Lưu Khám cũng không thể nói rõ rốt cuộc làm thế nào!
Ép Quán Anh đánh xe đi về phía tây, khi đến giờ ngọ đã tới Trung Dương. Dọc đường đi, tâm tư Lưu Khám bất ổn, đứng ngồi không yên giống như có bọ chó trên người. Quán Anh rất kỳ quái, liên tục nhìn Lưu Khám, thế nhưng trước sau không có hỏi Lưu Khám.
Về phần Trình Mạc, lại càng không hỏi.
Thân phận nô bộc cũng hạn chế rất nhiều hành động của Trình Mạc, có thể lão cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng mặc kệ làm ngờ, bởi Lưu Khám là chủ nhân còn lão là nô bộc. Chủ nhân đang suy nghĩ chuyện gì, lão không thể hỏi, không thể quản, hơn nữa lão cũng không có hứng thú.
Lão chỉ ngồi yên trong xe, cầm một quyển mộc giản, vẽ một bức tranh chẳng suy nghĩ gì cả.
Trung Dương là một thôn trang nhỏ, tổng cộng chỉ có mấy chục hộ gia đình, nhân khẩu không vượt quá trăm người.
Tại nơi hoang vắng này, triều Tần mở điều luật cho phép khai hoang và buôn bán ruộng đất, cho nên đại đa số hộ gia đình ở đây đều là chủ nhân một khối ruộng lớn.
Lưu gia rất có danh tiếng tại Trung Dương!
Cũng khó trách, sinh ra một người tài hoa như Lưu Bang, sao có thể không có danh tiếng chứ?
Lưu Khám không có ra mặt, mà lệnh Trình Mạc đứng ra hỏi thăm, rất nhanh biết được vị trí đất ruộng Lưu gia, là nơi dựa vào gò núi lại cạnh nguồn nước. Lưu Thoan không ưa Lưu Bang, cho nên chỉ phân cho Lưu Bang một khối ruộng không tính là lớn, chỉ có khoảng chừng hai ba khoảnh đất nho nhỏ. Khoảnh ruộng này nằm dưới gò núi có phiến cây mơ, rất dễ nhận thấy.
Thời điểm giữa trưa, mọi người đều bận rộn làm việc.
Mùa thu là mùa thu hoạch, năm nay mưa thuận gió hòa, mùa màng rất bội thu.
Chỉ là chiến sự Bách Việt mở màn, thuế má các quận cũng theo đó tăng lên, tính ra kỳ thực cũng không thu được bao nhiêu.
Trình Mạc trông coi xe ngựa, còn Lưu Khám và Quán Anh trèo lên đồi.
Cách cây mơ nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một dáng người thon gầy đơn bạc đang làm ruộng.
Tuy rằng nhìn không rõ lắm, thế nhưng Lưu Khám liếc mắt có thể nhận ra đó chính là Lữ Trĩ. Mặc dù khi làm việc, sống lưng vẫn thắp tắp như trước. Quả thực khung xương thật rắn chắc, mặc kệ hoàn cảnh thay đổi thế nào đi nữa, thủy chung không có suy yếu.
Chẳng hiểu vì sao Lưu Khám cảm thấy sống mũi cay cay.
- A Khám huynh đệ nhìn cái gì vậy?
Quán Ánh ở một bên thấp giọng hỏi, thế nhưng Lưu Khám không trả lời.
Phía xa xa, một người phụ nữ trung niên chạy tới, bên cạnh còn mang theo một tiểu hài tử khoảng chừng bảy tám tuổi, chạy tới trước mặt Lữ Trĩ, dường như quát lớn cái gì đó. Lữ Trĩ gật gật đầu, cũng không cãi lại, mà xoay người tiếp tục khom lưng làm việc.
Người phụ nữ trung niên mang theo tiểu hài tử kia cảm thấy lòng dạ vô cùng sảng khoái.
Lưu Khám trên gò núi, lại nhịn không đứng nắm chặt bàn tay lại. . .
- A Khám huynh đệ quen nữ nhân kia sao?
Lưu Khám gật đầu, xoay người đi chỗ khác. huyện tình đã qua còn lưu luyến cái gì? Bản thân Lưu Khám có lỗi, vì vậy cũng không muốn gặp lại Lữ Trĩ trước kia. Đời người là vậy, có một số việc một khi đã qua sẽ thấy vô pháp cứu vãn, chẳng phải sao?
Hầu như cùng lúc đó, Lữ Trĩ đang bận rộn làm việc đồng áng tựa hồ cảm giác được điều gì đó.
Nàng bỗng dưng xoay người nhìn lên gò đất. Chỉ thấy một hán tử khôi ngô hùng tráng đang đứng trên gò cao. Chỉ là cảm giác rất xa lạ, dường như chưa bao giờ gặp gỡ người này. Trong lòng thoáng chốc hiện lên tia rung động, lại đột nhiên biến mất không thấy. Lữ Trĩ lắc đầu cười cười tự giễu, xoay người đi chỗ khác. Mà trên gò đất, Quán Anh vẫn không hiểu gãi gãi đầu.
- Quán Anh, đi!
Lưu Khám trên sườn núi gọi một tiếng, Quán Anh lắc đầu, theo Lưu Khám đi xuống gò núi.
Ngựa kéo xe tựa hồ bị nhiễm tâm tình của Lưu Khám, nó uể oải kéo xe, chỉ nhích từng bước từng bước tiến về phía trước.
Lưu Khám cười trừ đối với Quán Anh rồi chui vào trong xe.
Trình Mạc cười cười vui vẻ cầm một quyển mộc giản chạy tới ngồi bên cạnh Quán Anh.
- Lão Trình, A Khám huynh đệ làm sao vậy?
Trình Mạc quay đầu lại liếc nhìn:
- Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. . .
Đây chính là đệ nhất thiên “Kinh thi - Chu Nam”.
Lưu Khám trong xe nghe rõ ràng, hai tay bịt kín lỗ tai, trong lòng mắng Trình Mạc.
Chỉ tiếc, Quán Anh không hiểu, mà hỏi:
- Lão Trình, câu ca lão vừa hát có ý tứ gì? Nói rõ ta nghe.
Trình Mạc cười ha hả:
- Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, du tai du tai, triển chuyển phản trắc.
- Đủ rồi!
Lưu Khám rốt cuộc không nhịn được, ngoái đầu ra ngoài:
- Lão Trình, ta muốn nghỉ ngơi. . .Ta van lão có thể ngậm miệng lại, ngâm khó nghe muốn chết.
- Tiểu nhân không ngâm nữa, tiểu nhân không ngâm nữa!
Trình Mạc nghe Lưu Khám nói, lập tức ngậm miệng lại. Lão cầm mộc giản, khoa tay múa chân trong hư không giống như vẻ bùa chú gì đó.
Quán Anh thở dài, đột nhiên cao giọng ngâm lớn:
- Tham soa hạnh thái, tả hữu thải chi, yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi...
Lưu Khám trong thùng xe lại phiền muộn tới mức muốn thổ huyết.
* * * * *
Xe ngựa chuyển hướng đi, một đường đi về phương bắc.
Trên xe lắc lư, trong lòng Lưu Khám âu sầu, tựa vào thùng xe vô tình ngủ thiếp đi.
Trong hắn xuất hiện một giấc mộng kỳ quái.
Ký ức kiếp trước và những gì từng trải trong kiếp này đan xen lẫn nhau, hòa tan thế giới cổ quái có huyết và hỏa đan xen cùng một chỗ.
Trong lửa cháy hừng hực, cung điên nguy nga ầm ầm sụp đổ.
Tiên huyết phun tung tóe, một cỗ thi thể ngổn ngang đổ xuống thiên địa mênh mông, máu tươi hội tụ thành sông cuồn cuồn chảy xuôi.
Một người hùng tráng, rút kiếm tự vẫn. . .
Thanh âm lang sói vang vọng cao tận trời cao.
Lưu Khám bỗng dưng mở bừng mắt, xoay người ngồi dậy.
Y phục đã bị mồ hôi thấm ướt sũng, tim đập cũng nhanh lạ thường. Nuốt nước bọt trong miệng, hắn chần chừ đứng dậy, đẩy màn xe ra.
Trời đã tối, xe ngựa thì đỗ ở ven đường.
Hai con ngựa kéo xe nhàn nhã dạo chơi gặm cỏ ở ven đường, cách đó không xa, Trình Mạc và Quán Anh đã đốt lửa trại, nướng một miếng thịt rừng tươi. Lưu Khám nhảy xuống xe, vỗ vỗ liên tục vào cái đầu hỗn loạn vài cái, nghi hoặc nhìn quanh bốn phía.
Nơi này quen thuộc đấy chứ!
Đại Trạch Chiêu Dương, đi về phía đông chính là Đại Trạch Chiêu Dương.
Trước kia bọn họ chính là từ nơi này tiến nhập Đại Trạch Chiêu Dương, sau đó cùng với đoàn đạo tặc do Vương Lăng dẫn đầu đánh một trận huyết chiến kinh tâm động phách.
Thoáng chốc đã là chuyện tình hai năm trước.
Nhưng hôm nay nhớ lại, tựa hồ giống như chuyện tình vừa mới phát sinh ngày hôm qua, tất cả đều rất rõ ràng.
- Sao lại là chỗ này?
Nghe được Lưu Khám hỏi, Quán Anh ngẩng đầu lên tức giận nói:
- Còn muốn đi đâu nữa đây? Nếu như ngươi không lăn qua lăn lại một chút, hiện tại chúng ta đã sớm tại khách điếm Phương Dữ một giấc rồi. . .Hiện tại cho dù chạy tới Phương Dữ, thì cửa thành cũng đã đóng, vậy có tác dụng gì?
Lưu Khám xấu hổ gãi gãi đầu, không có dây dưa cùng Quán Anh.
Ngồi xuống bên cạnh lửa trại, Quán Anh đưa qua một miếng thịt nướng. Chỉ sát một chút muối ăn, nhưng đối với Lưu Khám đang đói thắt ruột mà nói, cũng đã rất thỏa mãn ròi. Ngấu nghiến nuốt miếng thịt, Lưu Khám vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Ồ, đây là thịt gì vậy?
Quán Anh liền chỉ tay vào một cái giá gỗ bên cạnh.
Lưu Khám lúc này mới chú ý tới, tại cái giá gỗ này hiện ra bộ ra một con hoẵng. Trên đầu có một lỗ hổng lớn, đây là chỗ bị mũi tiễn nhọn bắn chết.
- Là huynh làm?
Quán Anh có chút kiêu ngọa ngẩng đầu, giả vờ có chút rụt rè nói:
- Chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ, tiểu súc sinh này đã chạy tới. Ta há có thể buông tha?
- Tài bắn cung của Quán huynh đệ thật cao siêu!
Thời điểm xuất phát, Lưu Khám thấy Quán Anh mang theo một cái bọc dài, thế nhưng không để ý bên trong đó là cái gì.
Xem chừng, hẳn là một cây cung.
- Ta từ nhỏ không thích làm ăn giống như cha ta, luyện kiếm tập võ, làm một người du hiệp vốn là mộng tưởng của ta. Chỉ là, nhìn thấy tuổi của cha ta ngày càng cao, trong nhà ta lại chỉ có mình ta là nam nhân. . .Khà khà, quyền cước của so ra không bằng ngươi, thế nhưng tài bắn cung, ta có thể tự nhận có thể cao hơn ngươi một bậc.
Đâu chỉ có một bậc a!
Lưu Khám căn bản không hề hiểu thuật bắn cung.
Khuôn mặt Lưu Khám khẽ ửng đỏ, không để ý tới bộ dáng đắc ý của Quán Anh, ngược lại lại nhìn về phía Trình Mạc, thấy lão đang cầm mộc giản, lật đi lật lại tìm tựa hồ tìm kiếm cái gì đó.
- Trình tiên sinh, ngài cầm mộc giản, lật đi lật lại nhiều lần, rốt cuộc làm gì vậy?
Trình Mạc ngẩng đầu, cười ha hả nói:
- Kỳ thực không có gì. . .Con người ta, để học được chữ viết, từ nhỏ đã như vậy. Trước kia để học chữ nước Triệu, lại chạy hẳn tới Hàm Đan làm môn đồng môn hạ của một đại gia thư pháp. Nhiều như vậy năm qua, coi như là có chút tâm đắc... Thời điểm bị giam vào lao ngục, không có việc gì làm, vì vậy tự đẽo gọt một kiểu chữ viết, qua nhiều năm coi như là chút tâm tắc. . .Ha ha, mong chủ nhân chớ chê cười.
Hóa ra là một thư pháp gia a!
Lưu Khám có chút hứng thú, tới gần hỏi:
- Trình tiên sinh, có thể viết hai chữ để ta mở mang tầm mắt hay không?
Trình Mạc không chút khách khí, cầm lấy một cây mộc côn, viết hai chữ xuống mặt đất. . .
- Ồ, hình như đây không phải văn tự nước Tần.
- Đây là văn tự nước Tần, chỉ là kiểu chữ khác nhau mà thôi. . .Đặc điểm kết cấu của chữ tiểu triện nước Tần kế thừa đặc thù thạch cổ văn, thế nhưng đơn giản và ngắn gọn hơn so với thạch cổ văn, mà đường cong thanh thoát êm dịu. Thế nhưng, kết cấu lại tương đối phức tạp.
- Người thường muốn hiểu rõ, phải rất vất vả.
- Vì vậy thời gian trong lao ngục, ta đã nghĩ làm sao có thể khiến văn tự nước tần càng thêm đơn giản hóa, càng thêm dễ đọc, dễ viết?
Chỉ là cần phải suy xét thêm. . .
- Thể chữ Lệ?
Lưu Khám lúc này mới chú ý tới, chữ Trình Mạc viết dĩ nhiên chính là thể chữ Lệ.
Ngay từ đầu hắn cũng không có để ý, thế nhưng nghe Trình Mạc nói qua, hắn mới cảm thấy, kiểu chữ này có chỗ khác biết so với kiểu chữ tiểu triện.
Trình Mạc ngẩn người một chút, sau đó nở nụ cười:
- Chủ nhân quả nhiên thông tuệ. . .Thể chữ Lệ. . .Uhm, cái tên này thực sự thích hợp.
Trình Mạc là đãi nô, gọi kiểu chữ lão phát minh là “ Thể chữ Lệ ”, ngược lại cũng thực sự thỏa đáng.
Nhưng Lưu Khám cũng không nghĩ vậy, mà kinh ngạc nhìn Trình Mạc. Không ngờ nam tử trung niên tóc bạc này, không ngờ lại là người phát minh “ Thể chữ Lệ ” ?