Hình Đồ

Chương 398: Chủ động trên nước (2)

Chu Chương liên tiếp bại lui, đầu tiên là lui giữ về Tào Dương ( Nay là

tây nam Tam Môn Hạp tỉnh Hà Nam). Không để quân đội Chu Chương nghỉ ngơi hồi sức, Chương Hàm sai Trường Sử Tư Mã Hân làm tiên phong, dẫn theo

tám nghìn Trung Úy Quân tiến tới trước thành Tào Dương. Tại Vị Thủy, Chu Chương từng chứng kiến sức chiến đấu cường hãn của Trung Úy quân lão

Tần, đội quân này quả thực không sợ chết, hơn nữa còn thông thạo chiến

trận.

Lúc đó Chương Hàm tổ chức tù phạm Ly Sơn giả xưng có

trăm vạn quân nhưng không xuất kích, gần như dựa vào Trung Úy quân, chỉ

trong nháy mắt nghiền nát trung quân Chu Chương thành mảnh nhỏ.

Chương Hàm rất thông mình, biết rõ lúc đó thành lập tạm thời đội binh

mã trăm vạn người, chẳng qua chỉ là đám ô hợp, hơn nữa quân tâm không ổn đình. Cho nên thời gian ứng chiến tại Vị Hà, y chỉ điều động Trung Úy

quân xuất kích, một mực chỉ dựa vào hơn một vạn Trung Úy quân, chẳng

những đánh tan đại quân Chu Chương, hơn nữa còn khiến binh mã dưới

trướng kinh sợ. Còn khiến cho những tù phạm lòng vốn mang ý xấu sau đó

lập tức ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh.

Chu Chương tại Tào

Dương, vẻn vẻn trụ vững mười năm ngày, đã bị Tư Mã Hân đánh tan thành

trì. Dưới tình thế thành trì tan tác, Chu Chương chỉ có thể thoái lui về Thằng Trì. Trải qua ba mươi ngày ngắn ngủi quân Tần nghỉ ngơi lấy lại

sức, Chương Hàm đích thân chỉ huy đến đánh Thằng Trì. Chỉ trong thời

gian ba ngày ngắn ngủi, Thằng Trì thất thủ, Chu Chung rơi vào ngõ cụt,

đã tự vẫn tại Thằng Trì.

Cùng lúc đó. Lý Do vì muốn giải cứu phụ thân đã liều mạng nghênh tiếp địch, có chuyển biến tốt.

Ngô Quảng lâu ngày không công kích được Huỳnh Dương, lòng quân dao

động. Trần Thắng thấy Chu Chương rơi vào tình thế bất lợi, liền lệnh Ngô Quảng thống lĩnh quân đội hỏa tốc nhập quan, gấp rút tiếp viện Chu

Chương.

Khi mệnh lệnh của Trần Thắng truyền tới dưới chân thành Huỳnh Dương, Huỳnh Dương đã thế suy sức yếu.

Ngô Quảng không muốn bỏ lỡ trang gang tấc, vì thế không tiếp thu mệnh

lệnh của Trần Thắng. Vì vậy, Trần Thắng sai người mua chuộc cấp dưới của Ngô Quảng là Điền Tang, để Điền Tang giết chết Ngô Quảng. Sau đó, Điền

Tang lên lĩnh chức Thượng Tướng Quân, để lại cấp dưới tiếp tục vây khốn

Huỳnh Dương, còn bản thân đích thân thống lĩnh binh mã tinh nhuệ dưới

trướng nỗ lực tây tiến cứu viện Chu Chương.

Nhưng, khi Điền

Tang đến Lạc Dương, toàn quân Chu Chương đã bị tiêu diệt. Vào lúc này,

Điền Tang cũng do dự. Chính vào lúc Điền Tang còn đang do dự, Chương Hàm thừa thắng xông lên, cấp tốc thống lĩnh đại quân chém giết vượt khỏi

Quan Trung.

Trận chiến Ngao Thương, quân Trương Sở tiếp tục

thua nặng. Điền Tang bị giết trong loạn quân. Quân Tần thừa cơ truy

kích, đánh tan toàn bộ quân bản bộ ngoài thành Hàm Dương.

Trận chiến Huỳnh Dương giằng co tròn sáu mươi ngày, lúc này kết thúc.

Quận Tam Xuyên lại trở về tay đế quốc Đại Tần. Chương Hàm đóng quân tại

Lạc Dương, trừng trừng nhìn các lộ binh mã Sơn Đông.

Từ lúc

Chương Hàm đánh tan Chu Chương tại Vị Hà, đến khi đoạn lại quận Tam

Xuyên, quân Tần tổng cộng chỉ mất năm mươi ngày đã hoàn toàn xoay chuyển chiến cuộc. Đối mặt với quân Tần thế tiến công như vũ bão, tất cả mọi

người đều kinh hồn bạt vía.

Giữa tháng

chín, Trần nhị thế lại phát chiếu lệnh lần thứ hai, mệnh lệnh Quận Thủ

quận Cửu Nguyên - Thượng Tướng Quân Vương Ly tận lực thống lĩnh ba mươi

vạn quân Tần tại Bắc Cương từ cửa Vân Trung Nhạn xuất kích các quận Thái Nguyên, bình định tiêu diệt các lộ binh mã. Trương Nhĩ Trần Dư không

dám tiếp tục bắc tiến, mà ở lại Cự Lộc ủng hộ Võ Thần làm Triệu Vương.

Tại khu Hà Bắc, gắng sức ngăn chặn đại quân của Vương Ly. Đồng thời

Trương Nhĩ phái người tới Tề, xin Điền Đam cứu viện.

- Tử Phòng, lúc này nên làm thế nào cho phải?

Lưu Bang có chút sợ hãi. Điền Đam lui binh, Vương Khác Tư Mã Lan không

có kiềm chế quân Tề, tất nhiên sẽ hợp binh một chỗ bao vây diệt trừ

huyện Bái ta.

Trương Lương không khỏi cười khổ lắc đầu.

- Không ngờ Lão Tần thiện chiến như vậy, hơn mười vạn đại quân Chu

Chương, trong vòng mười ngày đã bị tiêu diệt toàn bộ. Thật sự nằm ngoài

dự liệu của ta.

Y suy nghĩ một chút, nhoẻn miệng cười nói:

- Chỉ là Bái công không cần lo lắng. Quân đội bản bộ của Chương Hàm mặc dù đoạt được Tam Xuyên, e cũng mệt mỏi không chống đỡ được. Trăm vạn

quân của y cũng chỉ là tạm thời chắp vá mà gia tăng lên thôi. Trước đó

chủ yếu là dựa vào Trung Úy quân để chấn nhiếp, hiện tại đoạt được lại

Tam Xuyên, việc cấp bách trước mắt Chương Hàm phải làm chính là tiêu hóa trăm vạn người dưới trướng. Hơn nữa, cho dù xuất kích, Bái công cũng

nằm ngoài tầm ngắm.

-Chương Hàm đầu tiên muốn tiêu diệt chính là Trần Thắng Trương Sở. ( Trương Sở chính là nghĩa quân nông dân do

Trần Thắng lãnh đạo, thành lập cuối thời Tần, năm 209 trước Công Nguyên

). Mà binh mã Bắc Cương, e là trong thời gian ngắn khó có thể đánh tới.

Vương Khác quận Tiết mặc dù không kiềm hãm quân Tề, nhưng trước đó hai

mặt thụ địch e là cũng đại thương nguyên khí, lực bất tòng tâm. Về phần

quận Đông Hải, ngược lại không đáng lo. Lương chỉ như chó sành gà đất,

phải chờ đại Phì công tử thống lĩnh quân bản bộ xuất kích. Như vậy. .

.Cho dù Tư Mã Lan hành động cũng không tạo nên bất cứ uy hiếp gì đối với Bái Công.

Trương Lương tràn đầy tự tin, sau khi nói thầm bên tai Lưu Bang một hồi, khiến Lưu Bang vui mừng khôn xiết.

Chỉ là y rất nhanh liền nhíu mày:

- Cho dù như vậy, thì với huyện Bái là nơi chật hẹp nhỏ bé, sớm muộn gì cũng bị chiến hỏa lan đến. Không bằng thế này: Hôm nay Doanh Tráng đã

chết, quận Tứ Thủy chỉ còn Lâu Thương thực sự là binh mã quân Tần. Chúng ta sao không đến đó công chiếm?. Như vậy, còn có thể phối hợp với

Trương Sở. . .

- Bái công, nghìn vạn lần không thể chiếm đoạt huyện Tương.

Trương Lương nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi:

- Bái công, suy đi tính lại, nếu như chiếm đoạt huyện Tương, e là tai

vạ sẽ ấp đến. Trần Thắng hôm nay xem như cường thịnh, nhưng sớm muộn gì

cũng thất bại. Đợi tới khi binh mã của Chương Hàm nghỉ ngơi lấy lại sức, tất nhiên sẽ có một kích trí mạng đối với Trương Sở. Theo như Lương suy đoán, chậm thì cuối năm nay, Chương Hàm nhất định phát động công kích.

Đến lúc đó, Tương công đứng mũi chịu sào, phải đối mặt với sự đả kích

của quân Tần hung mãnh. Hơn nữa, Trần Thắng cũng không phải kẻ thiện

lương. Huyện Tương gần đó, y há có thể để Bái công yên giấc sao? Vì vậy, nếu như Bái công chiếm lĩnh huyện Tương, rất có thể không cần đợi tới

khi Chương Hàm xuất kích, Trần Thắng trước hết đã thôn tính Bái công.

Khi đó, Bái công phải làm thế nào?

Lưu Bang biến sắc, liên tục gật đầu nói:

- Nếu như không có Tử Phòng, ta suýt nữa làm hỏng việc lớn. Theo ý kiến của Tử Phòng, phải làm thế nào cho phải?

Trương Lương nói:

- Bái công lo lắng, không phải không có lý. Huyện Bái quá nhỏ, thực sự

không thích hợp để phát triển. . .Chỉ là muốn phát triển, cũng không

nhất định phải đứng tại huyện Tương. Tứ Hồng là nơi nhân số đông đúc,

thành cao hào sâu, binh lực trống rỗng. Bái công có thể cấp tốc lấy Bành Thành làm căn cứ, tùy thời ứng đối. Chờ tới khi Chương Hàm và Trương Sở giao chiến say máu, thì Bái công thống lĩnh quân đội đánh chiếm quận

Nãng. Khi đó, Chương Hàm e là cũng khó có thể bận tâm. Sau khi Bái công

chiếm lĩnh quận Nãng, có thể phối hợp với Trương Sở, tùy thời cướp đoạt

Toánh Xuyên. Đoạt được quận Nãng và Toánh Xuyên, Bái Công có thể tiếp

tục phối hợp với Trương Sở công chiếm Tam Xuyên, tiến đến đoạt Võ Quan,

giành Quan Trung; ngược lại cũng có thể tùy thời xác nhập binh mã Trương Sở, phát triển mạnh mẽ. Bái công chính là con cháu vương thất nước Sở,

có thể mượn danh nghĩa Sở Vương, đặt chân lên đất Sở, như vậy xem như

một lối đi.

Lưu Bang ngay cả nghe cũng không kịp!

Trương Lương lại nói tiếp:

- Chỉ là kế hai hổ tranh mồi này còn cần Trương Sở có thể chống đỡ được Chương Hàm mới có thể thực thi. Với lực lượng của Trương Sở e là cũng

có chút không an toàn. . .Lương cho rằng: Cần phải trợ giúp Trương Sở

một tay. Chi bằng Bái công phái một người biết ăn nói qua huyện Phiên,

thuyết phục Phiên Quân Ngô Nhuế, mời y xuất binh trợ giúp Trương Sở.

Phiên Quân này chính là hậu duệ Ngô Vương trước kia, là người có kiến

thức, rất có thể sẽ đồng ý.

Lưu Bang gật đầu nói:

- Kế hoạch của Tử Phòng thực sự rất tốt. Theo Tử Phòng, nên phái ai tới thuyết phục Phiên Quân?

Trương Lương mỉm cười:

- Trong lòng ta thực ra đã chọn một người. . .Chỉ có điều muốn thuyết

phục người này, Lương cần tự mình tới Trần Lưu một chuyến, mời y xuất

núi.