Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Chuyện này trước tiên hãy thư thả chút thời gian nữa, chờ tới khi chúng ta chiếm được quận Cửu
Nguyên, rồi hãy tính sau. Giả Thiệu, ngươi hãy nghĩ cách liên hệ
với Ba Thục, để Đường Lệ nhanh chóng nam tiến, trước khi Quan Trung bị công phá, cần phải quản lý được toàn bộ khu vực đó. Chỉ có
điều, vào lúc đó có thể phát sinh mâu thuẫn với người miền núi, cần vừa
đấm vừa xoa, không thể một mực cậy mạnh. Mà khi Quan Trung bị công phá, ta muốn y lập tức đình chỉ nam tiến, rút binh sĩ trở về đóng quân ở
Ba Thục. . . Nếu làm không cẩn thận, sẽ xảy ra một hồi ác chiến.
Lưu Khám sai người chuẩn bị giấy bút và mực, y theo ký ức của kiếp trước, nhanh chóng vẽ ra một tấm bản đồ đơn giản.
Địa đồ có phạm vi của hai vùng Vân Nam, Quý Châu sau này, đồng thời có thêm mấy khu vực của Myanmar.
- Những khu vực này hình thức rất phức tạp, vẫn còn có vô số man dân
chưa được khai hóa. Hơn nữa, phần lớn đường núi ở đây đều rất gồ ghề. . . Lúc lão Đường đánh chiếm nơi này, có thể lôi kéo một nhóm, giết
chóc một nhóm, dùng Nam Man thống trị Nam Man, trước tiên ổn định rồi sẽ bàn. Còn những chuyện khác, đợi chúng ta đứng vững tại quận Cửu Nguyên, ta sẽ nghĩ cách đàm luận đối sách với y.
Tất cả mọi người
trong đại sảnh đều sửng sốt. Một mặt là không hiểu vì sao Lưu Khám
lại biết rõ những khu vực này như vậy, mặt khác, lại âm thầm suy tư, kế sách của Lưu Khám chẳng qua là vừa đấm vừa xoa. Nhưng thực sự
khiếnmọi người cảm thấy bị giật mình, chính là khẩu khí của Lưu
Khám, khẳng định Quan Trung chắc chắn sẽ bị công phá!
- Chủ công, sao ngài có thể khẳng định Quan Trung sẽ bị công phá sao?
Thúc Tôn Thông nói:
- Quan Trung có Hàm Cốc làm môn hộ, chiếm cứ vị thế địa ýĩ hiểm
yếu. Ngày xưa sáu nước hao tổn hơn hai trăm, cũng không thể thực sự
công phá sâu vào Quan Trung. Bây giờ tuy nghĩa quân không ngừng mở rộng, nhưng việc công phá Quan Trung. .
- Đúng đấy, đúng đấy!
Giả Thiệu nói:
- Thậm chí ta còn nghe nói, Doanh thị đã điều binh mã của Vương Ly
ở Bắc Cương, gia nhập Nhạn Môn Quan, đánh thẳng tới quận Thái Nguyên.
Tuy Trương Nhĩ Trần Dư ở bên kia có chút khởi sắc, nhưng nếu muốn chống lại binh mã Bắc Cương, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vương Ly, đã vào Nhạn Môn Quan?
Lưu Khám giật nảy mình:,
- Vương Ly vào Nhạn Mông Quan từ khi nào?"
- Mật thám báo lại, khoảng chừng mười ba ngày trước. Bây giờ đã tập kết tại Mã Ấp, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Vũ Thần đã từ bỏ hơn nửa quận Thái Nguyên, tập kết binh mã, đóng quân tại quận Cự Lộc, chuẩn bị tử chiến một trận với Vương Ly. Trần Dư tại quận Đại,
Trương Nhĩ tại Hàm Đan, cũng đã triệu tập binh mã. Nhưng ta phỏng chừng dựa vào tình hình hiện tại của bọn họ, e rằng sẽ khó có phần thắng.
- Như vậy, chúng ta cần đẩu nhanh tốc độ rồi!
Trong ký ức Lưu Khám, Trương Nhĩ, Trần Dư thực sự không phải đối thủ
của Vương Ly. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, thanh danh của
Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ mới quật khởi.
- Lập tức phái người đi huyện Bái, thông báo Ngô Thần, Nhâm Ngao, ra lệnh bọn họ đẩy nhanh
tốc độ rút binh. Chúng ta phải vượt qua Hà Thủy, xuyên Hoành Sơn vòng
qua Trường thành, tiến vào bắc địa quận, trước khi Vương Ly công chiếm
Thái Nguyên. Chỉ cần đến quận Bắc, trước mặt chúng ta chính là vùng đất
bằng phẳng.
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng mọi người đều tuân mệnh.
- Quân hầu!
Thúc Tôn Thông tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đứng lên nói:
- Ta muốn rời khỏi đây một thời gian.
Lưu Khám ngẩn ra,
- Rời đi?
Thúc Tôn Thông nghiêm mặt nói:
- Quân hầu đến quận Cửu Nguyên, phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Chỉ
chuyện nội chính thôi, cũng đủ để cho quân hầu khó có thể chống đỡ. Quân hầu tuy có Tào Tham giúp sức, nhưng chung quy cũng chỉ có một người.
Cho nên muốn đặt chân ở Cửu Nguyên, cần lượng lớn nhân tài. Ta có một ít bạn tốt, xem như cũng tinh thông chính vụ, thông hiểu luật pháp. Ta
chuẩn bị đi một chuyến, mời bọn họ xuống núi giúp đỡ. . . Nếu đúng như Quân hầu nói, Quan Trung sắp phát sinh đại loạn, e là chúng ta
cũng sẽ bị tai bay vạ gió, cần sớm có dự định.
Tào Tham ở bên cạnh, cũng nhẹ nhàng gật đầu, xem như tán thành với chủ
trương mới này Dù sao, diện tích quận Cửu Nguyên cũng rất rộng lớn,
không phải vùng đất như Lâutthương có thể so sáng. Riêng nhân khẩu
đã nhiều hơn Lâu thương hai mươi lần, thậm chí còn hơn ba mươi lần.
Có thể thống trị Lâu thương cũng không có nghĩa sẽ thống trị được Cửu Nguyên. Cần có nhiều nhân tài trợ giúp, bằng không chỉ dựa vào một
mình Tào Tham, sợ là sẽ khiến y mệt mỏi đến mức hận không thể chết.
- Đã như thế, đành phải làm phiền tiên sinh!
Lưu Khám chắp tay vái chào Thúc Tôn Thông,
-Ta sẽ phái Tiểu Cáp đi theo giúp đỡ tiên sinh . Y hiểu rất rõ đối với Quan Trung, hơn nữa làm người cũng rất cảnh giác.
Có y bảo vệ, tronglòng ta cũng có thể yên ổn một chút.
- Như vậy cũng được!
Thúc Tôn Thông đứng dậy,
- Chỉ có điều, ngoại trừ Tiểu Cáp ra, ta vẫn cần một người đi theo. . . Nhưng không biết, Quân Hầu có thể cho Tư Mã Hỉ đi theo ta hay không?
- Tư Mã Hỉ?
Lưu Khám nghi hoặc nhìn Thúc Tôn Thông nói:
- Nếu như nguyện ý Tư Mã Hỉ theo tiên sinh, ta tự nhiên không có ý
kiến gì. Chỉ là, ta không biết, vì sao tiên sinh lại chọn y làm tuỳ
tùng?
- Không có gì, lần này đi Quan Trung, dọc đường có
thể để y mở rộng tầm mắt. Sau khi Tư Mã Hỉ mất đi một tay, vẫn rất
chịu khó. Đối với nghiệp học mà nói, Tư Mã Hỉ đã không thể tiếp tục theo đuổi. Y chỉ có thể rèn luyện thêm, tăng cường hiểu biết.
Lưu Khám gật đầu:
- Nếu là như vậy, thì ta cũng không có gì để nói nữa. Vẫn là câu nói kia, nếu Tư Mã Hỉ đồng ý, ta tự nhiên đồng ý.
Tiếp đó mọi người, cùng nhau thương thảo các loại sự tình thêm một lần nữa.
Mãi cho đến khi trời nhá nhem, mới ai đi đường nấy. Lưu Khám đang
chuẩn bị đứng dậy đi nghỉ ngơi, không ngờ vừa mới ra đến cửa lớn, đã
bị người ngăn cản.
- Quân hầu, dừng chân!
Lưu Khám theo tiếng nói nhìn lại, hóa ra là Tào Tham.
Y đi tới trước mặt Lưu Khám, chắp tay hành lễ, lắp bắp không thành lời, tựa hồ có việc gì đó rất khó nói.
Lưu Khám không khỏi có chút kỳ quái,
- Lão Tào, sao ngươi hôm nay lại cứ ấp a ấp úng vậy, rốt cuộc là
có việc gì? Không ngại thì cứ nói thẳng. . . Ngươi và ta đã kết giao
mười mấy năm, trước mặt người ngoài, ngươi gọi ta là Quân Hầu. Nhưng ở trong lòng ta, ngươi vẫn là lão Tào năm đó cùng ta uống rượu ở trong
đại lao huyện Bái. Đã là huynh đệ sao cứ phải ấp a ấp úng, nói đi,
có chuyện gì?
Tào Tham là người nhạy cảm, nhưng không giỏi ăn nói.
Mặc dù hiện nay đã làm cha, nhưng tính tình vẫn như cũ. Mặt y dần đỏ bừng, sau hồi lâu mới nói:
- A Khám, ta muốn thỉnh cầu ngươi.
Thay đổi ngôn ngữ xưng hô, không gọi là Quân Hầu hay chủ công, mà gọi thẳng tên Lưu Khám. Điều này khiến Lưu Khám thấy trong lòng phát sinh
một tia ấm áp, lập tức ôm vai Tào Tham, cười ha ha hỏi:
- Lão Tào, đang yên đang lành, ngươi thỉnh cầu ta điều gì hả? Chẳng lẽ, ngươi ức hiếp đàn ông trọc ghẹo đàn bà sao?
- Oạch!
Mặt Tào Tham lại càng đỏ , căng thẳng nói:
- A Khám, ngươi đừng nói lung tung. Nếu để cho vợ ta biết, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho ta đâu.
Tào Tham là người sợ lão bà của y như sợ cọp.
Chuyện này ở Lâu Thương, cũng không còn là bí mật. . .
Lưu Khám cười nói:
- Vậy ngươi cầu cái gì tình đây?
- Tiêu, Tiêu đại ca. . . Bây giờ là tù nhân của ngươi, không biết ngươi đã có dự định làm gì với y chưa?
-Ngươi nói là, Tiêu Hà?
Lúc này Lưu Khám mới nhớ tới, trước đó Ngô Thần từng phái người bẩm
báo, nói là ở thời điểm chiếm được huyện Bái, cùng lúc cũng bắt được
Tiêu Hà.
Ngô thần còn nói Tiêu Hà là người có tài năng, thực
không đành lòng giết chết. Nếu Quân Hầu muốn làm đại sự, chính cần
những nhân vật như Tiêu Hà đến giúp đỡ. Nếu như Quân Hầu đồng ý, ta
đồng ý khuyên bảo Tiêu Hà, để y quy hàng.
Chỉ là lúc đó Lưu
Khám đang bận bịu cuộc chiến ở Lâu thương, nên chưa trả lời. Sau đó
quân Sở uy hiếp, khiến tất cả sự chú ý của hắn đều đặt vào chiến
sự, nên sự tình của Tiêu Hà cũng vô tình ném sang một bên. Nhưng, thực sự Lưu Khám không biết nên làm thế nào đối với Tiêu Hà. Người này. . . Chỉ là không biết vì sao y lại bị bắt tại huyện Bái?
Ngày hôm nay, Tào Tham nhắc tới chuyện đó, lúc này Lưu Khám mới chợt hiểu ra.
Tiêu quy Tào tùy. . . Tiêu Hà và Tào Tham có quan hệ, giống như huynh đệ, lại giống như thầy trò. Vì vậy, Tào Tham cầu tình cho hắn cũng
là cuyện bình thường.
Lưu Khám suy nghĩ một chút,
- Lão Tào, ngươi cho rằng, ta nên xử trí y như thế nào cho phải?
- Tiêu đại ca không phải là kẻ ác, năm đó ở huyện Bái, cũng không có ý định gây khó dễ cho ngươi. . . Có một số việc không thể tự quyết được!
Khuôn mặt Tào Tham đỏ chót, nhẹ giọng nói:
- Bao gồm cả lần trước y theo Lưu Quý khởi sự, e là cũng chỉ là chuyện bất dĩ. Trước đó y đã tới Lâu thương mấy lần, cũng vô cùng kính nể Quân Hầu. A Khám, suy cho cùng, chúng ta đều từ huyện Bái đi ra, mong ngươi
xem xét tình nghĩa đồng hương, tha cho y một mạng, được không?
-Ta nói muốn giết hắn khi nào nhỉ?
- Ủa?
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nhìn Tào Tham, nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ không biết, nên nói thế nào mà thôi. Nhân phẩm và tài học
của Tiêu tiên sinh, xưa nay ta vẫn luôn kính trọng. Y một lòng mưu lợi
cho hương thân của huyện Bái, mấy lần có cơ hội thăng chức tiến
chức, nhưng cuối cùng đều từ bỏ. . . Chỉ tiếc, giữa chúng ta có quá
nhiều chuyện hiểu lầm. Ngươi cũng biết, trước thời điểm ta rời khỏi
huyện Bái. . . Ta có tâm mời y xuống núi, cũng không biết làm sao để
mở miệng.
Tào Tham kinh ngạc nhìn Lưu Khám,
- A Khám, ngươi là nói, ngươi sẽ không giết Tiêu tiên sinh?
- Thần kinh, với tài học người của Tiêu tiên sinh, ta muốn thỉnh
giáo còn không kịp, tại sao lại phải Giết? Như vậy đi, lão Tào,
ngươi thay ta đi một chuyến, đến huyện Bái thăm Tiêu tiên sinh một
chuyến. . . Nếu như y đồng ý cùng ta mưu đại sự, Lưu Khám nguyện lấy
nhận làm quốc sĩ. . . Nếu như y không muốn giúp ta, ta cũng không làm
khó y. Chỉ là xin y tạm thời chịu ấm ức một thời gian, đợi khi ta rút khỏi huyện Bái,sẽ trả lại tự do cho hắn.
Lưu Khám nói tới chỗ này, không nhịn được thở dài.
- Tiêu tiên sinh vốn là người đại tài, nhưng đáng tiếc không thể làm việc cho ta!
- Quân hầu yên tâm, ta sẽ đi lập tức đi tới huyện Bái, cố gắng
khuyên nhủ Tiêu đại ca đến đây giúp đỡ cho ngươi. . . Nếu như y không muốn, không muốn. . . Ta sẽ trói y lại mang đến đây cho ngươi.
Nhìn dáng vẻ quái lạ của Tào Tham, Lưu Khám không nhịn được nở nụ cười.
- Đã như vậy, vậy thì xin nhờ cậy ngươi rồi!
Nói xong, Lưu Khám vái Tào Tham một cái thật sâu.