Bị giam ở Bành Thành, Trần Anh cũng không bị ngược đãi. Ngược lại,
Lưu Khám không chỉ an bài cho y một thư phòng sạch sẽ, ngoài phòng còn
có một cái sân, diện tích không quá nhỏ.
Có người nói Bành
thành vốn là một cái trường, không thể nói là quá xa hoa, nhưng lại
rất thanh nhã. Ở trong phòng buồn bực, có thể đi ra sân hóng mát một
chút, hoặc đi tản bộ cũng được. Chỉ cần Trần Anh không đi ra khỏi
ngôi nhà này, mặc kệ y muốn làm gì, cũng không có người đứng ra
cản trở. Chỉ có điều, Trần Anh cũng biết, bên ngoài cửa có hai mươi
mấy tên vệ sĩ, chi làm ba ca thay phiên nhau canh chừng y. Chỉ cần y
có chút động tĩnh gây rối nào, tất nhiên sẽ có người lấy tính mệnh của hắn.
Loáng một cái cũng qua hai ngày, tâm tình của Trần Anh cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Tỉ mỉ hồi tưởng khoảng thời gian đã
trải qua, y giật mình phát hiện, hết thảy mọi việc chính mình sắp xếp,
tựa hồ đều bị Lưu Khám nắm trong lòng bàn tay. Mặc kệ chiến đấu hay
là đàm phán, sau đó là gần một tháng dài dằng dặc chờ đợi.
Nói vậy, sau khi quân Sở đạt được đồ quân nhu bổ sung tại Lâu Thương,
sẽ cần có một khoảng thời gian ngắn để chỉnh sửa lại quân đội.
Phân phát lương thảo, mời chào sĩ tốt, bổ sung binh nguyên, thay đổi
khôi giáp vũ khí. . . Mà Chương Hàm cũng nhất định sẽ không cam tâm
nhường Lâu Thương như thế, y chắc chắn sẽ đem hết toàn lực để công
kích. Vì lẽ đó, mặc kệ là quân Tần hay là quân Sở, trong khoảng thời
gian một tháng này, đều không rảnh để bận tâm tới Lưu Khám. Chờ khi quân Tần và quân Sở phân ra thắng bại, chỉ sợ là Lưu Khám đã sớm
cao bay xa chạy!
Thật là khinh thường anh hùng thiên hạ!
Trần Anh thở dài, ảm đạm tựa vào bậc thềm, tâm tình có chút hững hờ.
Ánh mặt trời rất ấm, chiếu lên trên thân thể mệt mỏi, khiến người cảm
giác buồn ngủ. Mắt thấy mùa xuân đã qua, mùa hè sẽ tới.
Trong lòng Trần Anh có chút lo lắng, bởi vì khu vực quận Tứ Thủy và
Hoài Hán, hai mua xuân liên tục xảy ra đại loạn, không thể trồng trọt
đúng vụ. Làm lỡ vụ mùa, chờ tới mùa thu, tất nhiên sẽ xuất hiện tình trạng thiếu lương thảo. Nếu như vào cuối năm quân không thể chuyển
chiến trường ra bên ngoài địa phận nước Sở, như vậy vụ mùa sang năm, chỉ sợ lại phải trì hoãn. Ba năm liên tục lỡ vụ, mặc dù đã có
thương thảo tích trữ của Lâu Thương nhưng cũng rất nguy hiểm đây.
Không biết được Hạng công và Thiếu tướng quân sau khi được bổ sung đồ quân nhu, sẽ đi bước tiếp theo như thế nào đây?
Nghĩ đến những thứ này, tâm tư Trần Anh nhất thời rối loạn. . .
Nhắc tới cũng rất kỳ quái, Lưu Khám giam giữ y tại nơi dân cư ngụ, cũng không hề phái người tới khuyên hàng. Thật giống như bắt y cho vui vậy, ba ngày qua ngay cả một bóng người cũng không thấy. Trần Anh đương
nhiên sẽ không nghĩ, Lưu Khám sẽ bỏ qua cho mình. Phỏng chừng chờ thêm
mấy ngày nữa, hắn sẽ đến đây chiêu hàng. Nếu như chiêu hàng thất bại, vậy thì việc Lưu Khám giết y chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. . . Chỉ tiếc là, hoài bão chưa thực hiện được!
Trần Anh sẽ không đầu hàng!
Dù cho y đối với Lưu Khám rất tôn kính, thậm chí nói là kính phục,
cũng không thể đầu hàng. Y là hậu duệ của người Sở sao có thể cúi
đầu trước Lưu Khám? Tuy là Lưu Khám có tư tưởng thống nhất thiên hạ,
nghe qua thì phi thường mê người, nhưng Trần Anh cho rằng, khả năng
thực hiện được điều đó sẽ không quá lớn. Năm trăm năm phân tranh, sao có thể ngay lập tức tiêu tancơ chứ?
Hơn nữa, người Tần thực sự đã suy thoái, đó là chuyện không thể xoay chuyển.
Chỉ là muốn xem đám người Hạng công sau đó sẽ có động tĩnh gì. . .
Trong đầu y suy nghĩ rất lung tung, bất tri bất giác đã đến hoàng
hôn. Người trông coi đã đưa thức ăn tới, Trần Anh cũng không khách
khí, cơm đến là đưa tay lấy ngay. Ăn xong cơm tối, y xem sách một
lúc, sau đó thì đi nghỉ.
Bất tri bất giác, lại đã tới giờ tý.
Mùa xuân tại quận Tứ Thủy khí trời biến hóa rất nhanh. Ban ngày ánh mặt trời sáng tực rỡ, đến buổi tối mây đen đã che mất mặt trăng, bất
chợt một cơn mưa nhỏ kéo đến. Trần Anh đang ngủ mơ mơ màng màng,
đột nhiên nghe được có tiếng gõ cửa Bang bang bang, âm thanh rất nhỏ.
- Đại công tử, đại công tử mau mau tỉnh lại, ta là Trần Nhị.
Trần Anh cứ ngỡ mình đang nằm mơ, thuận tay kéo đệm giường, trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng tiếng gõ cửa kia lại vang lên lần nữa:
- Đại công tử, đại công tử mau mở cửa, ta là Trần Nhị!
- Trần Nhị?
Trần Anh bỗng dưng tỉnh táo, vươn mình ngồi dậy, dụi dụi con mắt. Trong phòng đèn mỡ bò vẫn đang le lói, chiếu ra từng chùm ánh sánh yếu ớt. Y dụi dụi con mắt, cuối cùng cũng xem như rõ ràng, chính mình không phải nằm mơ.
- Ai?
- Đại công tử, ta là Trần Nhị mà!
Trần Nhị! Nhớ tới chuyện cuối năm ngoái đầu năm nay thì y phái không
ít người vượt qua Hoài Thủy, ẩn núp tại Tứ Hồng. Trần Nhị, chính là một
người trong số đó. Chẳng qua, những người mà y sắp xếp, cuối cùng
cũng không có tác dụng gì.
Trần Anh gần như sắp quên sạch
chuyện này. . . Trần Nhị là lão nhân của nhà y, hơn nữa còn cùng tộc,
có thể tin tưởng. Chỉ là, gã làm sao xuất hiện chỗ này?
Trần Anh nghĩ tới đây, liền vội vàng đứng dậy mở rộng cửa.
Một luồng gió lạnh tràn vào trong phòng, lập tức thổi tắt ánh nến.
Ngoài cửa có một hán tử thấp bé tinh tráng đang đứng, vừa thấy Trần
Anh mở cửa, vội vã lắc mình đi vào, cúi đầu bái lạy:
- Đại công tử, ta coi như là vẫn có cơ hội nhìn thấy ngài!
- Trần Nhị, ngươi sao lại ở chỗ này?
Trần Anh phát hiện, cách ăn mặc của Trần Nhị chính là quân phục của quân Lâu Thương, mặt biến sắc,
- Chẳng lẽ, ngươi đã nương nhờ vào những tên Tần cẩu kia sao?
- Đại công tử, ta cũng chẳng còn cách nào khác!
Trần Nhị khóc kể lể:
- Sau khi nhóm người của chúng ta từ huyện Từ đi vào Lâu Thương, rất
nhanh đã bị phát hiện. Người chết kẻ bị bắt. . . Tiểu Nhị ta thấy tình huống không ổn, lập tức đình chỉ hoạt động. Sau đó quân Lâu Thương rút đi, chiêu mộ dịch tốt. Ta cảm thấy khó có thể trốn tránh, nên lẩn
ngay vào quân doanh, chờ đợi chạy ra ngoài hội hợp cùng ngài. . . Nhưng, trong quân lại thực thi phương pháp giám sát lẫn nhau. . .
Ta luôn bị để mắt rất gắt gao, căn bản không chạy trốn được. Sau khi
theo quân Lâu Thương đi tới Bành thành, mới xem như có thể thư giãn
một chút. Ngày hôm qua chúng ta và kỵ quân uống rượu, ngẫu nhiên nghe
bọn họ nói tới ngài, thế mới biết ngài cũng bị bắt, nhốt tại nơi này.
Trong mấy ngày qua, ta vẫn luôn quan sát tình hình, muốn tìm cơ hội gặp lại ngài.
- Những thủ vệ ngoài cửa. . .
Trần Nhị nói:
- Ngày hôm nay trời mưa, bọn thủ vệ cũng buông lỏng hơn, chỉ có hai
người mà thôi. Ta cả gan trộm một cái lệnh phù để ra khỏi thành, hai
tên thủ vệ kia, cũng bị ta giết. . . Đại công tử, chúng ta mau chóng bỏ
trốn đi.
- Bỏ trốn?
Trong lòngTrần Anh có chút do dự, liếc mắt nhìn Trần Nhị.
Trần Nhị nói:
- Đúng đấy, nếu lần này không đi, e rằng sau này sẽ không có cơ
hội nữa đâu! Người Lâu Thương đã rút đi gần hết rồi, ta nghe nói ngày
kia, Lưu Quân Hầu cũng sẽ thống lĩnh toàn bộ quân đội rời đi, giao
lại Bành thành cho người nước Ngụy quản lý. Chỉ là trước khi đi, e là
bọn họ sẽ thanh tẩy một lần. Sáng sớm hôm nay, Thái Thị đã chết hơn
hai mươi người rồi, tất cả đều là người Sở. . . Ngày mai là ngày cuối
cùng, ta phỏng chừng sẽ có nhiều người bị giết hơn nữa. Đến thời điểm
này nếu như đại công tử không đầu hàng, nhất định cũng sẽ bị chặt đầu.
Trong lòng Trần Anh thực sự hồi hộp, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Không sợ chết, chuẩn bị hy sinh hùng hồn, nhưng khi biết được mình
chắc hắn sẽ bị giết, hoàn toàn là hai tâm trạng khác nhau.
Không nghĩ tới Lưu Khám cũng cực kì thẳng thắn, không phí bất kỳ
chút miệng lưỡi nào, nếu không hàng sẽ giết, quả đúng là thủ đoạn
tàn bạo của người Tần! Y suy nghĩ một chút:
- Chúng ta đi
như thế nào? Cho dù chúng ta ra khỏi Bành thành, chỉ sợ cũng không
khỏi bị quân Tần truy sát, khó có thể chạy trốn.
- Cái này. . . Bây giờ lưu dân nổi lên khắp quận Tứ Thủy, chỉ cần có thể trà trộn
vào đám đông, nói không chừng có thể trốn thoát. Dù sao cũng hơn ở
chỗ này chờ chết.
Nếu như Trần Nhị ngay lập tức nói ra kế hoạch đào tẩu một cách rõ ràng, thì Trần Anh chắc chắn sẽ không nghe.