Cây cung của Quán Anh vô cùng đẹp, dùng gỗ có tính dẻo lạ thường, phối
hợp với sừng ngưu và mủ cao su kết thành. Trên vành cung còn có một
thành đồng xanh tương hỗ.
Vậy cũng có thể dùng độ mạnh yếu của vành cung để làm tăng thêm tính dẻo và tính rắn chắc của cung.
Dây cung chỉ dùng gân nai đặc sản Kinh Châu cỡ bằng ngón cái chế tạo thành, bởi nó có tính năng rất tốt.
Cung dài tám thước, nặng hơn mười thạch lực đạo, theo hậu thế tính đoán
khoảng chừng hơn nghìn cân, có thể nói là lực đạo kinh người.
Điển hình là Cố Hàn Cung, hơn nữa lại là người có danh tiếng chế tạo mà thành.
Lưu Khám kéo căng một chút, mặc dù có phần gắng sức, nhưng nếu như kéo căng hết lực dây cung cũng không có gì trắc trở. Thế nhưng bởi cây cung này, hiển nhiên Lưu Khám kính nể Quán Anh thêm vài phần. Khí lực người này
thực sự không nhỏ … Chỉ là cây cung này đích xác không tồi.
Cái này gọi là Yến Giáp Hàn Cung Sính Đô Kiếm,. là vũ khí đại diện cho ba quốc gia.
Chỉ có điều, Sính Đố Kiếm mặc dù tốt, nhưng chung quy rất khó cầu. Mười năm chưa hẳn có thể gặp một kiếm, về phần ngươi có thể lưu bảo kiếm hay
không, càng là chuyện trăm năm khó ngộ. Mà nếu như so sánh, số lượng
kiếm tại Tần Quốc tuyệt đối không nhiều hơn Sở Quốc, thế nhưng chất
lượng hơn rất nhiều.
Đây cũng là điểm chênh lệch lớn nhất giữa hai nước.
Người Tần cầu chính là tác dụng thực, còn người Sở coi trọng hơn bề ngoài hơn.
- Ngươi đừng nhìn ta, đây là cây Đại Hoàng Cung cha ta trước kia tình cờ
đạt được từ chiến trường, phối hợp với Bạch Vũ Tiễn có thể bắn xa tới
bốn trăm bước. Ta hiện tại cũng chỉ có thể bắn ba tiễn liên hồi, sau khi bắn xong ba tiễn, muốn kéo cung nữa cũng lực bất tòng tâm.
- Vì vậy lúc này mang cây cung này ra, chỉ là ta muốn thử một chút mà thôi.
Bình thường ta chỉ dùng Hắc Tang Cung Lục Thạch, vả lại loại Đại Hoàng Cung này muốn cưỡi ngựa giương cung là điều không thể.
Nói cách khách, đây là chiến cung đánh bộ? Đây là lần đầu tiên Lưu Khám
nhìn cung tiễn tinh mỹ và uy lực lớn như vậy, trong lòng hắn không khỏi
mừng thầm.
Quán Anh cười nói:
- Nếu như ngươi
thích, ta tặng nó cho ngươi. Loại thần cung này ở bên người ta thực sự
rất lãng phí … Chỉ là, ngươi nếu muốn sử dụng nó, đầu tiên cần phải
luyện tập thuật bắn cung. Nếu như trình độ không thiện xạ, đó chính là
phá hư nó.
Khuôn mặt Lưu Khám không khỏi ửng đỏ.
- Quán Anh, có thể dạy ta bắn tiễn hay không?
- Cái này có gì khó khăn? Nếu như ngươi muốn học, ta hiện tại có thể dạy
ngươi. Chỉ có điều, ngươi phải dạy ta bộ quyền cước gì đó.
- Được! Lưu Khám vươn tay, cùng Quán Anh vỗ tay tán thành.
Hai người nhìn nhau bỗng dưng nở nụ cười. Về phần ân oán trước kia, cũng
theo tiếng cười này thoáng chốc tiêu tan thành mây khói vô tung vô ảnh.
Trình Mạc bên cạnh đang cầm mộc giản nghiên cứu Thể chữ Lệ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhếch lên tia tươi cười.
Cuộc hành trình đơn điệu tẻ nhạt, thoáng chốc tựa hồ trở nên muôn màu muôn vẻ.
Quán Anh dạy Lưu Khám cưỡi ngựa, hoặc là dạy hắn đánh xe.
Thời gian buổi tối nghỉ ngơi, hai người luận bàn võ nghệ, tu luyện tài bắn cung.
Thời gian buồn chán, Lưu Khám còn có thể cùng Trình Mạc thảo luận về chuyện
Thể chữ Lệ … Đối với Trình Mạc mà nói, ra bên ngoài một chút, đều có thể khiến lão mở rộng tầm mắt. Lưu Khám đôi khi có suy nghĩ, muốn sáng tạo
một loại tự thể, nhưng việc này thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ nhìn mái tóc bạc trên đầu Trình Mạc kia liền có thể biết, lão đã tiêu hao bao nhiêu tâm trí rồi.
Thoáng chốc ba người đã qua Huyện Trương, bước đi về phía Cự Dã Trạch.
Cự Dã Trạch là một hồ nước lớn nằm ở hạ lưu sông Hoàng Hà. Thời kỳ viễn
cổ, nơi này là Duyện Châu Lỗ Tây Nam, cũng là trung tâm Lỗ dân hoạt
động. Bởi vì phù sa bồi đắp tại vùng núi phía Tây Nam và đồng bằng Tề
Quốc tự nhiên hình thành một mảnh thổ địa. Người Lỗ tây ra Đàn Sơn thấy
đồng ruộng kéo dài liên miên không dứt, vì vậy cao hứng gọi đây là Đại
Dã.
Mà Cự Dã chính là lối vào Đại Dã.
Sông Đại Dã đổ dồn vào một mảnh đất trũng đông bắc bộ Đại Dã, hình thành đầm lớn.
Từ nam tới bắc kéo dài hơn ba trăm dặm, từ đông sang tây lớn khoảng hơn
một trăm dặm. Bao trùm diện thổ địa cực lớn, thẳng về phương bắc, bao
gồm cả Lương Sơn.
Đại Dã Trạch sau này không có rộng lớn đồ sộ như lúc này.
Sau khi Lưu Khám đến mảnh thổ địa này, trong lòng không sao kìm nổi vui vẻ … Kiếp trước, hắn từng đi tới phiến thổ địa này, khi đó được gọi là Sơn
Đông.
- A Khám huynh đệ, chúng ta đặt chân tới thôn trang phía trước đi.
Trời sắp tối.
Mặt trời chiều tà chiếu xuống, mặt hồ giống như mảnh gương soi khiến anh
kim lan phập phồng chiếu sáng tráng lệ khác thường. Trông về phía xa xa, sẽ cảm thấy toàn bộ mặt hồ bị bao phủ bởi một mảnh chân hỏa. Cái loại
cảnh sắc đồ sộ này hoàn toàn khác với phong tình ôn nhu tại Huyện Bái.
Lưu Khám đứng trên càng xe, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hăng hái.
Một mảnh thổ địa rộng lớn như vậy, tương lai sẽ trôi dạt vào tay ai? Đây là đầu tiên trong đầu Lưu Khám sản sinh loại ý niệm kỳ quái này … Trần
Thắng trong cuộc khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng từng nói: Vương Hầu
tương tương, trữ hữu chủng hồ? (Nghĩa là vương hầu cũng vậy, đều không
phải trời sinh đã ở địa vị cao quý, là người bình thường nhưng biết nỗ
lực cũng có thể thành đại nghiệp. ) Ngay Lưu Bang đều có thể có được một mảnh giang sơn tươi đẹp, ta làm hậu nhân, vì sao không thể nắm giữ cuộc đời chìm nổi này? Ý niệm kỳ quái này một khi mọc lên trong đầu, sẽ cảm
thấy vô pháp kìm nén. Trăm nghìn mối ưu tư kỳ quái liên tiếp hiện lên
trong đầu, khiến Lưu Khám ngây ngẩn cả người! Quán Anh ở bên cạnh đẩy
đẩy Lưu Khám một chút, kỳ quái nhìn người còn nhỏ tuổi hơn mình.
Lưu Khám phục hồi tinh thần, không đầu không đuôi nói một câu:
- Quán Anh đại ca, ngày nào đó nếu như thẳng tới trời cao, đừng quên mỹ cảnh sáng nay.
- Sao vậy? Quán Anh biến sắc, kinh ngạc nhìn Lưu Khám.
Tựa hồ cảm giác được chính mình lỡ lời, Lưu Khám cười ha hả nói:
- Được rồi, huynh vừa nãy nói cái gì? Muốn đặt chân tới nơi nào?
- Trình tiên sinh nói, men theo Cự Dã Trạch mà đi, không hề thiếu thôn
trang nhỏ … Ở đây là vùng đất Tề Lỗ, dân bản địa phi thường nhanh nhẹn
và dũng mãnh. Từ khi Điền Tề thay thế Khương Tề vẫn chưa hề chinh phục
được mảnh thổ địa này, nơi này thường xuyên có đạo tặc lui tới, phải cẩn thận một chút.
- Đạo tặc? Lưu Khám vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Hoàng Đế vừa mới tuần thú nơi này, chẳng lẽ còn có đạo tặc? Trước kia,
Mông Điềm tướng quân chẳng phải đã thanh trừ nơi này sao? Trình Mạc
trong xe nhô đầu ra.
- Đông Ông nói thực sự không sai, nhưng vấn đề ở chỗ, đạo tặc ở nơi đây hoàn toàn khác so với đạo tặc ở Tứ Thủy.
Sau khi biết được Trình Mạc sáng tạo Thể chữ Lệ , lòng kính ngưỡng của Lưu
Khám đối với Trình Mạc gia tăng rất nhiều, thậm chí không đồng ý để
Trình Mạc gọi hắn hai tiếng Chủ Nhân. Địa vị của người này rất cao, dĩ
nhiên là đệ tử Mặc gia, không cần nhắc tới lão có sáng tạo ra Thể chữ Lệ hay không, một người có danh tiếng đệ tử Mặc Gia đã đủ để Lưu Khám kính ngưỡng. Điểm này, chỉ cần nhìn thái độ của Quán Anh đối với Trình Mạc
là có thể nhận ra.
Cho nên, sau nhiều lần thương nghị, Lưu Khám cũng không dám gọi Trình Mạc là lão Trình, mà tôn là tiên sinh.