng có cái gì hết cả, tin tức đưa ra hầu hết đều không khác gì nhau. Học sinh kia bị chứng bệnh tự kỉ, là đứa trẻ ở trường học từng bị đánh đập. Tôi cũng không nên gọi là đứa trẻ, tuổi anh ta bây giờ đã đủ lớn rồi.”
“Bị bạo lực học đường, sau đó quay lại báo thù bạn học cùng lớp?” Tí Còi đoán đoán như vậy.
“Đúng thế, như thế thật quá tàn nhẫn, anh ta nhốt bạn học vào trong, đóng kín cửa lớp sau đó mồi lửa đốt, hỏa thiêu chết hết cả một lớp học.” Tiểu Cố thảng thốt kể.
“Trường học không phát hiện ra sao? Không có ai phát hiện sao, sau đó nhờ cứu hộ bên ngoài đến sao?” Gã Béo cảm thấy khó tin nói.
“Lúc nhà trường phát hiện ra thì đã muộn. Thời gian phát hiện là nửa đêm. Cả lớp học đó vốn định đi du lịch kỉ niệm tốt nghiệp, cả lớp tập hợp tại trường học, Tần Di Quyên là giáo viên nên tập trung học sinh lại triển khai sơ lược kế hoạch, sau đó bị dẫn đi mất. Đến khi cô ấy và bảo vệ trường bắt được nghi phạm đưa về trường thì toàn bộ bên trong lớp học đã cháy rụi cả rồi. Đội cứu hộ đến dập tắt lửa, người bên trong đều chết sạch cả.” Tiểu Cố tiếp tục ảo não thở dài.
“Đây là vụ án mạng đã có tính toán trước, sao lại không xét xử, lại còn gọi là nghi phạm?” Trần Hiểu Khâu trau mày.
“Không có chứng cứ. Ghi chép về vụ án của học sinh kia nói anh ta bị lớp loại bỏ ra khỏi kế hoạch, lúc nhận được thông báo về chuyến du lịch kỉ niệm tốt nghiệp thì đã muộn, những em học sinh kia còn trêu chọc anh ta, nói với anh ta là bọn họ lén tổ chức kế hoạch này không để anh ta biết, cả lớp leo tường vào trường học, bị bắt lại phải chịu nhận hình phạt. Vì bắt anh ta nên Tần Di Quyên và bảo vệ trường học bị dẫn đi đến nửa ngày trời. Nói như vậy những người này chết không đối chứng. Hiện trường vụ cháy có chất xúc tác gây cháy, thiêu rụi toàn bộ, không để lại một tí tẹo manh mối nào. Học sinh đó không có minh chứng anh ta không có mặt ở hiện trường vụ hỏa hoạn, cảnh sát không tìm được hung khí gây án của thủ phạm. Vì vậy vụ án này trở thành vụ án chưa được giải quyết.” Tiểu Cố lại nhấp thêm một ngụm rượu, “Trong nhà anh ta có tiền, mời đến một luật sư giỏi, cũng mua được cả dư luận truyền thông. Hai mươi năm trước mà đã biết dùng đến thủ đoạn này, thật quá sức lợi hại. Hệ thống lại thông tin từ nhiều phía thì là như thế.”
“Như thế thì thật quá đáng quá!” Quách Ngọc Khiết bất bình lên tiếng, “Nguyên cả một lớp học như thế, biết bao nhiêu là mạng người, anh ta cũng nỡ ra tay! Lại còn tự tung tự tác ngoài vòng pháp luật như thế!”
“Nghi phạm chỉ có một mình anh ta sao?” Tôi hỏi.
Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên quay quay đầu qua nhìn tôi, “Anh cảm thấy anh ta không phải hung thủ sao?”
“Vốn dĩ không thể khẳng định anh ta là hung thủ mà?” Tí Còi xoa xoa cằm, “Nghe kể vụ án này thì chắc chắn phải do một người thuần thục gây ra, người biết được lớp học đó tổ chức hoạt động này hẳn là không ít người. Nghi phạm lại là một đối tượng bị hiếp đáp trong lớp, tùy ý xúi giục bất kỳ học sinh nào trong lớp đó là có thể gọi điện thoại tìm người đó tới dẫn giáo viên và bảo vệ đi là có thể ra tay giết người.”
Gã Béo gật gù phụ họa.
Sau khi nghe Tí Còi phân tích Quách Ngọc Khiết lấy lại bình tĩnh.
“Nghi phạm không chỉ có một mình anh ta, nhưng nói thế nào đây... ý kiến phụ huynh học sinh tương đối nhiều, dư luận lúc đó cũng không phải thiên về một phía nào, tiêu điểm lại nhắm hết lên người anh ta. Các anh có thể thu thập tin tức từ báo chí truyền thông, bây giờ vẫn có thể nghe ngóng được rất nhiều. Mà những tin tức tìm hiểu nghe được thì trời đất đảo điên, đặc biệt là kết quả phán quyết vụ án, phụ huynh học sinh đều hết sức phẫn nộ. Người học sinh đó, sau này cũng thi vào một trường đại học danh tiếng, nhưng vì chuyện này mà chỉ sau một tháng nhập học thì tự nộp đơn thôi học, sau đó không còn tin tức gì về anh ta nữa.” Tiểu Cố nói.
“Nếu người này thực sự vô tội thì còn may, còn nếu anh ta đúng là kẻ giết người, thì em gái anh phải thật cẩn thận chú ý đó.” Tí Còi nghiêm túc quay qua nói với tôi.
“Em gái tôi không hề đắc tội với anh ta. Cô giáo Tần Di Quyên đó bây giờ là giáo viên chủ nhiệm, chứ không dạy lớp em tôi. Có điều đích thực vẫn phải lưu tâm một chút.” Miệng nói như vậy nhưng lòng tôi quả thật có chút nhấp nhổm không yên tâm.
Một kẻ có thể xuống tay độc ác cùng một lúc thiêu sống hết bao nhiêu học sinh cả nam cả nữ đến chết như vậy, chắc chắn là một kẻ tâm địa nham hiểm, cực kỳ tàn bạo còn khủng khiếp hơn cả cha con lão Lý. Tin tốt là nếu giống như lời tôi vừa nói, anh ta không giống với cha con lão Lý và Sở Nhuận tùy tiện gây án, thì với tính cách của em gái tôi sẽ không dính dáng gì đến loại người này.
Nói xong vấn đề nghiêm túc này, chúng tôi tiếp tục ăn uống với nhau, bầu không khí cũng thoải mái hơn.
Một lúc sau Tiểu Cố lại nhắc đến vụ cháy nổ xảy ra ở thôn Sáu khu Công Nông.
“Phía sở cảnh sát các anh có tin tức gì không?”
“Trước lúc tôi đến có nghe bọn họ nói lại, mấy người kia trốn trong đó chế tạo bom.” Tiếu Cố buông đũa xuống liên tục ngán ngẩm thởi dài, “Cũng may là không để bọn họ đạt được mục đích, tổn hại người và tài sản không quá lớn.”
Tin tức này đúng là khớp như phán đoán trước đó của chúng tôi. Chỉ là, sự việc phát sinh lại có thêm một nhân tố là Đào Hải, khiến tôi không thể buông xuôi mọi việc ở đây.
Ăn uống xong xuôi chúng tôi tạm biệt ai về nhà đấy.
Về đến nhà, tôi nói với em gái: “Chỉ là trong đám học sinh phát sinh mâu thuẫn, dẫn đến những chuyện ngoài ý muốn, em không phải lo lắng linh tinh.”
Cả em gái và bố mẹ tôi nghe xong đều thấy nhẹ nhõm hơn.
“Cái gì chứ, em còn tưởng xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm.” Em gái tôi cười khúc khích nói.
“Em cũng đừng có xem thường coi như không có chuyện gì. Ở lớp bạn bè cố gắng giúp đỡ lẫn nhau, chăm chỉ học hành. Các em không sợ chuyện này, mà có bị bắt nạt thì nhớ phải nói ra, cũng đừng có đi gây sự bắt nạt người khác.” Tôi xoa xoa đầu em gái.
“Làm sao em có thể bị người khác bắt nạt được chứ, quan hệ của em với bạn bè ở trường cực kỳ tốt đó! Anh, câu anh nói cuối cùng là có ý gì vậy? Anh nghĩ rằng em sẽ đi bắt nạt người khác sao?” Con bé kéo kéo tay tôi, trừng mắt liếc một phát, oan ức ngoác miệng chất vấn lại.
Bắt nạt hay bị bắt nạt không phải do em nói mà xong đâu. Có những người lòng dạ hẹp hòi, lại có những người thần kinh không bình thường. Dù thế nào thì em cũng đừng có gây chuyện là được.”
Ba mẹ tôi cũng gật đầu phụ họa tỏ ý đồng tình với tôi.
Em gái tôi phụng phịu một không được vui lắm liền trở về phòng học bài của mình.
Thật ra thì tôi cũng không nên nói với em gái mình những lời như vậy. Nhưng trong hoàn cảnh lúc này thì đành phải nói thôi, ông Lý với cả Sở Nhuận bị giết trước đó lẽ nào đều là người xấu? Tiết Thao kia hại chết càng nhiều người thì nó càng thêm thích thú, mặc dù những kẻ đó đều gặp báo ứng nhưng những người chết rồi đều không thể hồi sinh mà tiếp tục sống. Tôi chỉ mong em gái mình có thể vui vẻ mạnh khỏe mà sống, có những lúc chịu ấm ức, chịu thiệt thòi một chút cũng còn đỡ hơn bị mấy tên biến thái giết chết khi nào chẳng biết.