Lâu Thương, tửu quán.
Đại chiến đã bắt đầu, nhưng cuộc sống của người dân Lâu Thương dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Lệnh tổng động viên khẩn cấp giờ đã có hiệu lực, mỗi ngày mọi người đều tuân thủ theo công việc được dặn dò, nên làm gì thì làm đó. Sau một
ngày bận rộn, người thì về nhà, người tới tửu quán ngồi, uống hai bát
rượu, nói chuyện một lát sau đó lại về nghỉ ngơi.
Điều này dường như đã trở thành thói quen.
Sự tàn khốc của chiến tranh có lẽ không thể ảnh hưởng được đến tâm
trạng của người dân Lâu Thương, nhìn bọn họ đều rất thoải mái.
- Đã nghe nói chưa, quân Sở tới rồi!
- Nói nhảm, đương nhiên biết rõ ngày hôm qua chẳng phải đã giao thủ rồi sao? Quân Sở không chiếm được lợi thế, còn chọc giận đại gia, đại gia
đơn thương độc mã tiến thẳng vào đại doanh quân Sở, chém giết khiến bọn
chúng chạy trối chết… Trần Nhị, chuyện này chúng ta đều biết, đừng ở đây giả thần giả quỷ nữa!
Trần Nhị trông giống như một người nước Sở đích thực.
Dáng người không cao, tầm bảy thước, cơ thể nhỏ gầy.
Gã trợn mắt:
- Ta nói là chủ lực của người Sở… quân Sở ngày hôm qua chỉ là tiền
phong. Nghe nói đại quân của người Sở đã đến, mười mấy vạn người đóng
quân trong vòng mười dặm ngoài thành liền. Ta thấy, lần này Lâu Thương e rằng sắp nguy hiểm rồi, nói không chừng ngày phá thành, già trẻ khắp
thành chúng ta đều sắp gặp tai ương rồi… Ngoài thành là người Sở, chúng
ta cũng là người Sở, mọi người nói xem đang yên đang lành lại đánh làm
gì?
Mọi ánh mắt đều chăm chú dồn vào Trần Nhị.
- Ngươi là đồ hỗn xược!
Một ly rượu lao thẳng tới, suýt nữa khiến Trần Nhị rách đầu chảy máu.
Tuy nhiên dù tránh được cốc rượu nhưng người gã cũng ướt sũng, trông rất khổ sở. Trần Nhị giận tím mặt, ngẩng đầu nhìn theo hướng chiếc cốc,
khuôn mặt biến sắc.
- Lão ngưu đầu, lão đang làm cái gì vậy?
- Làm gì ư? Ta đập chết cái đồ hỗn hào nhà ngươi!
Lão ngưu đã qua thất tuần, râu tóc đều bạc phơ. Trước đây lão mở quán
rượu ở ngoài thành, khi đại loạn nổi dậy mới quay về thành Lâu Thương.
Đây là người Lâu Thương chính gốc, sáu đời tổ tiên sống ở vùng Tứ Hồng này, dựa vào đánh cá và săn bắt mà sống.
Sau này Lâu Thương được thành lập, nhà Lão Ngư đầu liền chuyển vào Lâu
Thương sinh sống. Hiện giờ tôn tử của lão đang phục vụ trong quân đội
Lâu Thương, con trai trưởng buôn bán nhỏ, trong tay còn có mấy mẫu đất
cằn, cuộc sống cũng không đến nỗi tệ. Lão đứng lên, chỉ tay vào Trần Nhị quát:
- Ta đã cảm thấy tiểu tử nhà ngươi không hay ho gì, từ sau khi tới Lâu Thương, cả ngày lang thang khắp nơi nói những lời kỳ quái.
Các hương thân! Nói một câu đúng lương tâm: Mười năm nay, Quân hầu đối xử với chúng ta thế nào?
Trước kia, người Lâu Đình chúng ta sống thế nào, giờ dân Lâu Thương ta
sống ra sao? Những nơi bên cạnh, ta không biết, còn Hàm Dương, Lạc Dương ta cũng chưa từng đi qua. Nhưng bà bạn già của ta từ Dĩnh Đô lánh nạn
tới đây đã nói với ta, cuộc sống của người Lâu Thương chúng ta, ngay cả
Dĩnh Đô trước đây cũng không bì được… Điều này ai cho chúng ta? Là Quân
hầu! Không có Quân hầu, chúng ta chỉ có thể trôi dạt trên nước.
Quân hầu đã từng nói, Lâu Thương không phân Tần Sở, không phân chia địa vực.
Sống ở đây, mọi người chỉ có một cái tên: người Lâu Thương… Mười năm
qua, Quân hầu đã từng ức hiếp hay xỉ nhục chúng ta bao giờ chưa?
Mẹ nó, giờ cuộc sống tốt đẹp vừa bắt đầu thì đã có một đám người quấy rối ở đây.
Lão đầu ta chỉ nói một câu, ai không để ta sống yên lành, lão đầu ta
cũng sẽ không để hắn được thoải mái… Mười mấy vạn người thì đã sao? Lúc
trước chẳng phải cũng mười mấy vạn quân Hàn bao vây Lâu Thương chúng ta
sao? Nhưng kết quả bị Quân hầu đánh cho tan tác, chạy trối sống trối
chết.
Mọi người trong tửu quán nghe vậy gật đầu liên tục.
Đúng vậy, mười mấy vạn người thì sao? Lâu Thương này có hoàn cảnh nào chưa trải qua đâu, sợ gì bọn họ?
Gò má của Trần Nhị hơi co giật một hồi, gã đúng là không phải người dân Lâu Thương, mà mấy ngày trước gã theo người huyện Từ cùng đến đây.
Đối với đại chiến mà Lâu Thương gặp phải trước đây, gã không hiểu rõ lắm.
Lão ngưu đầu chỉ vào Trần Nhị mắng:
- Đồ hỗn hào, ngươi cút đi cho ta, sau này đừng để ta lại trông thấy
ngươi nữa. Tửu quán ta không hoan nghênh loại người như ngươi… còn nữa,
lần này tat ha cho ngươi, lần sau nếu còn để ta nghe thấy, ta sẽ bẩm báo nha môn, xem ngươi còn dám nói nhảm hay không.
- Trần Nhị, đi thôi!
Tửu khách bên cạnh nói:
- Ngưu lão gia nếu muốn đánh nhau thì sẽ phải chịu hậu quả xấu đấy, đi thôi.
Một đám người Sở bại hoại!
Trần Nhị thầm rủa trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, luôn miệng xin lỗi ra khỏi tửu quán.
Binh mã của chủ nhân đã tới, nay án binh bất đọng, tất nhiên là đang
chờ đợi tin tức. Tuy nhiên những người dân Lâu Thương thờ phụng chó Tần
như thần linh, đừng nói chiêu hàng, ngay cả nói chó Tần đó không đúng
thì cả đám sẽ nổi trận lôi đình. Cứ tiếp tục như thế rất khó xử lý.
Trần Nhị đi men theo con đường về nơi ở của mình.
Gã không phát hiện ra phía sau có hai tên đang đi theo. Khi tới một cái ngõ, hai tên này đột nhiên tăng tốc, một trái một phải kẹp Trần Nhị ở
giữa.
- A, các ngươi…
Trần Nhị đang định kêu lên
nhưng thấy một thanh đoản kiếm sáng loáng đang kề bên thắt lưng, vì thế
tiếng kêu la lên đến cổ họng lại phải ghìm lại.
- Muốn sống thì ngoan ngoãn đi theo bọn ta.
- Ta…
- Im miệng, đến nơi tự nhiên sẽ có cơ hội cho ngươi nói.
Một tên tay ôm bả vai Trần Nhị, tên khác thì lùi lại phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào Trần Nhị.
Hai tên kẹp lấy Trần Nhị, rẽ vào một ngõ nhỏ rồi cứ đi thẳng đến cửa
sau của một tòa nhà lớn. Trần Nhị nhìn lên cánh cửa to sơn đen xì mà lo
lắng, nhưng còn chưa kịp hành động, đoản kiếm đã đâm rách da thịt của
gã. Nhìn vậy nhưng hễ gã có chút hành động làm loạn nào là hai tên này
sẽ giết chết gã không chút do dự. Bọn chúng đúng là giết người không
chớp mắt.
Cửa mở ra, hai tên kẹp Trần Nhị bước vào trong.
Bên trong âm u, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng. Hai bên là mười mấy gian phòng, chính giữa là đại sảnh.
- Mã huynh đệ, hôm nay lại có thu hoạch hả?
Một tên mặc quần áo nha dịch còn trẻ tiến đến, tay cầm xiềng xích mở cửa cười ha hả chào hỏi.
- Làm phiền huynh đệ rồi… có tên có mắt không tròng kia, muốn gây náo
loạn trong thành. Hôm nay lại tìm tới địa bàn của Ngưu lão đầu.
Đúng lúc nhàn rồi, huynh đệ tiện tay dẫn gã tới đây, xem có thể hỏi ra được điều gì không, còn phải làm phiền các huynh đệ.
- Đều là phục vụ cho Quân hầu, nói gì chuyện làm phiền hay không làm phiền chứ?
Người kia rung xiềng xích, chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm, rồi nhanh chóng khóa vào tay chân của Trần Nhị, sau đó dùng một sợi dây thừng nhỏ để
dắt, vừa cười ha hả vừa nói:
- Ngươi, muốn tự đi vào hay để bị dắt đi? Hai ngày nay, các huynh đệ trong hình phòng đang ngứa ngáy tay chân lắm.
Mã huynh đệ đập vào vai Trần Nhị:
- Nếu ta là ngươi, chắc chắn chọn cách tự đi vào, ta thấy nhiều kẻ cứng đầu rồi, nhưng không ai có thể đỡ được mười hai hình phòng của hắc y
vệ… Ha ha, đương nhiên, nếu ngươi có hứng thú, có thể thử xem, cũng coi
như được mở mang tầm mắt.
Hắc y vệ?
Đó là cái gì!
Trần Nhị lần đầu nghe thấy từ này, trong lòng không khỏi run rẩy.
Mấy tên này nhìn đều khá thân thiện dễ gần, nhưng gã có thể nhận thấy, đằng sau nụ cười kia ẩn dấu sát khí dữ tợn nào đó.
- Ta tự đi vào, không phiền đến các vị nữa.
- Thông minh!
Mã huynh đệ cười nói:
- Lát nữa nếu nhìn thấy Giả đại nhân, cứ tiếp tục thông minh như thế thì sẽ tốt hơn chút.
Tên đó rung dây xích, dẫn Trần Nhị vào đại sảnh.
Trần Nhị đưa mắt nhìn khắp hai bên, chỉ thấy trên bậc thềm của các căn
phòng kia được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhìn được vết máu
loang lổ.
Trong lòng gã càng run rẩy.
Bước vào đại sảnh, đối diện cửa phòng là một chiếc bàn dài.
Trên hai bên tường treo các vật dụng kỳ quái, còn phân loại đánh số lên đấy. Bảy tám cái giá gỗ nhỏ, bên trên tương tự được treo các hình cụ.
Có rất nhiều thứ Trần Nhị căn bản không biết gọi là gì, thậm chí còn
chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Gã không khỏi thấp thỏm trong lòng.
- Đợi ở đây!
Tên đó nói một câu rồi quay người đi.
Trong đại sảnh trống không và vô cùng yên tĩnh, Trần Nhị đứng một mình
nguyên vị trí cũ, không dám cử động. Bởi vì gã có thể cảm nhận được, từ
trong bóng tối của đại sảnh có vô số ánh mắt đang nhìn gã. Cảm giác bị
người khác dòm ngó, cộng thêm tâm trạng hốt hoảng khiến mồ hôi chảy ròng ròng trên trán gã.
Những tên Tần này rốt cuộc muốn làm gì?
Một mình đứng ở đây cũng là một sự dày vò.
Qua thời gian khoảng một nén nhang, Trần Nhị có vẻ không chịu nổi. Lúc
này, một loạt tiếng trống vang lên, theo sát đó là một người đàn ông
trung niên bước ra từ trong hậu đường. Bên ngoài đại sảnh, tám nha dịch
chạy vào, chia thành hai hàng đứng hai bên. Người này ngồi xuống sau
trường án, không thèm ngước mí mắt lên, cất tiếng hỏi:
- Tặc nhân ở dưới công đường tên là gì?