Cáp Vô Lương nói tiếp:
- Nói đến cũng rất kỳ quái, công tử Anh từ
khi đảm đương thủ hộ đại trướng, lại không liên lạc gì với Triệu Cao
nữa. Lúc đó Nhất Phẩm cũng thấy, có thể y còn nghĩ nhiều hơn. Thế nhưng mấy ngày trước, cũng chính là buổi tối ngày Bệ hạ thiết đại yến ở
huyện Trứ với bách quan. Y lại phát hiện Triệu Cao và công tử Anh len
lén gặp nhau nói chuyện. Chiều tối hôm nay, sau khi Hành doanh đại
trướng được điều động, Nhất Phẩm phát hiện những người thường lui tới
không giống nhau. Vì vậy y vừa tới cho ta biết, còn tự mình thì quay
lại theo dõi. Nhất Phẩm nói, y không dám khẳng định có thể hay không
gặp chuyện không may, nhưng nếu gặp chuyện không may, khẳng định là Bệ
hạ đang gặp bất lợi.
Triệu Cao giết Thủy Hoàng đế?
Vừa nghe, Lưu Khám cảm giác không quá có khả năng. Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ. Tựa hồ trong đó…
Không phải là hắn không nghe thấy phong thanh gì, Thủy Hoàng đế cố tình để
Hồ Hợi đi Ngũ Nguyên rèn luyện, việc này đồng nghĩa với đem Hồ Hợi đi
lưu đày. Ngay cả Hồ Hợi còn bị lưu đày, vậy Triệu Cao há có thể có kết
cục tốt hay sao? Điểm này, từ việc Thủy Hoàng đế bãi đi Phù tỳ sự của
Triệu Cao là có thể nhìn ra. Xem ra, Triệu Cao không cam lòng như vậy.
Về phần Hồ Hợi, càng giống như là một đứa trẻ bị làm hư.
Ngược lại, công tử Anh này, thế nào lại lẫn vào đây chứ? Lưu Khám cúi đầu không nói, mà vẻ mặt Cáp Vô Lương đầy lo nghĩ.
- Quân hầu, làm sao bây giờ?
- Tín, chuẩn bị ngựa!
Lưu Khám nói xong, một tay nắm lấy cánh tay của Cáp Vô Lương:
- Tiểu Cáp, chúng ta đi gặp tiểu công chúa. Chỉ sợ nàng mới có khả năng ngăn cản.
Lúc này Thủy Hoàng đế phẫn nộ không gì sánh được. Lý Tư có thể nhìn ra
được sự tình, ông sao lại không nhìn ra. Chỉ là, ông cũng không biết,
Triệu Cao này sao lại có gan như vậy, dám xui khiến Hồ Hợi đến đây gây
rối. Hai mắt dài nhỏ của ông híp lại, ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng
Triệu Cao. Ông đã hoàn toàn thất vọng đối với Hồ Hợi rồi, chỉ là muốn
nhìn một chút, Triệu Cao có thể làm ra cái trò gì.
- Ngươi không muốn đến Ngũ Nguyên? Vậy ngươi muốn làm cái gì?
Thủy Hoàng đế không nhìn Hồ Hợi, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Cao. Cũng không
biết Hồ Hợi lấy dũng khí từ đâu, cố gắng lớn giọng nói:
- Phụ hoàng, nhi thần muốn làm Hoàng đế, Hoàng đế giống như phụ hoàng.
Thủy Hoàng đế ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Hồ Hợi. Một lát sau, ông á khẩu không cười nổi:
- Chỉ bằng ngươi? Vậy ngươi định thống trị giang sơn của trẫm như thế nào?
- Việc này…
Hồ Hợi á khẩu không trả lời được. Triệu Cao đứng ra nói:
- Bệ hạ, việc làm Hoàng đế có thể từ từ học. Năm đó Bệ hạ đăng cơ, chẳng phải cũng học từng chút một sao? Tiểu công tử còn nhỏ tuổi, chờ sau
khi y trưởng thành, tự nhiên là có thể biết nên làm Hoàng đế như thế
nào rồi.
- Triệu Cao, ngươi thật to gan!
Thủy Hoàng đế còn chưa bao giờ tức giận tím mặt như hôm nay:
- Vậy có phải hay không là do ngươi đã giáo dục y làm Hoàng đế như thế nào?
- Đây là bổn phận của lão nô. Lão nô nghĩa bất dung từ.
- Triệu Cao, trẫm thấy là hôm nay ngươi sống không nhịn được nữa rồi…
- Chỉ cần Bệ hạ chết, là lão nô có thể sống rất tốt!
Triệu Cao bày ra tư thái cường ngạnh hơn bình thường. Thủy Hoàng đế nói một câu, lão đáp trả lại một câu. Thừa lúc Thủy Hoàng đế đang trong cơn
giận dữ, một thanh đoản kiếm từ trong tay áo rơi vào tay lão.
Vừa nói xong hai chữ “rất tốt”, Triệu Cao liền vươn thân đánh về phía Thủy Hoàng đế.
Động tác này, đừng nói là ngoài ý muốn của Thủy Hoàng đế, ngay cả Lý Tư
đứng một bên cũng chết lặng. Tên này bị nước vào đầu sao? Đây chính là
Hành doanh, lão ám sát Thủy Hoàng đế ở đây, cứ cho là thành công, cũng
đừng nghĩ đến còn mạng sống! Thủy Hoàng đế xuất ra ngay Định Tần kiếm.
Đúng lúc này, chỉ nghe ngoài trướng truyền đến một tiếng quát trầm:
- Triệu Cao, dám làm bị thương Bệ hạ.
Một bóng người nhanh như gió tiến vào trong trướng. Ánh kiếm chợt lóe, chỉ nghe Triệu Cao hét lên một tiếng đau đớn, vai bị thiết kiếm xuyên qua, ngã xuống, nửa người Triệu Cao nhuộm đỏ máu.
Là công tử Anh!
Công tử Anh mang theo hai gã duệ sĩ, chạy ào vào đại trướng. Không đợi Thủy Hoàng đế mở miệng, hai gã duệ sĩ tiến lên, đè chặt Triệu Cao lại.
Thủy Hoàng đế tức giận, ngực phập phồng mãnh liệt. Ông đứng lên, nâng kiếm đi tới bên cạnh Triệu Cao, trên miệng phát ra một nụ cười nhạt. Hồ Hợi lúc này đang bị dọa cho choáng váng, quỳ gối tại bên cạnh Triệu Cao,
nói không nên lời…
- Lão cẩu, trước đây trẫm đã thật là nhìn lầm người!
Thủy Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi cho là khoảng thời gian này ngươi nhảy nhót những gì, trẫm có
thể không biết sao? Ha, Doanh Anh là chất tử của trẫm, nhất cử nhất
động của ngươi đều ở trong mắt trẫm. Vốn ta muốn nhìn xem lão cẩu nhà
ngươi có thể làm ra cái trò hay gì, nhưng hôm nay, thật làm cho trẫm
thất vọng… Chỉ bằng chút bản lĩnh ấy của ngươi, cũng vọng tưởng dạy nhi tử của trẫm làm thế nào thành Hoàng đế hay sao? Ha, nếu thực sự ngươi
thành công rồi, trăm năm giang sơn của nước Tần cũng xong rồi!
Lý Tư giật mình nhìn một màn trước mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thì ra, Thủy Hoàng đế đã sớm có cảnh giác rồi…
Theo đạo lý mà nói, lúc này y hẳn là phải cảm thấy an tâm, cũng không biết vì sao, sau khi Triệu Cao bị chế trụ, trong lòng Lý Tư lại càng bất an hơn.
- Doanh Anh, ngươi lại bán đứng ta!
Doanh Anh cười lạnh một tiếng:
- Doanh Anh là con cháu Doanh thị, há có thể hợp mưu với ngươi?
Triệu Cao liều mạng giãy dụa, gầm nhẹ nói:
- Doanh Anh, ta cho dù chết, cũng không buông tha ngươi!
- Vậy để trẫm nhìn, sau khi ngươi chết, còn có thể làm được cái gì?
Thủy Hoàng đế nói, giơ cao Định Tần kiếm trong tay.
Không đúng, không đúng!
Lý Tư quan sát ở một bên, đột nhiên cả người phát lạnh: Tất cả dường như vừa khớp rồi. Sự vừa khớp này cảm giác thật cổ quái.
Triệu Cao cấu kết với Doanh Anh, nhưng Doanh Anh lại bẩm báo với Thủy Hoàng đế. Vì vậy, lúc Triệu Cao dường như chuẩn bị ám sát Bệ hạ, Doanh Anh
liền xuất hiện.
Trong mắt Lý Tư toát ra vẻ hoảng loạn.
Cũng đúng lúc này, hai duệ sĩ nguyên bản đang chế trụ Triệu Cao, đột nhiên buông lỏng Triệu Cao, thoáng một cái lướt qua, mỗi người một bên, một
người chế trụ Thủy Hoàng đế. Cùng lúc đó, thanh đoản kiếm Doanh Anh đang cầm chỉ vào Triệu Cao bỗng nhiên hướng về phía Thủy Hoàng đế.
Biến hóa bất thình lình làm Thủy Hoàng đế trở tay không kịp.
Vừa muốn gọi một tiếng, đoản kiếm của Doanh Anh dã đâm vào ngực ông, một tay bưng kín miệng Thủy Hoàng đế
Doanh Anh rút ra đoản kiếm, hung hăng đâm thêm một kiếm nữa.
- Bệ hạ, còn nhớ cha ta đã chết như thế nào không?
Doanh Anh hạ giọng:
- Nếu không có Triệu Cao nói cho ta biết, ta vẫn còn tưởng rằng đó là
một việc ngoài ý muốn… Bệ hạ, ngươi tự cho là thông minh, tự cho là mọi chuyện đều trong vòng khống chế của ngươi, nhưng tại một khắc ta biết được chân tướng, mạng của ngươi cũng đã không có!
Đoản kiếm sắc bén, nhiều lần nữa găm vào trong ngực Thủy Hoàng đế, trên trán xuất hiện một đóa huyết hoa sáng lạn.
Thủy Hoàng đế mở to mắt nhìn, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Đã thấy Triệu Cao đứng lên, đầu tiên là nâng Hồ Hợi dậy, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ tự cho là chuyện của Công tử thần không biết quỷ không hay, sẽ
không nghĩ đến năm đó lão nô cũng làm Tốt sử Thượng thư, tấu chương qua lại, đều đi qua tay lão nô tiêu hủy… Năm đó, lão nô cũng vô ý thấy tấu chương của Bệ hạ với Quốc úy, cũng là ma xui quỷ khiến đã giữ lại, vẫn đều mang bên người. Vốn tưởng rằng, đời này cũng không dùng tới. Nhưng không nghĩ tới… Bệ hạ, không phải là lão nô vô tình, mà do Bệ hạ khắc
bạc quả ân, làm cho lão nô không thể không làm thế.
Nói xong, Triệu Cao quay đầu, nhìn về phía Lý Tư:
- Thừa tướng, vốn là Bệ hạ muốn giữ ngươi ở lại chỗ này để xem náo
nhiệt… hôm nay ngươi xem xong náo nhiệt này, ngươi muốn đi theo con
đường nào, cũng có thể rõ ràng rồi. Bệ hạ quyết ý lập Đại công tử kế
vị, mà sự tín nhiệm của Đại công tử đối với nhị Mông sợ là đã vượt qua
sự tín nhiệm đối với ngươi. Thừa tướng đã cao tuổi, nhưng nhị Mông vẫn
đang sung sức. Thừa tướng tinh thông hình luật, khéo chính sự, nhị Mông đồng thời cũng tinh thông như vậy, đặc biệt Mông Điềm lại khéo quân
sự. nếu thừa tướng muốn cùng nhị Mông tranh phong, chỉ sợ là vạn vạn
không thể.
Cục diện như vậy, Thừa tướng chuẩn bị lựa chọn như thế nào đây?
Lúc này Doanh Anh đã buông Thủy Hoàng đế ra. Hai tên Thiết ưng duệ sĩ cũng đã buông lỏng cánh tay của Thủy Hoàng đế.
Thiên cổ nhất đế đang nằm trong vũng máu, không còn một tiếng động, chỉ là
đôi mắt kia, vẫn chằm chằm nhìn Lý Tư, như muốn biết đáp án của Lý Tư.
Triệu Cao nhận thanh kiếm vẫn còn dính máu trong tay Doanh Anh, dùng tay áo nhẹ nhàng chà lau.
Lý Tư chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không tự chủ được nuốt một miếng nước bọt, hơi khàn giọng nói:
- Phủ lệnh, mặc dù ngươi giết Bệ hạ, vậy thì thế nào? Trong tay ngươi
không có Phù tỳ, không điều động được binh mã. Tuy có công tử Anh giúp
đỡ, thế nhưng có ai có thể phục tùng ngươi?
- Ha ha, cái này Thừa tướng không cần lo lắng. Mặc dù Bệ hạ đã bãi Phù tỳ sự của ta, thế
nhưng ta đối với Bệ hạ, hiểu rất rõ. Hổ phù, khẳng định Bệ hạ luôn mang theo người, không có khả năng đưa cho người khác chưởng quản.
Bên này đang nói, bên kia Doanh Anh đã lấy ra một cái hộp đen từ thư án, lấy ra hổ phù.
- Về phần ngọc tỷ… Bệ hạ tự cho là đã an bài rất xảo diệu, đem ngọc tỷ
để trên người công chúa. Không biết, trong khoảng thời gian này Bệ hạ
nhiều lần triệu kiến công chúa, chẳng lẽ chỉ là vì thân tình? Ta hầu hạ Bệ hạ hơn mười năm, đối với tính tình của Bệ hạ coi như cũng hiểu rõ.
Hôm nay nếu đã quyết hành động, như vậy bất kể như thế nào cũng không có khả năng xảy ra sơ xuất. Được rồi, Thừa tướng, nên nói ta đều đã nói, hiện tại ta muốn nghe ngươi chuẩn bị lựa chọn như thế nào? Muốn làm bạn với Bệ hạ, hay là thuần phục Tiểu công tử?
Lý Tư nhìn thi thể của Thủy Hoàng đế, lại nhìn thanh đoản kiếm đầy máu trong tay Triệu Cao.
Hồi lâu, y nhẹ nhẹ thở dài một hơi, tiến lên một bước, phủ phục trước Hồ Hợi đang tái nhợt cả mặt:
- Thần Lý Tư, bái kiến Bệ hạ!
Trong nháy mắt, từ trong hai mắt của Thủy Hoàng đế chảy ra hai hàng huyết lệ.