Đêm, đã rất khuya rồi!
Lưu Khám mang theo Cáp Vô Lương đi thẳng
đến tiểu doanh của Doanh Quả. Thế nhưng đến ngoài tiểu doanh lại bị
người ngăn cản lại. Người ngăn cản Lưu Khám không ngờ chính là năm tên
Thiết ưng duệ sĩ dưới trướng Lưu Khám.
- Quân hầu, Tiểu công chúa đã ngủ rồi, nếu có việc gì, không ngại để ngày mai lại nói.
Nói rất có lý, Lưu Khám chỉ là một ngoại thần, giữa đêm hôm khuya khoắt đến cầu kiến Doanh Quả, hiển nhiên là vô lý. Nhưng nhìn qua hướng trong
doanh, vẫn còn ánh đèn, loáng thoáng vẫn có thể thấy bóng người, tựa hồ
Doanh Quả cũng chưa nghỉ ngơi. Hơn nữa hôm nay, chuyện tình Lưu Khám
muốn cầu kiến Doanh Quả, vô cùng quan trọng, không thể không gặp.
- Ta có chuyện quan trọng bẩm báo Tiểu công chúa, các ngươi tránh ra, đừng cản đường ta.
- Quân hầu, không phải là chúng ta muốn ngăn cản Quân hầu, Tiểu công chúa có phân phó, mặc kệ là có chuyện gì, đều không thể làm phiền nàng nghỉ
ngơi… mong Quân hầu thông cảm cho sự khó xử của chúng ta, đừng làm khó
tiểu tướng. Đợi sáng sớm mai, tiểu tướng sẽ bẩm báo với Tiểu công chúa
trước tiên.
Trong lòng Lưu Khám, cảm thấy có chút kỳ quặc! Hắn
quan sát năm tên Thiết ưng duệ sĩ từ đầu đến chân, mắt hổ đảo qua đảo
lại trên năm người đó.
Cáp Vô Lương đột nhiên hỏi:
- Ta nhớ kỹ tối nay tựa hồ không phải là năm người các ngươi trực đi… huynh đệ Lý
gia đâu? Tối nay vốn phải là bọn họ trực mới đúng.
Bởi Lưu Khám
say rượu hai ngày không tỉnh, vì vậy việc an bài thủ vệ, đều do chiêm sự Bách Lý Thuật an bài thay. Cáp Vô Lương vừa hỏi, sắc mặt năm Thiết ưng
duệ sĩ thay đổi. Người dẫn đầu hơi mỉm cười:
- Vốn là huynh đệ Lý thị luân phiên túc trực, nhưng không khéo lúc chiều tối, thân thể hắn không khỏe, vì vậy do đội chúng ta thủ hộ thay. Nếu Quân hầu không tin, có
thể tra hỏi.
- Thân thể không khỏe? Chẳng lẽ năm người cùng nhau không khỏe?
Cáp Vô Lương còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Lưu Khám ngăn cản lại.
- Người ăn phải ngũ cốc tạp lương, khó tránh khỏi khó chịu một chút. Cũng là bình thường, các huynh đệ hữu ái, nên giúp đỡ chiếu ứng, cũng không
có vấn đề gì.
Vừa nói chuyện, Lưu Khám vừa chuyển thân.
Cáp Vô Lương cố tình mở miệng, lại thấy Lưu Khám đưa ánh mắt ra hiệu.Trong
lòng gã lộp bộp một chút liền hiểu được vấn đề trong đó, nhẹ tay đặt lên chuôi kiếm, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Đúng lúc này, chỉ nghe Lưu Khám đột nhiên nói:
- A, mọi việc đều làm thỏa đáng rồi chứ?
Vừa nói, hắn vừa xoay người, nhìn về phía sau năm tên Thiết ưng duệ sĩ, tựa hồ là có người đi tới. Năm tên Thiết ưng duệ sĩ ngẩn ra, vô thức quay
đầu nhìn về phía sau, thế nhưng phía sau không một bóng người, lập tức
chỉ biết sự tình không ổn.
Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, Lưu
Khám bỗng nhiên xuất thủ, bàn tay xòe ra, chế trụ đầu của hai Thiết ưng
duệ sĩ. Hắn thân cao tay dài, cự ly lại gần, lại thêm đột nhiên xuất
thủ, nhanh như chớp nắm đầu của hai tên đập vào nhau, đồng thời thân thể mượn lực bay lên cao, một chân hung hăng bổ vào đầu một tên Thiết ưng
duệ sĩ khác. Khí lực của Lưu Khám chính là kinh người. Khổ luyện mười
năm, một chân này nếu vận đủ khí xuống, có thể làm cho một ống tre đứt
đoạn. Thiết ưng duệ sĩ đó không kịp kêu một tiếng, bị một cước của Lưu
Khám đá lăn, chết ngay tại chỗ. Lúc chân đầu tiên bổ ra, Lưu Khám trên
không trung gập người, quỳ gối hung hăng đánh vào mặt một tên Thiết ưng
duệ sĩ khác. Một chiêu này làm cho khuôn mặt của Thiết ưng duệ sĩ kia
huyết nhục mơ hồ.
Năm tên Thiết ưng duệ sĩ thì bốn tên bị Lưu
Khám giải quyết trong chớp mắt. Còn lại một tên lúc này mới phản ứng
lại, rút ra bảo kiếm, nhưng đúng lúc này, kiếm của Cáp Vô Lương đã xuyên qua yết hầu gã, máu tươi theo kiếm chảy ra, Thiết ưng duệ sĩ đó tròn
mắt nhìn, muốn nói cũng chỉ há được mồm, không phát ra tiếng..
Khi thân thể Lưu Khám rơi xuống đất, hai tay nhấn lên mặt đất một cái, bay
lên không. Lúc thân hình đứng vững, hắn rút ra phương chùy, cũng không
để ý năm tên Thiết ưng duệ sĩ còn sống hay không, xẹt nhanh như sao băng xông vào tiểu doanh. Cáp Vô Lương thu lại bảo kiếm, không nói hai lời,
kéo năm cỗ thi thể sang một chỗ tối của tiểu trướng. Lúc này, Lưu Khám
đã đi vào tiểu trướng, đứng ở một bên tiểu trướng, thăm dò qua mặt quan
tiều bên trong tiểu trướng.
Theo quy củ, đêm đã khuya, trong tiểu doanh không còn ai.
Ở ngoài cửa tiểu trướng có hai cỗ thi thể cung nữ, trong tiểu trướng, đèn mỡ bò vẫn cháy, ngọn lửa dài hơn một ngón tay, vẫn sáng rọi.
Doanh Quả đang ngồi ở bên trong, một Nội thị áo đen đang dùng kiếm chỉ vào
nàng, còn hai gã nội thị khác đang đi qua đi lại lục tung mọi thứ.
- Tiểu công chúa, người hà tất phải như vậy
Nội thị áo đen nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần ngài giao ra ngọc tỷ, tất cả mọi người đều dễ nói chuyện. Xưa
nay Tiểu công tử kính trọng ngài, quyết không có khả năng bạc đãi ngài
a.
Doanh Quả mím môi, một câu cũng không nói.
- Tiểu công chúa, ngài đây là đang ép lão nô a…
Nội thị áo đen đó tựa hồ có chút không nhịn được rồi, ngẩng đầu gằn giọng hỏi:
- Thế nào, có tìm được hay không?
- Không có!
Nội thị áo đen cắn răng một cái, mũi kiếm vung lên, đặt tại trên mặt Doanh Quả:
- Tiểu công chúa, lão nô đây là kính trọng ngài, mới đối với ngài khách
khí. Nếu ngài còn bộ dạng chết cũng không nói, vậy lão nô xin lỗi ngài
rồi… Đem ngài giao cho Tiểu công tử, để xem ngài có giao ra hay không?
Doanh Quả giống như không nghe thấy, nhắm hai mắt lại.
- Ngài đây là đang ép ta…
Nội thị áo đen vừa nói xong liền chuẩn bị động thủ giáo huấn Doanh Quả,
nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng quát nhẹ ngoài tiểu trướng
truyền đến, một mũi tên phóng tới, cắm vào giữa cổ gã. Cùng lúc đó, bàn
tay Lưu Khám như gió, không đợi hai gã nội thị phản ứng lại, vung lên
phương chùy nện chính giữa đầu một tên nội thị, khiến đầu gã vỡ toan,
máu tươi chảy tràn ra đất.
- A…
Còn lại một gã nội thị,
vừa định kêu, đã thấy Doanh Quả nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, bỗng
nhiên đứng bật dậy, hung hăng đâm vào ngực tên nội thị này.
- Tiểu công chúa, xin thứ cho thần cứu giá chậm trễ!
Cáp Vô Lương tay cẩm đoản cung, chạy ào tiến vào tiểu trướng.
Lúc này Doanh Quả cũng nhìn rõ hai người Lưu Khám, không khỏi thở ra một hơi, trên mặt toát ra vẻ lo lắng, cấp thiết nói:
- Tiểu Cáp, Lưu Quân hầu, nhanh đi theo ta cứu phụ hoàng… tên Hồ Hợi
nghịch tử này, cấu kết với Triệu Cao, muốn hại tính mệnh phụ hoàng.
Đến lúc này, sự tình đã rất rõ ràng rồi.
Chỉ là Lưu Khám không rõ, nội thị áo đen nghe theo mệnh lệnh của Triệu Cao
hay Hồ Hợi cũng thôi đi, vì sao ngay cả Thiết ưng duệ sĩ cũng một kích
phản chiến vậy?
- Đó là người của Doanh Anh!
Doanh Quả nhặt lên bảo kiếm sau đó từ phía trước tọa tháp, lấy ra một bọc lụa đen nhỏ:
- Doanh Anh đóng ở nội cung, đã có hơn hai năm, khó bảo đảm sẽ không mua
chuộc một ít tâm phúc. Đáng trách phụ hoàng coi trọng y như vậy, vậy mà y lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, thật đáng chết!
- Có cần triệu tập nhân mã?
- Tiểu Cáp, nhanh đi bẩm báo Thừa tướng, xin y triệu tập nhân mã, tiêu
diệt phản tặc. Quân hầu cùng ta đi cứu giá trước, tuyệt không để nghịch
tặc thực hiện được…
- Vậy có cần trước tiên điểm một ít Nội doanh duệ sĩ?
- Không còn kịp nữa rồi, hơn nữa Nội doanh duệ sĩ này lại có bao nhiêu
người là người của Doanh Anh? Nếu là kinh động tới, chẳng phải lại càng
thêm hỗn loạn!
Doanh Quả vừa nói vừa mang theo Cáp Vô Lương và
Lưu Khám lao ra khỏi tiểu doanh. Lưu Tín đã dẫn ngựa tới, mấy người xoay thân lên ngựa, đang muốn đi tới phía đại trướng. đã thấy một người vội
vã chạy tới, thoáng cái ngăn cản trước mặt Doanh Quả:
- Tiểu công chúa muốn đi đâu?
- Nhất Phẩm, sao ngươi lại đến đây?
- Vừa nãy ta thấy bọn Triệu Cao và Tiểu công tử vào đại trướng, lúc đó Doanh Anh cũng mang theo người tiến vào.
Chốc lát sau, Doanh Anh và Thừa tướng đi ra, ra đến bên ngoài doanh thì đi
về hướng lều lớn Trung quý quân. Ta đến gần đó không được, nhưng nhìn
tình hình, chỉ sợ là Bệ hạ lành ít dữ nhiều… Ta lo lắng các ngươi tự
chui đầu vào lưới, vì vậy tới ngăn cản. Tiểu công chúa, tuyệt đối không
thể đi qua đó.
- Phụ thân…
Đầu Doanh Quả “ong”một tiếng, trống rỗng.
Mà Lưu Khám sắc mặt xanh mét.
Vốn tưởng rằng có thể tránh khỏi mưu đồ bí mật ở Sa Khâu cung, cũng không
ngờ Thủy Hoàng Đế hiển hách, không phải bị bệnh chết, mà chết trong tay
nhi tử và thần tử của mình.
Đáng sợ nhất chính là, Thừa tướng Lý Tư hình như cũng là đồng mưu.
Như vậy chẳng phải nói, lịch sử quay một vòng, lại về lại chính điểm cũ sao?
Duy nhất khác biệt chính là, Thủy Hoàng Đế vốn bị bệnh mà chết ở Sa Khâu cung, nhưng hiện nay lại chết ở Bình Nguyên Tân!
Xa xa, hướng đại doanh của Trung úy quân truyền đến một hồi tù và trầm thấp, rất rõ ràng, Trung úy quân đang điều động…
Nếu như đợi Trung úy quân điều động xong, đám người Lưu Khám có chạy đằng
trời. Mọi ánh mắt không tự chủ đều rơi vào trên người Doanh Quả.
Mà Doanh Quả lúc này lại lặng thinh.
- Trung úy quân sao lại đơn giản như vậy bị điều động đi sao?
- Phù tỳ phụ hoàng mang theo bên mình, HHổ phù ngay tại bên người ông…
Trung úy quân nhận phù, không nhận người. Hổ phù xuất ra, tự nhiên sẽ
nghe lệnh mà hành động.
Doanh Quả cắn răng, bỗng nhiên quay ngựa.
- Chúng ta rời khỏi đây!
- Rời đi? Đi đâu?
- Thừa dịp Trung úy quân chưa vây kín hành doanh, chúng ta nhanh chóng đi thôi.
Doanh Quả nói xong, lấy ra một thanh Hổ phù bằng đồng:
- Dựa vào Hổ phù này, bây giờ chúng ta còn có thể đi ra ngoài. Nếu để
Trung úy quân điều động xong, có còn nhận Hổ phù này nữa hay không cũng
không biết được. Chúng ta rời khỏi đây trước, chỉ cần ngọc tỷ còn ở
trong tay ta, tặc tử mơ tưởng thực hiện được!