Lưu Khám mới đầu ngẩn người, rất nhanh liền hiểu ý tứ của Trần Bình.
Trần Bình lo lắng y nắm trong tay nhiều Hoàng Kim như vậy, một khi có
tiểu nhân gây chia rẽ, tất sẽ khiến Lưu Khám ngờ vực y.
- Đã dùng thì không hỏi!
Lưu Khám cười nói:
- Đạo Tử, ta và ngươi tương giao mười năm, tính cách của ngươi, ta hiểu rất rõ. Nếu như thiếu, ngươi nói ta biết, ta sẽ nghĩ cách gom tiền cho
ngươi. Về những chuyện khác, ngươi không cần lo lắng. . .Nói chung,
chuyên tâm làm chuyện của ngươi là tốt rồi.
Lời này không chỉ nói với riêng Trần Bình, mà chính là nhắc nhở những người đang ngồi ở đây.
Trần Bình không nói nhiều lời, chỉ chắp tay vái chào Lưu Khám thật sâu, sau đó xoay người rời đi!
- Đạo Tử!
- Chủ công còn điều gì phân phó?
- Lúc này đến quận Cửu Nguyên, e là sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức. Sau khi người tới Cửu Nguyên rồi, hãy nghĩ cách liên lạc với Ô Thị. Ô
Thị bây giờ xây dựng nông trường tại Cửu Nguyên, thầy dạy của Ly Khâu -
Cái Nhiếp cũng ở đó, có vấn đề gì có thể nhờ Ô Thị giúp đỡ. Ngoài ra, ta sẽ sai Quý Tâm theo ngươi đi vào Cửu Nguyên. . .Hắn võ nghệ cao cường,
có têể bảo vệ an toàn cho ngươi. Đạo Tử, dọc đường phải cẩn thận.
Quý Tâm, bây giờ đã là cận vệ của Lưu Khám.
Lưu Khám phái Quý Tâm đi theo, từ phương diện khác, cũng biểu lộ sự quan tâm của hắn đối với Trần Bình.
Trần Bình gật đầu, lúc này mới cáo từ rời đi. . .
Trần Bình đi rồi, tiếp đến là Lục Cổ.
Đối với Lưu Khám mà nói, hắn hiện nay thực sự có rất nhiều việc phải
làm. Về phương diện Hàm Dương, Lưu Khám không có tâm tư để ý tới. Ngược
lại hắn rõ ràng một việc, nhìn tình hình hiện tại của Chu Chương, thậm
chí đánh tan Hàm Cốc Quan, một đường chém giết tới Hàm Dương. Nhưng y
vẫn chưa gặp phải quân Tần tinh nhuệ chân chính. Trung quân đóng ở Hàm
Dương, không phải đám ô hợp Chu Chương có thể chống đối. Hơn nữa, trong
ký ức kiếp trước, Chu Chương đánh vào Quan Trung, chỉ gây dựng chút
thành tựu nhỏ mà thôi.
Nói vậy Chu Chương sắp xuất thủ!
Hai ngày kế tiếp, Lưu Khám vừa đốc thúc Giả Thiệu để y nghĩ cách liên
lạc với Thục quận. Mặt khác, hắn dốc toàn bộ tinh thần tập trung thành
lập năm trăm kỵ binh Lâu Thương. Yên ngựa và bàn đạp xuất hiện, trong
lịch sử có ảnh hưởng lớn như thế nào? Trong lòng Lưu Khám không phải
không rõ ràng.
Yên ngựa và bàn đạp, đặc biệt là bàn đạp xuất hiện trực tiếp thúc đẩy sự phát triển giáp kỵ.
Rất nhiều người có thể không hiểu rõ hàm nghĩa của giáp kỵ.
Theo cách giải thích dễ hiểu, đó chính là trọng kỵ binh!
Trọng kỵ binh, không cần miêu tả quá nhiều. Căn bản thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa mới có, nếu như tại thời kỳ này xuất hiện, sẽ sản sinh lực uy hiếp
tới cỡ nào? Thực sự không cần nói nhiều. Nhưng muốn chế tạo trọng kỵ
binh, Lưu Khám cần đối mặt với sự khó khăn cực lớn. Đó chính là tài
nguyên chế tạo giáp kỵ, cùng với kiểu cơ bản của giáp kỵ này.
Trong đó, vật liệu thép chế tạo giáp kỵ là vấn đề Lưu Khám cần phải lo lắng.
Dựa vào khoa học kỹ thuật hiện nay mà nói, muốn chế tạo giáp kỵ giống
như hậu thế, hiển nhiên không đủ khả năng. Thời đại này dùng đồng khí là chính, binh khí chế tạo từ sắt tuy đã xuất hiện, nhưng bất kể về phương diện độ cứng hay phương diện khác đều kém xa so với yêu cầu của giáp
kỵ. Hậu thế, điều kiện thúc đẩy phát triển giáp kỵ, chính là sự tiến bộ
về kỹ thuật luyện thép. Tại thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa, kỹ thuật luyện thép đã hoàn toàn thành thục, đồng thời phát triển thêm một bước mới có thể
thành lập trọng kỵ binh.
Còn hiện tại, mặc dù trong tay Lưu
Khám có đại sư đúc kiếm Bàn Dã lão, vẻn vẹn chỉ hiểu sơ qua phương pháp
luyện thép Thất thập nhị luyện.
Tuy rằng, Bàn Dã lão quy
thuận Lưu Khám, trong khoảng mấy năm không ngừng hoàn thiện kỹ thuật
luyện thép Thất thập nhị luyện, nhưng vẫn không thể nào đạt yêu cầu của
Lưu Khám.
Lâu Thương, Thiết Lư.
Khi Bàn Dã lão nỗ lực trùng kích kỹ thuật bách luyện cương thất bại thêm lần nữa, lão cụt hứng ngồi trên mặt đất.
- Quân Hầu, ngài suy nghĩ tuy tốt, nhưng cần điều kiện rất cao. Dựa vào tình hình hiện nay của chúng ta, muốn đạt được trình độ bách luyện
cương, căn bản không có cách nào đạt được. Quân Hầu, ta thực ra có một
cách, nếu chúng ta tạm thời không thể thành công, sao không dùng đồng
khí tạm thời thay thế? Tuy rằng không đạt được yêu cầu của ngài, nhưng
phương pháp đúc đồng khí lại rất thành thục, hẳn là có thể thay thế một
chút.
- Về phương pháp bách luyện cương, ta nghĩ rằng tạm
thời không nên lo lắng. Việc cấp bách, là phải để phương pháp thất thập
nhị luyện cương ổn định, sau đó phát sinh quy mô lớn, từ đó nâng tầm kỹ
thuật thêm bước nữa.
Lưu Khám cũng biết, chính mình e là có chút sốt ruột.
Hắn suy nghĩ một chút, nghĩ Bàn Dã lão nói không phải không có đạo lý.
Nhiều thời điểm, khoa học kỹ thuật bị kìm hãm. Cho dù có kỹ thuật, cũng
có rất nhiều điều kiện kìm hãm. Mình chỉ yêu cầu nguyên liệu trang bị,
cũng cần nghiên cứu trong thời gian dài.
- Đã như vậy, làm theo Bàn Dã lão nói đi.
Lưu Khám và Bàn Dã lão trao đổi một hồi, rồi rời khỏi Thiết Lư.
Những năm trước, lúc này hẳn là mùa thu hoạch. Thế nhưng năm nay, bởi
vì thế cục rung chuyển, khiến rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang. Bao gồm
cả điền trang Lưu Khám đã bán trên danh nghĩa không có người trông nom,
cũng bỏ hoang rồi. . .
Ngồi trên lưng ngựa, Lưu Khám thúc ngựa đi qua điền trang hoang vắng.
Không biết tình hình Thục quận thế nào?
Lưu Khám trước mắt lo lắng rất nhiều. Thời cuộc thay đổi, cũng khiến kế hoạch của hắn thay đổi. Hy vọng, Thục quận không gặp sự cố là tốt rồi.
Trong khi đang nghĩ ngợi, từ phía xa có tiếng vó ngựa truyền tới.
Mấy con khoái mã chạy nhanh về phía phủ nha Lâu Thương, trong đó có một người chính là Khoái Triệt. Hộ tống Khoái Triệt đến đây, còn có Lục Giả và Thúc Tông Thông. Ba người tới trước mặt Lưu Khám liền xoay người
xuống ngựa, thần sắc có chút vui vẻ, lại có chút lo lắng bất an.
- Quân Hầu, xảy ra chuyện lớn rồi!
Lưu Khám ngẩn người, nghi hoặc nhìn ba người:
- Xảy ra chuyện gì khiến ba vị tiên sinh hốt hoảng như vậy?
- Như Quân Hầu nói, Chu Chương đã thất bại!
- Vậy sao?
Lưu Khám đột nhiên mở to hai mắt, nhìn ba người Khoái Triệt:
- Các người có thể khẳng định Chu Chương thất bại?
- Thám mã hồi báo, ba ngày trước, Chu Chương tiến quân vào Vị Thủy
quyết chiến với Quân Tần, toàn quân bị giết tan tác, đã cấp tốc lui ra
ngoài Hàm Cốc Quan.
- Có thể điều tra ra, ai là người thống lĩnh quân Tần không?
- Chính là Tần Thiếu Phủ Chương Hàm . .
Quả nhiên là thực sự xuất hiện rồi.
Chỉ có điều, Lưu Khám không rõ, cho dù Chương Hàm thắng, đối với Lâu
Thương mà nói cũng không coi là tin tức tốt? Phải biết rằng, Lưu Khám
đối với những người Hàm Dương đó, cũng không coi là người một nhà. Nhưng vì sao, đám người Khoái Triệt, Lục Giả, còn cả Thúc Tôn Thông đều vui
vẻ như vậy?
- Ba vị tiên sinh, có phải còn có tin tức gì nữa không?
Thúc Tông Thông không khỏi cười cười:
- Khà khà, quả nhiên không giấu được Quân Hầu. . .Mật thám mang về hai
tin, ngoài trừ Chu Chương bị đánh tan, thừa tướng lão Tần Lý Tư đã bị
nhốt vào thiên lao.
- Hả?
Thân thể Lưu Khám không khỏi run rẩy:
- Lý Tư, bị nhốt vào thiên lao?
- Đúng vậy, hôm nay tiếp nhận chức vụ thừa tướng chính là tên hoạn quan Triệu Cao. . .Lý Tư không còn, Quân Hầu cũng không cần lo ngại lão Tần
rồi!