Tiểu dân tên là Trần Nhị!
- Trần Nhị, ngươi biết tại sao lại dẫn ngươi đến đây không?
Trần Nhị tròn mắt, đưa tay tát vào má mình một cái:
- Cái mồm thối này của tiểu dân nói năng linh tinh ở bên ngoài, vì thế đã chọc giận lão gia.
- Nói năng linh tinh ư? Nhiều người nói năng linh tinh lắm, sao chỉ bắt một mình ngươi?
Người trung niên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, sắc mặt hắn hơi tái
nhợt, tướng mạo cũng rất thanh tú. Nhưng một khi hắn trừng mắt đều lộ vẻ dữ tợn. Hắn lạnh lung nói:
- Ta vẫn cho rằng ngươi rất thông minh, nhưng xem ra, sự thông minh của ngươi lại không dùng đúng chỗ rồi.
Nói rồi, hắn mở hồ sơ ra:
- Trần Nhị, cư trú ở Đông Dương, là con cháu của đại tộc Trần Thị ở
Đông Dương, sau bán thân làm nô bộc của Trần Anh. Tám tháng trước, ngươi từ Đông Dương chuyển đến huyện Từ, tự xưng là lưu dân, đã đăng ký hộ
tịch. Sau đó, ngươi ở huyện Từ cũng khá trung thực… Sau khi Quân hầu hạ
lệnh di dời dân chúng huyện Từ, ngươi cùng theo tới Lâu Thương, đến nay… tổng cộng là hai mươi tám ngày, ta nói có chỗ nào sai không?
Người Trần Nhị run lên liên tục, gã nằm sấp trên mặt đất, không nói một lời.
- Trong hai mươi tám ngày này, ngươi làm chuyện gì đều được ghi chép trong sổ của ta.
Trần Nhị, hay là ta nói ra, xem có chỗ nào sai không nhé…
- Tiểu, tiểu dân không dám phiền lão gia.
Người trung niên nở nụ cười:
- Coi như ngươi thông minh, biết thương lão gia… Đã thế, ngươi đừng có
tiếp tục giấu diếm nữa, lão gia muốn biết gì, trong lòng ngươi rõ nhất,
ngoan ngoãn khai ra sẽ tránh lát nữa phải chịu tội. Nhân lúc tâm trạng
lão gia còn vui vẻ, chưa lôi người ra thì ngươi hãy trình bày để lão gia ta vừa ý đi, sau này còn được sống an nhàn; Nếu không, ta gọi người
đến, ngươi có nói cũng đã muộn.
Nghe giọng điệu của người trung niên rất nhẹ nhàng.
Trần Nhị khẽ cắn môi:
- Lão gia, tiểu dân thực sự không biết…
Không để gã nói xong, người trung niên đã ngắt lời Trần Nhị. Ánh mắt
bỗng nhiên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào gã, lâu sau mới khẽ thở dài
một tiếng.
- Trần Nhị, lão gia thấy ngươi vừa mắt nên không
muốn để ngươi chịu tội. Nhưng không ngờ, ngươi lại không biết nghĩ như
vậy… Lão gia mười một năm làm hình ngục, cả đời này thích nhất là hỏi
khẩu cung. Thấy những tên tự cho là anh hùng hảo hán, tự cho là cứng đầu phải kêu la thảm thiết trước mặt lão gia, ta thấy cực kỳ sảng khoái
trong lòng.
Vốn cho rằng ngươi là tên thức thời, ha, không ngờ lão gia hôm nay nhìn sai rồi.
Đã thế… trước tiên dẫn anh hùng này tới phòng mười hai, nếu chịu đựng
được, lão gia sẽ tiếp tục đích thân ra tay, chiếu cố vị anh hùng này.
Giọng điệu của người trung niên rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Trần Nhị run lẩy bẩy.
Hai tên đại hán tiến lên một bước, lôi Trần Nhị đứng lên đi ra ngoài, vừa đi còn vừa nói:
- Huynh đệ, hôm nay ngươi đừng làm bọn ta thất vọng.
- Lão gia, oan uổng, oan uổng quá!
Tiếng gào thê lương của Trần Nhị truyền đến tai người trung niên, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên sự vui vẻ dữ tợn.
- Tần Đồng!
Một người bước ra từ trong hậu đường, chính là Thúc Tôn Thông.
Người trung niên vội vàng đứng lên, chắp tay thi lễ với Thúc Tôn Thông:
- Ân công!
- Đừng đùa quá mức, tên này Quân hầu còn dùng đến… Còn nữa, sau này
đừng gọi ta là ân công nữa, gọi chức quan của ta hoặc gọi tên ta là
được. Lễ này không thể bỏ, giờ chúng ta đều phục vụ dưới trướng của Quân hầu, có một số việc tốt nhất chú ý một chút.
- Vâng!
Lúc Tần Đồng đáp lại thì đồng thời cũng có tiếng kêu thảm thiết từ ngoài sảnh vang vọng đến.
Thúc Tôn Thông biến sắc mặt, người khẽ run lên. Tuy nhiên người lập tức cười gượng và lắc đầu:
- Tần Đồng, ngươi nói ngươi là một nho sinh vậy mà lại thích cái trò
này. Hình phòng đó của ngươi, ngay cả ta cũng không dám bước vào, ngươi
nói xem ngươi từng này tuổi sao vẫn có tật xấu đó?
Tần Đồng nghiêm mặt nói:
- Đối với những tên tự cho là cứng đầu cứng cổ đó, mười hai hình phòng có tác dụng nhất.
Có điều Hà công cứ yên tâm, Đồng đã không còn là kẻ lỗ mãng như trước
đây nữa, ra tay tự biết chừng mực, tuyệt không làm lỡ đại sự của Quân
hầu và Hà công.
- Hiểu là tốt, đợi tên kia quy thuận, trước tiên cứ ở chỗ ngươi đã.
Ngoài ra, Hắc y vệ của ngươi phải chú ý nhiều hơn nữa mới được. Đại
chiến sắp diễn ra, e rằng những con chuột lẩn trốn vào thành đó sẽ hoạt
động tấp nập.
Tần Đồng cười nói:
- Xin Hà công bẩm rõ
với Quân hầu, tại hạ phụ trách hình ngục đã mười một năm, những việc như thế này vô cùng thuận buồm xuôi gió. Những con chuột bị bắt trước đây
đều đã ngoan ngoãn quy thuận rồi, có người còn đồng ý phối hợp với tại
hạ để đi thám thính. Nhất cử nhất động của bọn chúng đều nằm trong sự
khống chế của tại hạ.
Thúc Tôn Thông gật đầu:
- Rất tốt, ta sẽ tiến cử ngươi với Quân hầu, chính là nhìn trúng thủ đoạn và tâm tư này của ngươi.
Hắc y vệ mặc dù không được lộ ra ngoài sáng, không so được với việc
chém giết của các chiến tướng trên chiến trường, cũng không giống mấy
bọn ta bàn mưu tính kế. Tuy nhiên đối với Quân hầu mà nói, hắc y vệ lại
là bộ phận quan trọng nhất. Các ngươi là tai mắt của Quân hầu, phải
thường xuyên cảnh giác.
Hôm nay ta tới đây cũng là do Quân hầu phái đến.
Người muốn ta chuyển lời đến ngươi:
- Hiện giờ đại chiến đang cận kề, rất nhiều việc người không thể lưu ý
được hết. Vì thế, việc trong thành phải nhờ các ngươi rồi!
Nói rồi Thúc Tôn Thông chắp tay thi lễ với tất cả mọi người trên đại đường.
Tất cả mọi người kể cả Tần Đồng đều đồng loạt quỳ trên mặt đất:
- Chúng ta nhất định quên mình phục vụ Quân hầu.
Tốt rồi, chuyện đã nói xong, ta cũng phải đi đây.
Thúc Tôn Thông nói xong, đang chuẩn bị đi thì thấy một tên hắc y vệ chạy vào, cung kính nói:
- Đại nhân, tên Trần Nhị kia đã chịu mở miệng rồi.
Tần Đồng và Thúc Tôn Thông nhìn nhau cười.
- Dẫn thằng đó lại đây, để ta nghe xem nó nói cho ta những chuyện gì nào.
Thúc Tôn Thông đã rời khỏi nha môn của hắc y vệ, dẫn theo người hầu cận thẳng hướng đến cửa thành.
Y leo lên thành thì thấy Lưu Khám tay vịn lỗ châu mai, mắt nhìn về nơi
xa. Sau lưng hắn, Lưu Cự như con gấu khổng lồ, yên lặng đứng đó.
Lý Thành và Đồ Đồ chia ra đứng hai bên Lưu Khám, thi thoảng khẽ nói chuyện với nhau.
Thúc Tôn Thông tiến lên một bước nói:
- Quân hầu!
- A, Hà công!
Lưu Khám quay người nhìn Thúc Tôn Thông cười nói:
- Việc trong thành đều giải quyết ổn thỏa chứ?
- Quân hầu yên tâm, Tần Đồng đã phụ trách hình ngục ở Nãng quận mười
một năm rồi, về mặt này chắc chắn là một tay lão luyện. Có y quản lý, lũ chuột trong thành sẽ không gây ra sóng gió gì đâu. Tuy nhiên, gã này
bản tính không đổi. Trước đây vì đã từng bị dụng hình nên bị giáng chức
làm thứ dân.
Không ngờ mấy năm rồi vẫn mắc bệnh cũ, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng…
Quân hầu, tên này có thể trọng dụng nhưng vẫn phải giáo dục thường xuyên mới được.
- Cái này, ta có chừng mực!
Sau khi đến Lâu Thương, Thúc Tôn Thông đã tiến cử một số người cho Lưu Khám.
Tần Đồng chính là một trong số đó…
- Xem ra, Trần Anh không muốn cường công!
Lý Thành khẽ nói:
- Nhìn điệu bộ của y, sợ là muốn giảng hòa với chúng ta trước.
Lưu Khám gật đầu:
- Hạng tịch đại bại gây ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí của quân Sở.
Điều Trần Anh cần làm hiện giờ là khôi phục sĩ khí quân Sở. Ta đoán
trước tiên y sẽ bắt tay vào công phá mấy thành trấn của Lăng huyện, lấy
thắng lợi để ổn định lòng quân. Đồng thời, sau khi các vùng của Lăng
huyện bị chiếm đóng đồng nghĩa với việc Lâu Thương bị cô lập… ha ha, tên này không đơn giản.
Giờ bỗng nhiên ta hơi hối hận.
Trước đây khi Tương Cường tiến cử người này với ta, ta không để ý lắm. Nếu lúc đó ta cố gắng quy thuận y thì sẽ thế nào nhỉ?
- Chỉ sợ sẽ là người ở Lâu Thương nhưng trái tim ở Sở thôi.
Thúc Tôn Thông cười nói:
- Tại hạ cũng nghe nói đến tên Trần Anh này là hậu duệ nhiều đời của
người Sở. Muốn thu phục y, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Lưu Khám đột nhiên nhớ tới một chuyện trong lịch sử, thật sự có tên Trần Anh này sao?
Nếu có, y đứng ở bên nào?
Loạn rồi, dường như lịch sử đã biến thành một mớ hỗn độn.
Lưu Khám thậm chí không biết, Hạng Vũ qua trận đại bại đêm qua còn có thể trở thành Tây Sở Bá Vương như trong lịch sử không?
- Quân hầu, ngài đang nghĩ gì thế?
- A! Lưu Khám ra sức lắc đầu:
- Ta chỉ là đang nghĩ xem đợi Trần Anh phát hiện ra mấy huyện thành của Lăng huyện giờ đã thành vườn không nhà trống thì sẽ phản ứng thế nào?
Nếu tính thời gian, lão Quán đã chiếm được Lăng huyện rồi, giờ chắc đã
đưa binh tới thành Hoài Âm.
- Quân hầu, quân Sở hình như có người tới.
Lý Thành bỗng nhiên lên tiếng, Lưu Khám nhìn theo hướng ngón tay y chỉ.
Mặt trời chiều đã lặn xuống phía tây, trong những tia nắng còn sót lại, một cỗ xe từ từ tiến đến.
Trên xe là một văn sĩ. Gã dừng xe dưới thành Lâu Thương, ngước mắt nhìn lên thành, sau đó chắp tay:
- Xin hỏi Lưu Quân hầu ở đâu?