Hình Đồ

Chương 327: Mật nghị ở Lang Gia (2)

Đối với nhận thức về Hồ Hợi trong lòng hắn vì chuyện này mà khắc sâu

thêm vài phần. Trong sử sách vẫn nói Thủy Hoàng Đế hà khắc ít tình cảm,

nhưng theo ta thấy Hồ Hợi mới là kiểu mẫu của hà khắc ít tình cảm. Cũng

thật kỳ quái, Thủy Hoàng Đế hùng tài đại lược, Phù Tô cẩn thận trầm ổn,

sao lại có một người con như thế?

Thật đúng là rồng sinh được chín con thì không ai giống ai.

Thậm chí ngay cả Doanh Quả, biểu hiện so với Hồ Hợi vẫn còn mạnh mẽ hơn…

Đại Tần nếu thực sự rơi vào tay Hồ Hợi, vậy không sụp đổ mới là chuyện lạ.

Giờ khắc này, Lưu Khám cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cái kiểu đã biết kết

quả nhưng cảm giác không thể nào cải biến, nói thật, rất là khó chịu.

Tiền đồ hỗn loạn khó hiểu, làm cho Lưu Khám có chút mất phương hướng.

Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trong lòng sinh ra cảm giác tịch liêu.

Tiểu mãn, khổ thái tú, mỹ thảo tử, tiểu thử chí!

Hàm nghĩa của những lời này là vào mùa hạ, cây trồng bắt đầu làm đòng,

nhưng bây giờ vẫn còn chưa chín để thu hoạch, cho nên gọi là tiểu mãn.

Năm Tần vương Chính thứ ba mươi tám, Tề Lỗ đại hạn…

Thủy Hoàng Đế ngay tại ngày tiểu mãn này, rời khỏi Đông Môn Khuyết, tiếp tục lên đường tuần thú.

Tuy rằng, thời Tần còn chưa có cách gọi là hải quyền, nhưng đó có thể

thấy được, Thủy Hoàng Đế vô cùng coi trọng việc đóng thuyền. Các vùng

Thục Trung, Lạc Dương, Cối Kê cùng với Lang Gia đều có các xưởng đóng

thuyền. Hơn nữa nói về kỹ thuật thời đại này, phương Tây thậm chí còn

không biết đến kỹ thuật đóng thuyền “Bình tương pháp”, thế nhưng ở nước

Tần, cũng đã xuất hiện kỹ thuật đóng thuyền, đồng thời phát minh ra mái

chèo.

Ở hậu thế, trong tác phẩm “Lịch sử khoa học kỹ thuật

Trung Quốc” của học giả Anh Joseph Needham phát minh ra mái chèo, được

biết đến như những phát minh khoa học nhất.

Lưu Khám đứng ở mạn thuyền, nhìn về phía chiếc thuyền lầu hùng vĩ phía trước, không khỏi sinh ra một niềm tự hào.

Đây chính là tổ tiên của ta, khi châu Âu vẫn còn là xứ man di, tổ tiên

của chúng ta đã giương buồm đi xa… Khoan đã, sao lại không thấy buồm

nhỉ?

Lưu Khám kinh ngạc phát hiện, trên thuyền này đã có mái chèo, có bánh lái, thế nhưng lại không thấy buồm.

Nghĩ lại, hắn cũng ngồi thuyền không biết bao nhiều lần, hình như cũng

chưa từng sử dụng buồm, nói cách khác, thời đại này còn chưa có buồm?

- Lang trung, lại đang suy nghĩ cái gì vậy?

Lưu Khám quay đầu nhìn lại, thì ra là Bách Lý Thuật đã đi tới.

Đây là một chiếc hải thuyền, có thể chở được nghìn người. Trên thuyền thiết kế bốn tầng lầu, đều có kỳ danh.

Trên thuyền, ngoài Lưu Khám và trăm tên Thiết ưng duệ sĩ, các phi tần

của Thủy Hoàng Đế cũng đều ở trên thuyền. Bách Lý Thuật là Chiêm sự chủ

chưởng hành nghi của hậu cung, tất nhiên là cũng ở trên hải thuyền này.

Lưu Khám và trăm tên Thiết ưng duệ sĩ ở tại khoang thuyền; bên trên là

lần lượt có cung nữ nội thị hoàng tử hoàng nữ và tần phi. Nói theo đạo

lý, lúc này Bách Lý Thuật hẳn là phải ở tầng hai trong khoang thuyền xử

lý công vụ, hoặc hầu hạ tần phi.

Lúc này lại chạy tới đây, là vì sao?

- Chiêm sự, có gì phân phó?

- A, chỉ là ở trong khoang thuyền bực mình, nên đi ra ngoài hít thở không khí.

Bách Lý Thuật vừa nói chuyện vừa đến gần trước mặt Lưu Khám, thần bí nói:

- Lưu Lang trung, có nghe nói hay không?

- Nghe nói gì?

Dáng vẻ Bách Lý Thuật thần thần bí bí, làm cho Lưu Khám không khỏi hiếu kỳ, người này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút lắm chuyện.

Nhưng như thế cũng tốt, qua lại thân thiết với những người như thế, có thể biết rất nhiều tin tức không dễ nghe được.

Bách Lý Thuật nói:

- Trước khi rời bến, ta nghe người ta nói, bệ hạ đã hủy bỏ Hành phù tỳ sự của Triệu Cao rồi.

- A?

Hành phù tỳ sự là quyền lực lớn nhất của Triệu Cao, giống với chưởng ấn thái giám của thời Minh ở hậu thế. Ấn tỳ của Thủy Hoàng Đế, toàn bộ đều do Triệu Cao một tay chưởng quản. Một tay là Trung xa phủ, một tay nắm

giữ phù tỳ, hai quyền lực này tạo nên thân phận đệ nhất nội thị Tần cung của Triệu Cao.

Thủy Hoàng Đế mà bãi đi Hành phù tỳ sự của Triệu Cao, chẳng lẽ đã sinh khoảng cách đối với y?

Lưu Khám cũng nghe nói, bởi vì chuyện của Hồ Hợi, Thủy Hoàng Đế đối với Triệu Cao vô cùng bất mãn. Chỉ là vẫn không ngờ, cư nhiên bỏ đi chức

Hành phù tỳ sự của y. Trong lịch sử, Hồ Hợi sở dĩ có thể đăng cơ, không

phải là vì Triệu Cao nắm trong tay phù tỳ, có thể giả tạo di chiếu đó

sao?

Hiện nay đã không có phù tỳ, đám người Triệu Cao như bị chặt đứt một cánh tay.

Với tình hình hiện nay, đợi lúc Thủy Hoàng Đế trở về Hàm Dương, khẳng

định sẽ bỏ đi nốt cánh tay kia của Triệu Cao. Nếu như Triệu Cao không có quyền lực, vậy Đại Tần có thể diệt vong không? Lưu Khám không khỏi cảm

thấy nghi hoặc, đồng thời trong lòng, lại cảm thấy khủng hoảng.

Tựa hồ lịch sử đã lệch khỏi quỹ đạo phương hướng ban đầu. Nếu Hồ Hợi không thể đăng cơ, vậy Đại Tần sẽ thành cái dạng gì?

Nếu Đại Tần không vong, chính mình sẽ đi về đâu?

Đếm trên đầu ngón tay, Lưu Khám dốc sức vì Đại Tần, cũng đã có thời

gian khoảng bảy tám năm. Bảy tám năm này, cũng đủ để Lưu Khám sinh ra

nhiều cảm tình đối với Đại Tần. Không thể phủ nhận, sự thiết huyết của

Đại Tần, sự cường ngạnh của Đại Tần, pháp luật và kỷ luật của Đại Tần

làm cho Lưu Khám rất có hảo cảm.

Từ nội tâm mà nói, xác thực Lưu Khám cũng không hy vọng Đại Tần sẽ vong.

- Bãi đi Phù tỳ sự của Triệu Cao, vậy sẽ do ai tới tiếp chưởng?

Bách Lý Thuật lắc đầu:

- Tâm tư của bệ hạ, chúng ta có thể phỏng đoán sao? Theo ta thấy, lúc

này đây, không chỉ có Triệu Cao đã hết thời, ngay cả Tiểu công tử cũng

gặp phải tai ương. Hôm qua ta nghe trộm được Hàn phi và tiểu công chúa

nói chuyện, hình như là sau khi về Hàm Dương, sẽ cho tiểu công tử đi rèn luyện ở Ngũ Nguyên.

Aiz, năm đó bệ hạ cho đại công tử đi rèn luyện, ai có thể nghĩ đến, tiểu công tử cũng sẽ như vậy?

Được rồi, ta trở lại làm việc đây… Mấy ngày trên biển này, thực là khổ

sở. Nghe người ta nói, lúc bầu trời tối đen, nói không chừng sẽ có sóng

gió.

Lang trung ngươi cũng nên lưu tâm nhiều một chút, đừng để gây ra rắc rối.

Còn có một việc, đứa cháu kia của ngươi… ta vẫn cảm thấy rất cổ quái,

cả ngày không nói một câu, ôm binh khí ngồi xổm ở cửa lầu, thật dọa

người.

Lưu Khám nhìn theo ánh mắt của Bách Lý Thuật, chỉ thấy Lưu Tín một thân khôi giáp, ôm một thanh lang nha bổng, lẳng lặng ngồi ở một bên mạn thuyền.

Không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, Lưu Khám thở dài.

Tuy rằng Lưu Tín không nói gì, nhưng Lưu Khám cũng loáng thoáng được

tâm tư của y. Liên tưởng đến trước kia y theo Doanh Quả ở tại hành dinh

Chư Kỵ, ở Trữ La Sơn, Hoán Sa Từ liều mạng quyết chiến… nhưng chung quy

cũng không có khả năng. Một người trên trời, một người dưới đất, tiểu

công chúa đó, làm sao có thể thích tên tiểu tử ngốc Lưu Tín này? Mặc dù

Doanh Quả thích, Thủy Hoàng Đế cũng không có khả năng đồng ý việc này.

Hắn có lòng muốn khuyên bảo Lưu Tín, nhưng cũng không biết mở miệng thế nào.

Lưu Khám gật đầu, hướng Bách Lý Thuật nói lời tạ ơn. Sau khi nhìn thấy y rời đi, liền cất bước đi tới trước mặt Lưu Tín.

Lưu Tín búi tóc cài truy kế, mặc áo giáp tê giác, uy phong lẫm liệt.

Ngồi xuống bên cạnh cậu, Lưu Khám khẽ đẩy Lưu Tín một cái:

- Tín, đang suy nghĩ cái gì?

- Không nghĩ cái gì!

Lưu Tín giống như trước đây, giọng nói ồm ồm, nhưng tựa hồ có chút

ngượng ngùng, mặt đen dần đỏ lên, cúi đầu không nhìn Lưu Khám.

Càng là cái dạng này, Lưu Khám lại càng có thể khẳng định.

- Tín, lần này ta về, mẹ cháu đã nói chuyện với ta chuẩn bị tìm cho

cháu một hôn sự. Cháui thích cô nương như thế nào? Để khi gặp mẹ cháu,

ta cũng dễ trả lời.

Lưu Tín nhất thời lộ ra vẻ khẩn trương.

Một lát, cậu đứng lên buồn bực nói một câu:

- Cháu không cần!

Nói xong câu đó, không đợi Lưu Khám mở miệng, quay đầu đi luôn.

Tiểu tử ngốc này, tình tình càng lúc càng nóng nảy… cái quật tính này, thật đúng là làm cho Lưu Khám cũng hết cách!

Lúc trời chạng vạng, quả thật như lời Bách Lý Thuật, trên biển bắt đầu nổi gió.

Gió rất lớn, sóng rất cao!

Bất đắc dĩ, phải ngừng thuyền ở bãi đất cao của một đảo nhỏ gần Lang

Gia. Quan viên đóng ở Lang Gia đã chuẩn bị xong từ lâu, đợi khi đội

thuyền cập bờ, lập tức đến đây nghênh tiếp.

Thủy Hoàng Đế quyết định cập thuyền nghỉ một đêm ở Lang Gia.

Chỉ là không cho phép thuyền lầu của tần phi được cập bờ, mọi người vẫn ở trên thuyền như trước.

Đến sau nửa đêm, gió thổi càng lúc càng lớn. sóng biển đánh vào các rạn san hô, tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc. Cho dù đứng trên bờ,

vẫn có thể cảm thụ được uy lực của sóng. Rất nhiều người đều cảm thấy sợ hãi, phảng phất như toàn bộ thế giới đền bị chôn vùi trong những tiếng

ầm ĩ này.

Mây đen đầy trời, không một ánh sao.

Doanh Anh dẫn người đi tuần quanh doanh địa, vừa chuẩn bị quay về tiểu trướng, thì thấy tùy tùng tiến lên bẩm báo:

- Công tử, vừa có người đưa tới một cái tráp, nói là phải giao tận tay công tử.

Vừa nói, gã vừa đưa cho Doanh Anh một cái hộp gỗ lim.

Doanh Anh ngẩn ra, nhận lấy cái tráp, vô thức hỏi:

- Là ai đưa tới, có để lại họ tên không?

- Trời quá tối, người kia lại cầm đèn lồng, không thấy rõ lắm tướng

mạo. Để lại cái tráp liền đi luôn, còn nói sẽ trở lại bái phỏng công tử.

Không hiểu ra sao!

Doanh Anh nhíu mày, trong lòng tự nhủ: Thần thần bí bí làm cái gì? Xem ra cũng không phải là cái thứ gì tốt…

Nghĩ tới đâ mang theo hộp gỗ đi vào tiểu trướng.

Cởi ra khôi giáp, có một người tùy tùng dâng nước nóng lên. Sau khi lau sạch khuôn mặt, lại thay một bộ y phục khô mát, ánh mắt không tự chủ

được lại rơi về phía cái tráp đặt trên thư án. Là vật gì vậy? là ai đưa

đến đây? Doanh Anh ngồi xuống, đánh giá cẩn thận vài lần, phát hiện cái

tráp này từ trong cung ra, chốt mở tráp còn có một lớp niêm phong.

Doanh Anh suy nghĩ một chút, hai tay vuốt cái nắp tráp, ấn một cái nút, chỉ nghe tạch một tiếng nắp tráp mở ra.

Bên trong là một quyển thẻ tre, xem ra cũng có chút lâu năm, trừ cái đó ra, không còn cái gì nữa.

Doanh Anh cẩn thận cầm lấy quyển thẻ tre, dưới ánh sáng mờ ảo, mở ra.

“Thần cúi lạy trước vương thượng…”

Là tấu chương của Quốc úy Úy Liêu.

Doanh Anh không khỏi hiếu kỳ, đọc xuống dưới. Sắc mặt nguyên bản rất

nhẹ nhàng, nhưng dần dần đã thay đổi. Một hồi lâu, y cuộn thẻ tre lại,

đặt trở về cái tráp, hai gò má giật giật, trong mắt một vết sát khí dần

dần hiện lên.

Nắm chặt tay, hung hăng đấm xuống thư án.

Doanh Anh kìm nén gầm nhẹ:

- Không báo thù này, Anh thề không làm người!